Đặc biệt là đôi chân dài nghịch thiên kia, nó hoàn mỹ đến mức có thể khiến một thân ăn mặc theo phong cách hippie dễ bị lật xe mang đậm khí chất hống hách ngỗ ngược, không hổ là dáng người móc áo.
Chẳng cần người múa mở màn nữa, chỉ cần anh… chỉ cần gương mặt, dáng người và khí chất này xuất hiện là đã có thể khiến cả hội trường bùng nổ rồi!
Ôn Từ cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn anh mấy lần.
Anh… chân của anh ta dài thật đấy!
Phó Tư Bạch đi tới, thờ ơ hỏi: “Tập đến đâu rồi?”
“Đoàn Phi Dương nói tôi múa ra cảm giác của Chân Hoàn Truyện.”
Khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Múa thử một đoạn đi.”
“Không.”
Ôn Từ không còn chút xíu tự tin nào, không muốn biểu diễn trước mặt anh, nản lòng tựa lưng vào thân cây bên cạnh: “Các anh vẫn nên đi tìm người khác đi.”
“Cầm séc trong tay rồi nên định quẳng gánh giữa đường à?”
“Không phải.” Ôn Từ dùng đầu móng tay cạy vỏ cậy, ấm ức nói: “Tôi không hợp với thể loại múa này, sợ làm ảnh hưởng đến tiết mục biểu diễn của các anh.”
Xuất phát từ sự cân nhắc cho hiệu quả của buổi biểu diễn, Lâm Vũ cũng cất tiếng khuyên nhủ: “Anh Phó, hay là đổi người đi, tôi biết mấy người bên khoa Múa, họ học nhảy jazz.”
Dù sao cũng đâu có thiếu người, anh ta chẳng hiểu vì sao Phó Tư Bạch lại cứ khăng khăng để một tiểu mỹ nhân múa cổ điển chạy sang múa cột nữa.
Làm cho cả hai bên đều khó xử.
Phó Tư Bạch quay lại nhìn Mạc Nhiễm: “Cậu dạy cô ấy nhé?”
Mạc Nhiễm tháo tai nghe đi tới, chỉ thấy cô ấy đang mặc quần ống rộng, thân trên là áo thun hở rốn, phong cách ăn mặc rất hiphop.
Mạc Nhiễm khoác vai Ôn Từ, cả cơ thể dựa sát vào người cô biểu diễn một đoạn nhảy jazz gợi cảm, tư thế vừa mập mờ vừa thân mật.
Điều quan trọng nhất là… Mạc Nhiễm quyến rũ cô bằng ánh mắt mê người của mình, thật đúng là sức hấp dẫn có thể đạt đến cực đỉnh.
Ôn Từ là một cô gái, ngửi mùi hương thơm ngát trên người cô ấy mà cũng không khỏi đỏ mặt, tim đập thình thịch, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Mạc Nhiễm.
Mạc Nhiễm nhảy xong một đoạn, ngược lại lại thấy khá thích thú với cô gái này, cô ấy cười nói: “Không phải chứ, con gái với nhau mà cậu cũng xấu hổ à?”
Ôn Từ đỏ mặt: “Không, không xấu hổ.”
“Cậu dễ xấu hổ như thế, đúng là không thể hoàn thành tốt bài biểu diễn múa cột này được.” Mạc Nhiễm vươn đầu ngón tay nâng mặt cô lên: “Cậu phải tự tin, tưởng tượng toàn thân trên dưới khắp cơ thể mình đều đang tản ra sức hấp dẫn mê người, đi mê hoặc thú săn, giống như vừa nãy tôi mê hoặc cậu đấy.”
“Thế để tôi thử xem.”
Ôn Từ định múa cặp với Mạc Nhiễm, nhưng Mạc Nhiễm lại vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, cậu múa cặp với tôi, tôi sợ tôi buồn cười sẽ làm ảnh hưởng đến cậu.”
“Vậy…”
Mạc Nhiễm đảo mắt một vòng, sau đó nhìn thẳng về phía Phó Tư Bạch.
Người đàn ông mà con gái trong trường đều muốn mê hoặc, không phải đang ở ngay trước mắt đây sao?
Còn ai phù hợp hơn anh nữa chứ?
Mạc Nhiễm nhìn một thân quần đùi áo thun như sinh viên khoa Thể Dục trên người Ôn Từ, ngẫm nghĩ một hồi rồi kéo cô đi vào container, đóng cửa lại: “Thay quần áo trước đã, sau đó trang điểm.”
“Có cần phải chính thức đến thế không?”
“Đương nhiên rồi, cậu muốn tìm cảm giác, vậy thì nhất định phải làm đủ chính thức, chỉ cần trở nên xinh đẹp là cậu sẽ thấy tự tin hơn rất nhiều.”
Mạc Nhiễm mở cốp đựng đồ trang điểm to bằng hộp dụng cụ của mình ra, Ôn Từ nhìn thấy bên trong có đủ các loại chai lọ, chỉ tính riêng son môi mà cũng có đến 20, 30 thỏi, phấn mắt phấn má và các loại dụng cụ khác thì càng không phải bàn.
“Oa!”