Lúc này Triệu Viễn mới tỉnh hồn lại. Nghe trong lời nói của Hỗn độn cũng phát hiện ra không chỉ có một cách có thể rời khỏi đây, nên hỏi.
“Chắc hẳn không chỉ có một cách rời khỏi đây nhỉ, nên ngươi hãy nói ra hết đi”.
Một lát sau Hỗn Độn mới trả lời.
“Chỉ còn một cách duy nhất đó là khống chế 3 lão nhân kia lại, rồi phá giải trận pháp trấn áp 3 người họ. Đến lúc đó, họ có thể đưa ngươi rời khỏi đây rồi”.
Triệu Viễn lúc này bất lực thở dài.
“Ta cũng muốn khống chế 3 lão nhân kia lại. Nhưng ta không có năng lực đó a. Chỉ cần ta dung nhập hai giọt tinh huyết vào nhau, đến lúc đó dựa vào thực lực ta chống đỡ không nổi. Rồi phản phệ thì ta chết như nào cũng không biết”.
“Không phải ngươi còn có ta sao, chỉ cần ngươi cho ta phụ thể, đến lúc đó dựa vào thực lực của ta muốn khống chế 3 lão đầu kia lại cũng không thành vấn đề”.
Lúc này Triệu Viễn cũng không hiểu nổi và cũng có phần lo lắng nói.
“Không phải vừa rồi ngươi nói là chỉ cần ngươi ra tay thì khí tức của ngươi sẽ toát ra, đến lúc đó sẽ có người tới giết ngươi à. Ta cũng không muốn chôn theo ngươi đâu”.
Hỗn Độn có chút thần bí nói.
“Nơi này không giống. Ngươi không thấy hồng mông tử khí ở ngoài đó sao. Nó đã bao phủ toàn bộ mảnh Đại Lục lục này. Đồng thời hồng mông tử khí còn có một tác dụng nữa là ngăn cản khí tức cũng như người khác tra xét. Chỉ cần ta không đánh xuyên qua hồng mông tử khí thì khí tức của ta sẽ không toát ra ngoài”.
Rồi Hỗn Độn nói tiếp.
“Từ đó dù trong này có xảy ra đại chiến thiên băng địa liệt thì bên ngoài cũng chẳng ai phát hiện. Huống chi ta cũng chỉ dùng sinh tử quyết nên để khống chế 3 lão đầu kia nên động tĩnh sẽ như đánh nhau nên ngươi không cần lo lắng”.
Trong lòng Triệu Viễn lúc này thì đang tính toán cái lợi và cái hại.
— QUẢNG CÁO —
“Nếu Hỗn Độn có thể giúp ta thì cứ để hắn thử một lần xem sao. Nếu như thất bại thì cũng chỉ là tử vong thôi, nếu không thử đến lúc đó trận pháp suy yếu mấy lão đầu kia chỉ cần vỗ một cái thì ta cũng không còn cơ hội thử nữa rồi. Đôi khi mọi chuyện nó sẽ không bết bát như tưởng tượng nên nếu có thể thành công khống chế họ lại thì đó cũng là một trợ lực không hề nhỏ để có thể giúp ta không ít trên con đường thực hiện giấc mơ của ta”.
Triệu Viễn cũng có chút không tin tưởng hỏi.
“Hỗn độn ngươi nắm chắc mấy thành là có thể thành công”?
Một lát sau như là Hỗn Độn đã suy nghĩ xong mới trả lời.
“Tầm khoảng 6 thành nhưng do 3 lão đầu đó đã bị trấn áp nên không thể phản kháng nên ta cũng nắm chắc 8 đến 9 thành là có thể thành công”.
Nghe vậy Triệu Viễn cũng chưa trả lời ngay mà đang suy tính cẩn thận lại một lần rồi mới đưa ra quyết định.
Một lát sau Triệu Viễn mới trả lời.
“Vậy được rồi, nếu ngươi đã tự tin như vậy thì thử một lần cũng không sao. Dù sao vẫn tốt hơn là chờ chết mà không làm bất kỳ điều gì”.
Hỗn Độn cũng không nói dài dòng nữa.
“Ngươi mau buông lỏng toàn bộ cơ thể và linh hồn. Ngươi không cần suy nghĩ cái gì hết. Khi ta phụ thể lúc đó quyền kiểm soát cơ thể này thuộc về ta nên lúc đó ngươi sẽ không thể làm gì hết nhưng ngươi vẫn có thể chứng kiến được tất cả mọi thứ xảy ra xung quanh. Còn nếu ta phụ thể mà để cho ngươi khống chế thân thể này mà ngươi không khống chế được lực lượng trong cơ thể thì có thể dẫn đến bạo thể. Giờ ta nhắc nhở ngươi trước tránh đến lúc đó ngươi hoảng loạn”.
Triệu Viễn cũng không nói gì thêm, tỏ vẻ mình đã hiểu. Rồi sau đó dần dần thả lỏng cơ thể và linh hồn, đồn thời đứng dậy.
Cùng lúc đó nhìn từ bên ngoài thì có thể thấy cơ thể Triệu Viễn đang dần biến hóa rất vi diệu.
Chỉ thấy ban đầu Triệu cao hơn 1m7, thân hình rắn chắc đây hầu hết đều là đặc điểm của một người tu sĩ. Bước đi nhẹ nhàng nhưng mỗi một bước đi tràn đầy lực lượng khiến cho sàn nhà cũng phải rung rung một chút.
