Tay bị cầm thì không thể kéo được nữa, dưới sự sốt ruột, Minh Tô đã nói: “Để ta sờ thử đã.”
Nàng không thể nói là để ta kéo thử, nếu không hoàng hậu biết nàng đang tìm mặt nạ của nàng ấy.
Trịnh Mật chưa từng đọc thoại bản đó, cũng chưa bao giờ nghe nói đến chuyện mặt nạ da người nên tất nhiên không đoán được Minh Tô đang làm gì. Nhưng hành động của Minh Tô thật kỳ lạ, nàng nhìn nàng ấy đầy khó hiểu.
Minh Tô tức thì càng nóng nảy hơn, nàng không mạnh mẽ tránh thoát, mà lại mềm mỏng cầu xin: “Để ta sờ thử đi, chỉ sờ một chút thôi.”
Trịnh Mật không thể chịu đựng nổi khi nàng dùng giọng nói mềm mại đó làm nũng, chỉ nghe giọng Minh Tô là đã thấy mềm lòng. Nàng thả lỏng tay, Minh Tô được tự do thì nhanh chóng muốn thử lại một chút. Nhưng lần này nàng không dễ dàng ra tay được, bởi vì vừa rồi đã nói là chỉ sờ một chút, nếu nhiều hơn thì tất hoàng hậu sẽ sinh nghi. Nàng nhất định phải nắm chắc mới được.
Nàng cẩn thận nghiêm túc sờ mặt hoàng hậu, nghĩ đến miêu tả trong thoại bản.
Trí nhớ của nàng rất tốt, tuy không đến mức đã gặp qua là không bao giờ quên, nhưng cũng có thể nhớ kỹ tám chín phần. Hơn nữa nhiều ngày qua, nàng đã xem mấy chương nhắc tới mặt nạ da người không biết bao nhiêu lần, sớm đã nhớ kỹ trong lòng.
Mặt nạ dán sát vào da, nhưng không đến mức không có kẽ hở nào.
Thợ thủ công tạo ra mặt nạ đã nói nhìn kỹ viền mặt nạ sẽ thấy có khác biệt cực kỳ nhỏ do với da mặt thật.
Minh Tô mở to mắt tìm kiếm, nghiêng người về phía trước, ngày càng đến gần, gần như dán sát mũi lên mặt Trịnh Mật.
Như thế làm Trịnh Mật hồi hộp vô cùng, khăn trong tay gần như bị vò nát, trong lòng cũng vô cùng mong chờ.
Tâm ý nàng dành cho Minh Tô rõ ràng như thế, Minh Tô dù có chậm hiểu đến mấy, dù cho không hiểu chuyện thì chắc chắn cũng sẽ biết được. Nàng ấy biết nàng có ý mà còn đến gần như vậy là vì duyên cớ gì?
Trịnh Mật tự thấy mình hiểu Minh Tô quá rõ, từ nhỏ nàng ấy đã không phải là một đứa trẻ hư bị người khác trêu cợt. Từ sau khi biết được tâm ý của nàng, nếu là vô tình thì nàng ấy sẽ cực kỳ chú ý đúng mực, quyết không cho phép nàng có chút suy nghĩ lung tung mới phải. Chứ sao lại đến gần như vậy?
Minh Tô tìm kiếm thật cẩn thận, nhưng lại không có chút thu hoạch nào.
Trịnh Mật lại thầm suy đoán nếu Minh Tô thân mật như vậy thì có lẽ nào cũng có nàng trong lòng không? Suy đoán đồng thời cũng khiến Trịnh Mật thấp thỏm không yên, chỉ hy vọng là như nàng suy đoán.
Minh Tô tìm một lúc lâu những vẫn không tìm thấy vết tích như lời thợ thủ công kia nói. Nếu còn tiếp tục thì hoàng hậu chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ lạ. Nàng nghĩ vừa rồi đã moi kéo mấy lần ở đâu, thế là bèn tìm một chỗ mới dùng đầu ngón tay cào một chút.
