Trong mắt Lâm Hồng Ngạn thoáng qua nét khác thường, thằng vô dụng này thế mà dám cãi lại?
Nhưng dù thấy lạ thế nào thì lúc này vẫn phải giữ vững sự uy nghiêm. Lâm Hồng Ngạn nhìn Đinh Dũng một cái, bình tĩnh nói: “Tôi có ý gì? Chẳng lẽ cậu còn không hiểu sao? Thiếu Khang là con cái nhà quyền quý, không phải là người mà một kẻ vô dụng như cậu có thể đắc tội được, hơn nữa cậu ấy có thể mang lại hạnh phúc cho Phương Nhiên, còn cậu không thể!”.
“Tôi khuyên cậu nên buông tha cho Phương Nhiên sớm đi, đừng làm lỡ dở hạnh phúc của con bé, cũng đừng hại nhà chúng tôi!”, Lâm Hồng Ngạn chỉ vào Đinh Dũng rồi hét lên.
Bà ta đã muốn Đinh Dũng và Phương Nhiên ly hôn lâu rồi, nhưng ngày trước mãi chẳng có lý do thích đáng, lần này nhân dịp Viên Thiếu Khang cầu hôn cô ấy, bà ta kiểu gì cũng phải nắm chắc cơ hội, đá Đinh Dũng đi, ôm chắc cái cây lớn nhà họ Viên này!
“Hừ, hạnh phúc mà mẹ nói, chỉ cái này sao?”, Đinh Dũng cười tự giễu, chỉ chiếc Lamborghini màu đỏ chót đỗ ở vệ đường.
Sắc mặt Lâm Hồng Ngạn thay đổi. Bà ta cũng không phủ nhận và lại nói với Hàn Phương Nhiên.
“Phương Nhiên, lần này con phải nghe lời mẹ, ly hôn với Đinh Dũng, sống với thằng vô dụng này, các con sẽ không có kết quả tốt đâu, hiếm lắm cậu Viên mới thích con như vậy, chỉ có cậu Viên mới là hạnh phúc cả đời này của con”.
Biểu hiện của Lâm Hồng Ngạn khiến lòng Đinh Dũng nguội lạnh, anh hiểu ra rồi, dù anh cố gắng thế nào, trong mắt mẹ vợ Lâm Hồng Ngạn, anh mãi mãi không xứng làm con rể nhà họ Hàn, Viên Thiếu Khang với giá trị con người lên đến hàng trăm triệu nhân dân tệ mới là ứng cử viên sáng giá nhất.
Lúc anh đang nghĩ trả hết tiền nợ nhà họ Hàn, thì cánh tay anh đột nhiên bị Hàn Phương Nhiên nắm.
“Mẹ, con không ly hôn với Đinh Dũng đâu”, vẻ mặt Hàn Phương Nhiên bình tĩnh, cứ như đang nói một việc cỏn con chẳng liên quan đến mình.
“Nếu hôn nhân của chúng con là do ông trời xếp đặt, vậy chúng con phải chấp nhận, dù anh ấy có vô dụng thế nào, tương lai có ra sao, con cũng sẽ không ly hôn với anh ấy”.
“Hơn nữa mấy năm qua anh ấy đã vì con làm rất nhiều việc, dù chỉ là một con chó thì cũng có cảm tình chứ”.
“Nhiên Nhiên… con, sao con ngốc vậy, thằng vô dụng như Đinh Dũng chỉ hại con thôi!”, Lâm Hồng Ngạn biến sắc, đã đến nước này mà con gái mình tại sao vẫn ngốc thế chứ?
Đinh Dũng chết tiệt này, đều tại nó, hại con gái mình.
Trong lòng Lâm Hồng Ngạn, đã ghi hận Đinh Dũng!
Mà Viên Thiếu Khang ở phía sau Lâm Hồng Ngạn, thì lúc này trong mắt cũng bùng lên lửa giận, sắc mặt xanh mét.
Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Hắn ta có gì không bằng Đinh Dũng chứ?
“Mẹ, đừng nói nữa, con tin sau này Đinh Dũng sẽ mang lại hạnh phúc cho con”, giọng Hàn Phương Nhiên vẫn bình thản, nhưng Đinh Dũng lại cảm nhận rõ ràng, bàn tay nhỏ nhắn của Hàn Phương Nhiên run lên một cái.
Tâm trạng Đinh Dũng rối bời, anh không thể ngờ được trong lòng Hàn Phương Nhiên, lại vẫn tin tưởng mình…
Nếu em đã tin anh thì từ giờ về sau, anh sẽ không khiến em thất vọng nữa!
Anh – Đinh Dũng chắc chắn sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời! Khiến tất cả những người khinh thường em đều phải hối hận!
“Đinh Dũng, anh còn quá trẻ, anh nghĩ về thế giới này quá đơn giản!”.
“Hàn Phương Nhiên, em sẽ hối hận!”.
Việc đã đến nước này, Viên Thiếu Khang cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở đây nữa, đường đường là thiếu gia nhà họ Viên, thế mà lại không tranh được với một thằng đi ở rể vô dụng, nếu bị đồn ra ngoài thì đúng là trò cười cho thiên hạ!
