Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Chương 49: Kiều Vũ hung hăng hôn lấy miệng nhỏ



Edit: Tiểu Y Y

“Mọi người yên lặng.”

Lâm Quốc Đống đứng trêи đài, hướng microphone nói: “Hôm nay, việc vui không phải chỉ có sinh nhật Tiểu Nhã, còn có một kinh hỉ khác, hiện tại tôi muốn tuyên bố.”

Dừng một chút, ông hơi hơi mỉm cười, nói với thiếu nữ tuyệt mỹ đang đi tới: “Thiến Thiến, tới chỗ ba ba.”

Lâm thị trưởng vừa dứt lời, mọi người phía dưới đều sợ ngây người —

Thậm chí có người khe khẽ nói nhỏ, chẳng lẽ là con gái riêng của Lâm thị trưởng?

Lâm Quốc Đống tự nhiên cũng nghe thấy mấy lời nhục mạ từ phía dưới với Bạch Thiến Thiến, mày nhăn lại, “Lâm mỗ hơn hai mươi năm có một người vợ, sau đó bởi vì đủ loại nguyên nhân, hai người chúng tôi lạc nhau, đến hiện tại, chúng tôi mới có thể tương nhận, Thiến Thiến không phải con gái riêng, mà là con gái cả danh chính ngôn thuận của Lâm mỗ tôi!”

Nói xong, nắm lấy tay Bạch Thiến Thiến, đứng trước microphone.

Bạch Thiến Thiến vẫn duy trì nụ cười khéo léo, ưu nhã nhìn xuống đám người phía dưới, cao quý hào phóng, khí chất xuất chúng rõ ràng không ai dám coi khinh.

Cuối cùng, ánh mắt cô dừng trêи người Lâm Nhã đang đứng lẫn trong đám người, thấy đáy mắt cô ta lộ ra tia bối rối, khóe miệng Bạch Thiến Thiến mỉm cười càng thêm động lòng người.

Nhìn trình độ coi trọng của Lâm Quốc Đống với mẹ con Bạch Thiến Thiến, tay Lâm Nhã rũ bên người, gắt gao nắm chặt, móng tay cắm vào thịt, nhưng cô ta như không cảm thấy đau đớn.

Trời mới biết, cô ta cỡ nào muốn trước mặt công chúng, đem mấy chuyện dơ bẩn hạ tiện của Bạch Thiến Thiến công bố!

Cô ta muốn nói cho toàn thế giới, Bạch Thiến Thiến bị đám phạm nhân nam trong Hắc Ngục chơi tàn!

Đến cả kỹ nữ cũng không bằng! Tiện nhân dơ bẩn như vậy sao xứng làm chị gái cô ta?

Chính là……

Cô ta không thể!

Một tia lý trí cuối cùng ngăn cô ta lại.

Hôm nay là yến hội sinh nhật của cô ta, là ngày ba ba vui mừng nhất, nếu cô ta làm như vậy……

Không chỉ người thân là nhân vật chính của yến hội chính là mình bị đám người kia nhạo báng, đến cả mặt mũi của ba ba cũng mất!

Lâm Nhã không phải kẻ ngu xuẩn, cưỡng chế thống khổ trong nội tâm, giả vờ trấn định.

Cứ như vậy, rõ ràng Lâm Nhã mới là vai chính, nhưng Bạch Thiến Thiến lại mạc danh kì diệu trở thành người hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất.

Bạch Thiến Thiến tinh xảo tuyệt mỹ, nhất cử nhất động đều hấp dẫn các quý ông ở đây, ngay cả Trần Cẩn vẫn luôn đi theo bên cạnh Lâm Nhã cũng rõ ràng có chút thất hồn lạc phách.

Đem hết thảy thu vào trong mắt, tâm Lâm Nhã đã đau đến chết lặng.

Cô ta thậm chí còn không thể nói với ba ba một chữ, bởi vì mẹ Bạch Thiến Thiến là người phụ nữ mà ba ba coi trọng nhất, cho dù cô ta có lăn lộn đến tận chân trời, cũng chẳng những không chiếm được sự ửng hộ của ba ba, mà ngược lại càng làm ba ba chán ghét mình.

Lâm Nhã không dám mạo hiểm.