Vẫn không có thu hoạch như cũ. Khuôn mặt hoàng hậu tự nhiên tựa như là một khuôn mặt thật.
Lòng Minh Tô lạnh lẽo. Nàng ngẩn ngơ lùi lại, thất hồn lạc phách, nghĩ thầm, chẳng lẽ là nàng đã đoán sai?
Trên mặt Minh Tô vẫn còn giữ độ ấm trên lòng bàn tay, lại nhìn Minh Tô. Thấy nàng ấy không thấp thỏm như nàng, cũng không động tâm xấu hổ tim đập nhanh, trái lại còn hoảng hốt, ngơ ngác, dường như có tâm sự
Trịnh Mật hiểu ngay là nàng nghĩ nhiều rồi, không khỏi có chút xấu hổ, thế nhưng mất mát lại càng nhiều hơn. Nếu nàng chưa từng nghĩ nhiều thì thật là tốt biết bao.
Minh Tô vẫn trầm tư, suy nghĩ trong thoại bản ngoài ghi lại việc khi mặt mang nạ lên mặt sẽ có một chỗ nhô lên hơi mỏng, thì còn sơ hở nào nữa không.
Nàng cũng không phát hiện là cuốn thoại bản phi lý không biết do thư sinh nghèo túng nào viết ra đã bị nàng xem như là thước đo, tin tưởng không chút nghi ngờ.
“Đã lau sạch chưa?” Hoàng hậu bỗng lên tiếng.
Minh Tô hoàn hồn, suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng lại là vừa rồi nàng đã lấy cớ là mặt hoàng hậu dính bẩn để sờ mặt nàng ấy.
“Sạch.” Minh Tô nói, nói xong lại thấy chột dạ, lặp lại lần nữa, “Sạch rồi.”
Nàng ấy đáp quả quyết như thế làm Trịnh Mật không biết làm sao, lại không biết nói gì tiếp. Qua một lúc lâu, mới nói: “Đa tạ công chúa.”
Minh Tô khó chịu vô cùng, không biết là do ngu ngốc hay là do nàng vẫn tình nguyện tin tưởng, nên không dám nghĩ đến khả năng hoàng hậu không phải là A Mật. Trước khi nàng đến nàng đã vững tin là lần này nhất định có thể tìm được một số manh mối.
Nhưng kết quả lại không có gì cả
Nàng an ủi lòng mình, an ủi đến mức có thể mở miệng thì mới nhắc đến chuyện vừa rồi hoàng hậu xem tranh, nói: “Ba người được nương nương chọn đều có dáng người lả lướt, da trắng xinh đẹp. Nhưng nhi thần thấy có hơi thiếu chút vũ mị.”
Hoàng hậu là một người dịu dàng đoan trang, khi chọn người thì không khỏi chọn theo ý thích của mình. Minh Tô vừa nói là nàng đã hiểu ngay. Ba người kia tuy dung mạo rất đẹp, nhưng đối với hoàng đế mà nói thì chưa chắc đã có hấp dẫn.
Xưa nay trong cung không thiếu mỹ nhân, vẻ ngoài tuy đẹp nhưng dù hoàng đế không nhìn chán thì chỉ sợ cũng sắp ngán rồi, chưa chắc có thể khiến hắn như ngựa nhớ chuồng, bò nhớ cỏ.
Hoàng hậu thở dài: “Ngươi nói rất có lý, tiếc là trong nhóm mỹ nhân này thật sự không chọn ra người xuất sắc hơn.”
Mỹ nhân cũng không phải dễ thấy đến vậy.
Trong điện không có người ngoài nên Minh Tô cũng nói thẳng: “Không lâu sau sẽ có một xu sắc vào cung, đến lúc đó còn mong nương nương quan tâm nhiều hơn.”
*Xu sắc: mỹ nhân tuyệt đẹp.
Trịnh Mật nghe hiểu, gật đầu: “Đó là tất nhiên, tuyển mỹ nhân cho bệ hạ, chăm sóc hậu cung vốn là bổn phận của ta.”