Chân mày rậm, bờ môi tươi hồng nhưng cũng không phải đậm như con gái tô son mà cũng chỉ như đa số con trai mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Cùng với đó là mái tóc đen nhánh, đôi mắt sắc sảo luôn tỏa ra một chút hào quang màu khôi sắc. Với một khuôn mặt phúc hậu nhưng luôn nở nụ cười ôn hòa. Kết hợp với đó là tướng mũi đạt ⅓ trên tổng gương mặt, sống mũi cao, thẳng, hàm không quá thô. Có thể nói là ngũ quan tinh xảo.
Khoác trên mình một bộ quần áo màu đen bóng, bàn tay luôn để trong tay áo. Nhìn cũng không có khí chất gì đặc biệt, cũng giống như bao tu sĩ khác.
Lúc này Triệu Viễn đã có những biến hóa tuy rất nhỏ, nhưng ba lão đầu đang ngồi đó luôn chú ý động tĩnh của Triệu Viễn.
Bỗng Thiên Khiếu lên tiếng đầy kinh ngạc.
“Tiểu tử này có chút kỳ quái rồi, sao ta luôn cảm nhận được khí tức của hắn đang tăng lên không ngừng, ngay cả khí tức cũng biến hóa không ít. Như thể đây mới thật sự là con người hắn vậy”.
Phong lão đầu cũng nói.
“Từ khi tiểu tử này có chút biến hóa thì ta luôn cảm nhận được một nguy cơ đang tới gần. Lúc đầu chỉ có thể cảm nhận được mơ hồ, nhưng càng lúc càng rõ rệt”.
Nghe vậy Dạ Hàn có chút không tin, mà còn khinh bỉ.
“Phong lão đầu có phải ngươi đã sống quá lâu nên hồ đồ, dựa vào thực lực của chúng ta thì trên đời này còn có chuyện gì chúng ta không giải quyết được”.
Thiên Khiếu cũng gật đầu, tỏ vẻ đã đồng ý với những lời Dạ Hàn nói.
Phong lão đầu lúc này thở dài.
Haiz…
“Nếu là ở lúc trạng thái đỉnh phong thì ta cũng không có gì để lo lắng. Nhưng bây giờ chúng ta đang bị Thiên địa tỏa liên trận trấn áp. Thực lực 10 không còn 1, từ đó ta mới có thể cảm nhận được nguy cơ chưa từng có”.
Nghe vậy Dạ Hàn và Thiên Khiếu đều im lặng. Bởi hai người cũng hiểu rất rõ Phong lão đầu chưa bao giờ nói dối hai người họ bao giờ. Sống chung bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng đó nên hiểu rất rõ về nhau. Nên hai người họ cũng biết những lời Phong lão đầu nói đều là sự thật.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này Triệu Viễn cuối cùng cũng đã không còn dấu hiệu biến hóa nữa.
Triệu Viễn bây giờ không còn giống như ban đầu.
Giờ giống như một người hoàn toàn khác vậy.
Mái tóc màu hồng sắc tuy nó rất nhạt nhưng cũng rất dễ nhận ra. Đôi mắt thì chuyển sang màu lam sắc.
Xung quanh toàn thân bao phủ hỗn độn chi khí, nhìn như mộng, như ảo.
Về khí tức lúc cũng đã vô cùng khủng bố, dù chỉ là một chút khí tức toát ra cũng đã lắc lư không ngừng như thể là đang đứng trước giông bão có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Cũng may là căn nhà này là bộ phận của thiên địa tỏa liên đại trận nên mới không xảy ra chuyện gì.
Khí chất lúc này của Triệu Viễn đã siêu phàm thoát tục, như không phải một người ở trong thời đại này mà như một vị đại năng đã ngủ say không biết bao nhiêu thời đại mới tỉnh dậy vậy.
Lúc này Triệu Viễn bỗng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không kém phần mạnh mẽ. Mỗi một câu, một chữ trong đó chứa không biết bao nhiêu lực lượng to lớn.
“Cũng đã lâu rồi không cảm nhận được cảm giác tự thân hít thở không khí như này rồi. Chỉ tiếc thân thể này quá yếu chút, ta cũng không thể dung nhập cơ thể này quá lâu, nếu không thân thể hắn chắc sẽ nổ tan xác mất”.
Triệu Viễn cũng đang cảm nhận được sức mạnh to lớn trong cơ thể.
“Quả là một cảm giác tuyệt vời, từ lúc mới bắt đầu cảnh giới tăng lên dần. Mỗi lúc tăng lên một tiểu cảnh giới hay mỗi lần tăng lên một đại cảnh giới ta đều cảm nhận được rõ ràng. Chỉ cần sau này ta có đủ cơ duyên thì đột phá cảnh giới đối với ta sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, thậm chí không có cản trở. Nếu để cho người ngoài biết chắc họ sẽ ghen tị đến chết, dù xuất thân của ngươi có cao quý đến mấy thì cũng chưa chắc đã được trải qua cảm giác đó”.
Đang ở trong trạng thái vui sướng thì Triệu Viễn nghe thấy Hỗn Độn nói nếu như hắn ở lâu thì sẽ có thể dẫn đến bạo thể nên tỉnh hồn lại.