Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 3



Xe dừng lại trước Vương gia, ba mẹ hắn sốt ruột chạy lại xe cô, vội sai người làm mở cửa, cô đưa đôi mắt thất thần nhìn một lượt mọi người xung quanh, cô như một cái xác biết đi, trên tay cô cầm bức ảnh đã vỡ kính, tay cô chảy máu, máu thấm đẫm bức ảnh

Ba mẹ hắn thấy thế liền lắc đầu ngán ngẫm, sáu cô vợ trước của bà cưới về đều có những điều tương tự như thế, sau một đêm rồi bán sống bán chết chạy ra khỏi nhà, hét lên như người điên loạn, sau đó rồi phát điên, vì không muốn người ngoài chú ý đến nên đành nhốt họ vào một căn phòng trong kho, nhưng tin xấu đồn xa, chuyện trong nhà đều rò rỉ ra ngoài

“Nhà họ Vương bị quỷ ám! “

Tất cả tin đồn đều nhắc đến điều đó, ông bà Vương thật không thể dùng tiền mà bịt miệng hết được

Mà chuyện mọi người đồn thổi không phải đều là bịa đặt, thầy bói nói với ba mẹ hắn rằng

“Hãy tìm một cô gái sinh ngày âm tháng âm giờ âm để tổ chức đám cưới cho thiếu gia! Người chết còn trẻ như thế nếu không thể hưởng hết thứ mà cậu ấy muốn, chắc chắn linh hồn sẽ sinh oán khí mà thành quỷ!”

Ông bà đã làm theo rồi, nhưng tại sao con trai họ lại không chấp nhận sáu cô dâu trước đó? Cô gái này liệu có thể khiến con trai họ hài lòng không?

Cô ôm bức ảnh đôi mắt vô hồn bước đi, ông bà thấy thế liền bảo người làm không cần chuẩn bị nghi thức động phòng nữa, cô cũng sẽ như mấy cô dâu kia thôi, ông bà đã quá mệt mỏi rồi

Gia nhân cản đường cô, nắm tay cô chuẩn bị dắt cô vào nhà kho, cô bỗng giật tay lại, đôi mắt long lên sòng sọc khiến bọn họ nhìn thấy đều kinh hồn bạc vía

Họ cản đường cô, cô một tay ôm ảnh một tay giơ ra như có ai đó nắm tay cô kéo đi vậy, tất cả người làm đều bị quăng qua một bên, một thế lực nào đó đã nhúng tay vào

Ông bà há hốc mồm nhìn cô bước đi, họ từ từ đi theo cô, cô đi một mạch đến phòng hắn, cánh cửa kẻo kẹt mở ra, cô đi vào, rầm một tiếng cánh cửa đóng lại

Ông bà ngơ ngác nhìn theo, cô lần đầu tiên đến đây sao lại biết phòng con ông bà mà vào? Ông nhìn bà thắc mắc

Bà nhìn vào cánh cửa mỉm cười

“Vương Nguyên chấp nhận con bé rồi! Ông ơi con chúng ta sẽ không trở thành ác quỷ nữa!”

Bà mừng rỡ ôm ông chảy nước mắt, đứa con trai tội nghiệp của bà, bà cưng hơn cưng trứng thế mà, số phận quá nghiệt ngã

Cô bước vào phòng, ngồi lên giường, cô buông tay rớt tấm ảnh xuống sàn, cô bất tỉnh ngã lên giường

Beng……beng…..beng…….

Tách……tách……tách……..

Trên tường treo một cái đồng hồ lắc to đùng, điểm 12h khuya, cái đồng hồ này là đồ cổ từ thời xa xưa trong đó có trú ngụ một linh hồn của một đứa trẻ, cách đây đã 300 năm, một linh hồn quỷ dữ

Cô lờ mờ mở mắt ra vì bị tiếng đồng hồ đánh thức, ý thức cô bỗng chốc được thu hồi

“Đây là đâu? Sao mình lại ở đây?”

Cô rụt rè ôm gối rút chân lên giường ngó nhìn xung quanh

Beng…..beng……beng……..

Tiếng đồng hồ lại vang lên khiến cô giật mình hét to

Cập……Cập……Cập…….

Cửa sổ bị gió thổi đập vào phát ra âm thanh khiến cô sởn gai ốc

Hú…….hú……

Gió bên ngoài hú lên từng hồi thảm thiết

Cô co rút lại miệng không ngừng cầu nguyện

Cô nghe bên tay tiếng gót giày nện lên sàn nhà phát ra âm thanh…. cộp…..cộp……cộp……

Tiếng phát ra càng lúc càng gần và rõ, rõ ràng đang hướng tới cô

…..cốc……cốc……cốc……

Tiếng gõ cửa

Bỗng cô nhìn xuống sàn nhà có một cái gì đó tròn tròn lăn về phía cô, nó tựa như một cuồn len đan áo vậy

Nhưng khi đến gần cô mới thấy rõ nó là một cái đầu của một đứa trẻ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.