Bây giờ trong cung đông người, âm thầm hợp tác với nhau lại càng nhiều đếm không xuể. Càng xinh đẹp thì lại càng bị người ghen ghét.
Mỹ nhân do quan lại bình thường dâng lên thì rất khó gặp được hoàng đế, phần lớn chỉ có thể ở hành cung chờ lộ diện.
Mà phần lớn nữ tử trong cung cả đời này cũng chưa từng được nhìn thấy đế vương.
Vậy nên, vì có thể khiến hoàng đế nhìn thấy mỹ nhân đó mà ban đầu nàng đã tính tìm một cơ hội, sắp xếp một đại thần quyền cao chức trọng dâng nàng ta lên cho hoàng đế. Để nàng ta có thể thấy hoàng đế một lần.
Tuy nhiên, chính vì thế mà dù cho đại thần đó và nàng cũng chỉ qua lại sơ giao, nhưng tương lai khi tranh đấu kịch liệt tất sẽ bị lộ ra, đến lúc đó thì nàng không tránh khỏi bị gán tội danh bụng dạ khó lường.
Mà hoàng hậu thì khác, đúng như lời nàng ấy nói, thân phận nàng ấy khác, làm việc cũng thuận lợi hơn. Hơn nữa hậu cung cách tiền triều một bức tường, dù cho các đại có phỏng đoán thì khó chứng minh được gì. Huống chi hoàng hậu quan tâm đến phi tần và con nối dõi của hoàng đế là chuyện rất bình thường.
Nếu là từ phía nàng ấy, thì chỉ cần như là quan địa phương đưa nữ tử vào cung là được, ghi lại tên họ tuổi tác và gia thế, rồi sau đó đưa thông tin vào trong cung, để cung nhân tuyển chọn là xong.
Không liên quan gì đến nàng.
Thật ra Minh Tô thật sự rất biết ơn hoàng hậu, chỉ là khi đó nàng cũng không tâm tư gì khác. Chỉ hứa hẹn nếu ngày sau nàng ấy thành thái hậu thì cả đời sẽ vinh hoa phú quý mà thôi, nhiều hơn nữa thì nàng không thể ra sức.
Nhưng giờ thì khác, nàng tình nguyện cho rằng hoàng hậu chính là A Mật của nàng, tim nàng như được người tỉ mỉ cẩn thận ôm lấy che chở giữa băng thiên tuyết địa, ấm áp và vô cùng cảm động.
Nhưng vì sao mặt nạ da người của hoàng hậu lại không xé ra được?
Thật sự là do nàng đa nghi sao?
Minh Tô thấp thỏm không thôi, lúc thì cho rằng A Mật đã quay về. Nếu không sao lại giống nhau và trùng hợp đến thế.
Nhưng lúc lại phủ nhận, nếu là mặt nạ thì sao không tìm được chút dấu vết nào.
Lòng nàng nóng như lửa đốt, bất chợt sự thông minh của nàng lại quay về, vờ như hỏi vu vơ: “Bình thường là vị cô cô nào hầu hạ nương nương rửa mặt chải đầu vậy?”
Vừa rồi còn đang nói chuyện nghiêm túc mà sao lại hỏi chuyện này rồi? Hôm nay Minh Tô bất thường đến mức ngay cả nàng cũng không hiểu nổi.
Tuy Trịnh Mật thấy lạ nhưng cũng nói thật: “Là mấy người A Kim, Cẩm Ngô, Lưu Diên, đôi khi Vân Tang cũng phụ một chút.” Nói xong nàng lại hỏi, “Sao vậy?”
Khuôn mặt Minh Tô lập tức chùng xuống, lúc này nàng không nhìn hoàng hậu nữa, cúi đầu trả lời: “Nhi thần thuận miệng hỏi thôi.”
Ngồi cũng đã lâu, Minh Tô bèn đứng dậy cáo từ.
Nàng ấy vừa đi thì Trịnh Mật lập tức thở phào. Nàng đưa ngón trỏ sờ sờ nơi mà Minh Tô chạm qua, tim nàng nóng lên.