Trong cả yến hội sinh nhật, trêи mặt cô ta chỉ trưng một biểu tình lãnh đạm, không có nửa điểm vui vẻ……

Lâm thị trưởng cũng thấy dáng vẻ này của cô ta, thở dài trong lòng, con bé khả năng trong một chốc một lát không tiếp thu được loại tình huống này, về sau để hai chị em ở chung nhiều hơn thì tốt rồi.

……

……

Yến hội kết thúc, vốn Lâm Quốc Đống còn muốn mẹ con các cô cùng về biệt thự, nhưng Bạch Thiến Thiến nói phải về nhà lấy một ít đồ riêng, chỉ có mẹ Bạch ngồi cùng xe với Lâm Quốc Đống đi trước.

Bạch Thiến Thiến ở trong yến hội uống chút rượu, ngay từ đầu không có vấn đề gì, nhưng rượu tác dụng chậm, bây giờ đầu óc có chút không tỉnh táo, lúc cô về đến nhà, đã là buổi tối.

“Kiều Vũ? Anh ở đâu?” Trong phòng tối om, đèn không bật, Bạch Thiến Thiến có chút nghi hoặc, Kiều Vũ đi ra ngoài?

Cô móc ra chìa khóa, mở cửa, sờ soạng theo vách tường muốn bật đèn, nhưng vừa mới chuẩn bị ấn mở, thân thể cô đã bị kéo tới một lồng ngực hơi ẩm ướt.

“Ai……”

“Hư, đừng sợ, là anh.”

Thân thể Bạch Thiến Thiến cứng đờ, đầu cũng thanh tỉnh không ít, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thế này?”

“Có một ít người lạ ở cửa lén lút lung lay một buổi trưa, cho nên buổi tối anh cũng không bật đèn.”

Bạch Thiến Thiến chỉ cảm thấy khi anh nói chuyện ở bên tai mình, nhiệt khí đều phun lên tai, cô ngứa, rất muốn né tránh, nhưng hai tay anh ôm cô rất chặt, cô tránh không thoát.

“Sao trêи người anh ướt thế?”

“Anh vừa mới tắm rửa xong.”

Tắm, tắm rửa?

Trách không được, vừa rồi tay đụng vào thực nóng còn hơi ướt, thì ra Kiều Vũ vừa tắm rửa xong!

Lúc này, cả người cô càng cứng ngắc.

“Em uống rượu?” Trong bóng tối, Bạch Thiến Thiến không nhìn thấy ánh mắt anh, trong đó chớp động những tia sáng kì lạ.

“Ân, trong yến hội phải xã giao một chút, đúng rồi, ngày mai em phải dọn đến nhà thị trưởng đi ở, anh… Trực tiếp ở tại nhà em cũng được.”

Cô vừa nói xong, lại phát hiện hai tay ôm cô, càng chặt.

Ngay sau đó, thanh âm Kiều Vũ có chút ảm đạm truyền tới: “Vậy em còn trở về không?”

Ngữ khí đối phương đặc biệt kỳ quái, giống như động vật nhỏ bị vứt bỏ.

Bạch Thiến Thiến nhịn không được cười: “Đương nhiên còn trở về, chẳng qua trước mắt chủ yếu em phải đem chuyện của mình xử lí xong. Sau này không có việc gì, một thân nhẹ nhàng, chúng ta cùng mẹ em đi du lịch, sẽ rất vui đấy.”

Dù sao cũng là từ nhỏ cùng nhau chơi đùa từ nhỏ, hơn nữa Bạch mụ mụ thích Kiều Vũ như vậy, hiện tại Bạch Thiến Thiến đã coi Kiều Vũ thành thân nhân.

Nghe cô hứa hẹn sẽ không tách ra, lúc này Kiều Vũ mới yên tâm, cúi đầu, chôn đầu vào cổ cô: “Em không nên gạt anh, anh sẽ thương tâm.”

Bạch Thiến Thiến bị ngữ khí yếu ớt ngoài ý muốn của anh làm cho tức cười, nhịn không được xoa cái đầu đang chúi trêи cổ mình: “Yên tâm, em sẽ không lừa anh, em…… Ngô ngô……”

Lời còn chưa nói xong, đầu cô đột nhiên bị anh xoay qua, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ của cô.

Bạch Thiến Thiến sửng sốt vài giây, sau đó liều mạng giãy giụa: “Ngô ngô ngô……” Cô muốn nói buông em ra, nhưng miệng lại bị đầu lưỡi anh nhân cơ hội chui vào, gắt gao cuốn lấy đầu lưỡi nhỏ của cô, dùng sức hút.