Sau khi nói xong, Viên Thiếu Khang chui luôn vào chiếc Ferrari không ngoảnh đầu lại, nghênh ngang rời đi.
“Giờ con hài lòng chưa?”, Lâm Hồng Ngạn nhìn Hàn Phương Nhiên với ánh mắt thất vọng, chân thành nói: “Phương Nhiên, con phải hiểu, đắc tội với Viên Thiếu Khang, thì nhà họ Hàn chúng ta không thể đứng vững ở Kim Châu. Cậu ấy chỉ cần nói một câu, thì lễ mở thầu tối nay sẽ không có một công ty bất động sản nào dám nhận đơn hàng của nhà họ Hàn chúng ta…”.
Hàn Phương Nhiên nhếch mày, ngắt lời: “Mẹ, việc về lễ mở thầu con sẽ nghĩ cách, mẹ đừng lo nữa”.
“Nghĩ cách? Con có thể nghĩ được cách gì? Viên Thiếu Khang là thiếu gia của Bất động sản Âu Hào, Bất động sản Âu Hào lại là công ty bất động sản lớn nhất Kim Châu chúng ta. Con nghĩ công ty bất động sản nào dám mạo hiểm đắc tội Viên Thiếu Khang để giúp con?”, Lâm Hồng Ngạn nói nghiêm khắc.
“Phương Nhiên, nghe mẹ khuyên một câu, nhân lúc Viên Thiếu Khang còn chưa đi xa, con mau đuổi theo đi, xin lỗi người ta, đợi qua lễ mở thầu rồi, con muốn làm thế nào mẹ cũng không cản con”, Lâm Hồng Ngạn dịu dàng khuyên nhủ.
Nhưng thái độ của Hàn Phương Nhiên lại rất kiên quyết, cô ấy lắc đầu, nói: “Mẹ, con không thể xin lỗi anh ta được, con thà để công ty phá sản còn hơn”.
“Công ty phá sản rồi, ai nuôi sống cả nhà chúng ta? Nó à?”, Lâm Hồng Ngạn chỉ vào Đinh Dũng, tức giận nói.
Hàn Phương Nhiên bặm môi, không nói nữa, thực ra vừa nãy đắc tội với Vương Thiếu Khang đúng là một lựa chọn không sáng suốt, nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy vẻ mặt tự giễu của Đinh Dũng, tim cô ấy lại giật thót một cái…
Đinh Dũng cũng cau mày, anh không ngờ lai lịch của Viên Thiếu Khang lại lớn đến thế, hắn lại là con trai của Viên Thiên Hàng ông trùm bất động sản Kim Châu. Mà Hàn Phương Nhiên lại kinh doanh một công ty nội thất, công ty thế này phải nhìn thái độ của các công ty bất động sản để làm việc, người ta gật đầu, bạn mới có việc để làm.
Đắc tội với Viên Thiếu Khang, cũng có nghĩa là công ty của Hàn Phương Nhiên sau này sẽ đối mặt cảnh không có khách và đơn hàng.
“Lễ mở thầu buổi tối anh đi với em”, Đinh Dũng thở dài nói, nếu việc này vì anh mà xảy ra thì anh phải giải quyết.
“Cậu đi làm gì? Nhắc cho Viên Thiếu Khang nhớ cậu là con rể nhà họ Hàn chúng tôi, ban ngày vừa đánh cậu ấy?”, Lâm Hồng Ngạn mỉa mai một câu, nếu không có Đinh Dũng, thì việc hôm nay chắc chắn sẽ không thành thế này, ít nhất Viên Thiếu Khang sẽ không hận nhà họ Hàn.
“Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh là được”, Hàn Phương Nhiên nhăn cặp lông mày lá liễu rồi lên tiếng nói. Đúng là thế, Đinh Dũng nếu đi nữa, thì việc này sẽ chẳng còn cơ hội để xoay chuyển.
Đinh Dũng mấp máy môi, vẫn muốn nói gì đó, nhưng Hàn Phương Nhiên đã vào phòng rồi.
Một lúc sau, Đinh Dũng gượng cười, lấy điện thoại ra…
Cùng lúc đó, Lâm Châu, thủ phủ của tỉnh Giang Nam.
Trên núi Long Hồ, trong một trang viên tư nhân rộng gần nghìn mét vuông.
Một ông lão ăn mặc như nông dân đang khom lưng, cuốc đất, dưới chân ông lão là một vườn rau, trồng đủ các loại rau củ.
Bên cạnh vườn rau, thì có một nhóm nam thanh nữ tú mặc hàng hiệu, vẻ mặt cung kính, đám thanh niên nam nữ này ai ai cũng là anh tài tuấn kiệt như Kim Thư Nhã Tiểu Thiên Hậu của giới giải trí. Kim Đông Hồng nhân tài kiệt xuất giới kinh doanh, thiếu tá Kim Đông Triết của quân khu Nam Đô…
Họ đều họ Kim.