Nàng không thể hiểu hôm nay Minh Tô bị sao nữa, sao lại khác thường đến thế.
Nhưng trong lòng nàng lại xuất hiện một suy nghĩ, Minh Tô không thích nàng nhưng tất nhiên cũng không ghét nàng. Nếu đã là như thế, vì sao nàng không thể tranh thủ chứ? Tranh thủ lưu lại hình bóng trong lòng Minh Tô, để nàng ấy thường xuyên nhớ đến nàng, thích nàng.
Nàng thậm chí còn suy nghĩ, chỉ cần Minh Tô thích nàng thì nàng sẽ thừa nhận với nàng ấy nàng chính là Trịnh Mật, khi đó Minh Tô hẳn là sẽ mềm lòng chứ nhỉ?
Dù cho còn giận thì nàng sẽ khom lưng dỗ dành nàng ấy, nàng ấy nói gì thì cũng đồng ý với nàng ấy. Minh Tô hẳn sẽ nguôi giận mà đúng không?
Suy nghĩ này như mây tan thấy trăng, gieo vào lòng Trịnh Mật một cây con nho nhỏ, cây con sinh trưởng mạnh mẽ, tràn đầy hy vọng.
Nhưng sau đó nàng lại nghĩ đến, nếu theo lời đêm đó nói, thì hai nàng một người là công chúa một người là hoàng hậu, nếu ngày sau thành công thì một người sẽ là hoàng đế, người kia lại là thái hậu. Thân phận đó sao có thể ở bên nhau?
Nàng quyến rũ khiến Minh Tô động lòng, thì ngày sau tất sẽ hủy đi sự anh minh của nàng ấy.
Nghĩ như vậy, khiến hy vọng mới bùng lên của Trịnh Mật lại bị dập tắt.
Có thể quay lại dương thế, có hy vọng báo được thù nhà, còn có thể gặp lại Minh Tô đã là trời xanh thương xót nàng rồi. Nàng sao lại không biết đủ cơ chứ.
Trịnh Mật đứng lên, lại bận rộn công việc, làm hết mọi chuyện có thể làm, không ngừng một khắc nào. Như thể như vậy thì có thể giải sầu và thể quên Minh Tô.
Nhưng đến đêm, nàng vẫn không tự chủ được đi đến tòa lầu các đó, xem đi xem lại những cuốn sách và bút tích do Minh Tô để lại trên lầu các.
Tất cả những đồ vật này đều được nàng nâng niu như là bảo bối, gửi gắp những ký ức trân quý nhất của cả cuộc đời làm Trịnh Mật của nàng.
Trước kia dù cho nàng lo lắng bồn chồn thế nào, thì đi đến căn lầu gác này cũng sẽ bình tĩnh lại. Nhưng lúc này, nàng lại càng ngày càng nôn nao.
Minh Tô về phủ, tâm trạng cũng không yên y hệt. Nàng đã xác nhận hoàng hậu không mang mặt nạ, nếu là mang mặt nạ, thì nàng ấy chắc chắn sẽ không dám để cho nhiều cung nhân hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu vì để che giấu.
Nàng tức giận ném cuốn thoại bản nhảm nhí làm hỏng việc vào chậu than. Ném xong mới nhớ là mượn ở chỗ mẫu phi, sau này còn phải trả lại nữa, thế là đành phải lại sai người đến thư cục mua một quyển mới.
Tuy thoại bản đã bị đốt nhưng nội dung trong đó thì nàng nhớ rất rõ.
Vị đại hiệp đó có một người bạn tốt chơi với nhau từ nhỏ, khi người bạn đó ở chung với hắn đương nhiên là đã phát hiện hắn có chỗ tương đồng với cố nhân, bắt đầu nảy sinh nghi ngờ. Nhưng thử năm lần bảy lượt vẫn không có kết quả.
Mãi cho đến một ngày vị đại hiệp đó say rượu, ngã gục trên giường hắn thì người bạn tốt đó mới cởi y phục của vị đại hiệp, nhìn thấy nốt ruồi ở eo giống bạn cũ như đúc, bấy giờ khẳng định.