Hôn đến trời đất mịt mù, khó phân nam bắc, âm thanh ɭϊếʍ ʍút̼ ái muội liên tục vang lên, làm người nghe mặt đỏ tai hồng.

Thật vất vả Kiều Vũ mới buông ra cô, Bạch Thiến Thiến tức khắc nổi giận: “Đồ hỗn đản!” Tuy rằng trước mắt vẫn là một mảnh đen nhánh, nhưng cô theo bản năng duỗi tay đánh qua, lại bị anh bắt lấy.

Kiều Vũ ôm cô, thấp giọng thở dài một hơi bên tai cô: “Tiểu Thiến Thiến, chẳng lẽ em còn muốn chạy trốn tránh sao?”

Bạch Thiến Thiến cứng đờ tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Kiều Vũ đem cằm mình, đè trêи đỉnh đầu cô, đôi tay gắt gao ôm cô vào trong ngực, ngữ khí cô đơn ảm đạm: “Tiểu Thiến Thiến, anh đã…… Thích em thật nhiều năm a…… Chẳng lẽ em tàn nhẫn như vậy, luôn làm lơ tình cảm của anh sao?”

Bạch Thiến Thiến hít một hơi thật sâu: “Kiều Vũ, thực xin lỗi, em đã cùng Lục Ngân……”

“Em đừng nói chuyện, trước hết nghe anh nói.” Kiều Vũ cười nhẹ một tiếng, thậm chí có chút tự giễu: “Anh, sáu tuổi tận mắt nhìn thấy ba nhảy xuống chỗ xe lửa đang chạy, mẹ mang theo anh đi qua thật nhiều thành thị, thẳng đến khi gặp được em, anh mới cảm giác được toàn bộ thế giới đều đang sống.”

Lòng Bạch Thiến Thiến tràn đầy phức tạp, trước kia cô cũng từng nghe mẹ nói qua, mẹ Kiều Vũ cũng người là số khổ, một mình mang theo Kiều Vũ cũng không dễ dàng, sau thành hàng xóm với mẹ Bạch mụ mụ, cũng thành bạn tốt.

Không nghĩ tới, khi Kiều Vũ còn nhỏ như vậy, đã trải qua những chuyện kinh khủng như thế.

Tận mắt nhìn thấy đến cha chết trước mắt, đối với Kiều Vũ khi đó, sẽ tạo thành đả kϊƈɦ lớn như thế nào a.

Kiều Vũ trầm mặc, tiếp tục mở miệng: “Sau đó, anh cho rằng sẽ không còn được gặp lại em, không nghĩ tới em lại xuất hiện ở Hắc Ngục, anh thậm chí còn không thể tin được hai mắt mình! Anh đã đi tìm Lục Ngân thật nhiều lần, nhưng Lục Ngân vẫn luôn không chịu thả em. Sau đó, anh nhìn thấy em bị bọn họ khinh dễ, mà bản thân lại bất lực, thậm chí còn oán hận bản thân không bản lĩnh! Rất nhiều lần, anh thiếu chút nữa không màng tất cả lao ra, nhưng lý trí nói cho anh biết, không thể, bởi vì như vậy sẽ hại chết em, cho nên anh vẫn luôn nhẫn nhịn. Rốt cuộc, cơ hội tới, anh cảm thấy rất may mắn, anh thực may mắn khi vào đi Hắc Ngục, bằng không, chỉ sợ cả đời này, anh đều không được gặp lại em.”

Nói đến dây, anh thấp giọng nở nụ cười, chỉ là tiếng cười này, không hiểu sao, nghe có chút chua xót lòng người.

Đột nhiên, Bạch Thiến Thiến cảm giác có thứ gì, từ phía trêи rơi xuống mặt cô, cô dùng tay sờ, cả người ngơ ngẩn.

Người đàn ông này khóc?

Giờ khắc này, trái tim Bạch Thiến Thiến vẫn luôn đóng chặt, chậm rãi dao động, cô đột nhiên cảm thấy đau lòng cho người đàn ông này, không rõ đây là loại cảm giác gì, chỉ là cảm thấy, về sau chỉ sợ rốt cuộc cô không có cánh cự tuyệt bất luận hành động gì của anh.

Cô nghĩ, cô xong rồi……

Một người còn không ứng phó tốt, lại tới nữa một người, cô, thật không biết nên làm sao bây giờ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.