Minh Tô không khỏi hối hận, nàng chưa từng nhìn qua cơ thể của Trịnh Mật. Nàng nên nhìn mới phải, thế thì đã biết trên người nàng ấy có ký hiệu gì rồi.
Dù chưa tìm thấy mặt nạ nhưng Minh Tô vẫn không hết hy vọng, vẫn quyết tâm tìm ra sơ hở.
Buổi tối đến giờ đi ngủ, nàng bỗng lại mơ thấy A Mật. Lúc này A Mật đang mang một bộ y phục rất sạch, đứng trước mặt nàng, ánh mắt dịu dàng như lại nói khiến nàng tan nát cõi lòng. A Mật hỏi nàng: “Có phải ngài đã thích hoàng hậu rồi không?”
Minh Tô vội vàng nói: “Không phải, ta chỉ thích nàng thôi! Ta để ý đến nàng ấy cũng chỉ vì ta cảm thấy nàng ấy là nàng thôi”
A Mật hơi mỉm cười, vừa cưng chiều lại bất đắc dĩ: “Ta sớm đã không còn trên nhân thế, sao nàng ấy lại là ta được chứ? Nếu ngài thích nàng ấy thì cũng không sao cả, ngài có người ở bên thì ta mới yên tâm.”
Minh Tô sợ hãi, vội phủ nhận: “Ta không thích nàng ấy, ta chỉ thích nàng, nàng không cần yên tâm về ta. Nếu nàng yên tâm thì có phải nên đến thăm ta không?”
A Mật trầm mặc một chút: “Sớm muộn gì ta cũng phải rời đi.”
Minh Tô sợ hãi cực kỳ, nhưng nàng không dám đến quá gần A Mật vì nàng biết đây chỉ là mơ.
Nhưng nàng vẫn không muốn tỉnh lại, nàng sợ đến gần thì A Mật sẽ rời đi và mộng cũng tan biến.
Nàng nói gần như cầu xin: “Nàng đừng đi, nàng đi rồi thì ta phải làm sao đây?”
Nàng đã cầu xin đến thế nhưng vẫn tỉnh mộng.
Vừa mở mắt ra, Minh Tô mở to mắt nhìn thất thần nhìn tẩm đen tối đen. Nàng rất sợ hãi, vội vàng đi lấy dây xích khóa mình lại, như thể làm vậy thì có thể khóa Trịnh Mật ở lại bên nàng.
Rất rất lâu sau, khi trời đã gần sáng rồi, Minh Tô bỗng lên tiếng: “Nhưng ta vẫn cảm thấy nàng ấy là nàng. Nhưng nếu thật sự là nàng thì sao lại không đến nhận ta chứ? Đêm đó, những gì nàng nói trước khi rời khỏi khách điếm là thật đúng không, nàng cũng thích ta.”
Minh Tô nói tới đây thì lại thiếu tự tin. A Mật thật sự thích nàng sao?
Giữa hai nàng còn cách nhau một mối thù gia tộc. Nàng không dám nghĩ sâu, như muốn thuyết phục bản thân: “Ta mặc kệ, chắc chắn là nàng thích ta rồi, nếu không thì sao lại nhận tiểu Tỳ Hưu của ta.”
Nàng tự làm yên lòng mình, cũng thật sự thuyết phục được bản thân. Nhiều ngày qua nàng luôn tìm chứng cứ hoàng hậu chính là A Mật, lại chưa từng nghĩ tới một chuyện. Nếu sau khi chứng thực là không phải, thì nàng nên đối mặt hoàng hậu và A Mật như thế nào đây.
“Nàng cứ chờ ta, nếu chứng minh là không phải thì chờ ta làm xong chuyện thì sẽ đến hội họp với nàng. Nàng nên tin tưởng là trong lòng ta thật sự chỉ có chỉ có mình nàng.” Minh Tô cầm tiểu Tỳ Hưu trong tay, nghiêm túc hứa hẹn.