Buổi chiều, Ôn Từ đến cửa hàng tiện lợi thay ca, cầm mấy chục đồng tiền lương trên tay, cô lại nghĩ đến năm vạn kia…
Cô vẫn trịnh trọng gửi lại lời mời kết bạn cho Phó Tư Bạch, theo đó còn đính kèm một tin nhắn, lần này, rốt cuộc Ôn Từ cũng phải chịu thua: “Phó Tư Bạch, tấm séc đó thật sự rất quan trọng với tôi, cầu xin anh đấy.”
Người đứng dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu?
Mẹ cô kiêu ngạo suốt nửa đời người mà còn có thể hạ mình, vậy cô có tư cách gì mà dám phô trương?
Không lâu sau, điện thoại của cô lại rung lên một hồi.
Phó Tư Bạch vẫn từ chối lời mời kết bạn của cô, nhưng sau đó anh lại gửi cho cô một tin nhắn cũng xem như làm phấn chấn lòng người: “Tám giờ tối, chờ tôi dưới lầu ký túc xá.”
Ôn Từ vui mừng khôn xiết, dựa theo thời gian đã hẹn, cô đứng dưới lầu ký túc xá nam từ sớm.
Kết quả đợi đến 8 giờ 40 phút mà vẫn chưa thấy Phó Tư Bạch xuống lầu.
Ngược lại có không ít những chàng trai lúc ra vào cổng ký túc, thỉnh thoảng lại làm như vô tình ném ánh mắt tò mò về phía cô.
Trong số mấy người đẹp trai xinh gái của khoa Nghệ Thuật, Ôn Từ cũng được xem như cực phẩm trong đám người xuất chúng. Kể cả không trang điểm ăn diện thì nét đẹp thanh tú thấm sâu trong xương tủy của cô cũng không thể thu lại được.
Ôn Từ đợi hơn 40 phút mà vẫn không thấy bóng dáng Phó Tư Bạch đâu, bắt đầu cảm thấy hơi mất kiên nhẫn.
Cô là người có quan niệm chặt chẽ về thời gian, sự chán ghét dành cho Phó Tư Bạch lại không khỏi tăng thêm vài phần.
Lại năm phút nữa trôi qua, cuối cùng Phó Tư Bạch cũng xuất hiện.
Anh mặc áo thể thao màu đen dài tay, chân đi dép lê, thoải mái ung dung như bất cứ chàng trai nào mà bạn có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong trường đại học.
Nhưng anh và mấy người đó không giống nhau, từ tận xương cốt trong người anh đã toát ra phóng thái ngang ngạnh cứng đầu, nam sinh bình thường chẳng ai ngông cuồng như anh.
Sắc mặt Phó Tư Bạch hơi trầm xuống, vừa nhìn thấy cô, anh đã nói một câu như tát nước vào mặt: “Có phải em bị ngốc không?”
“Cái gì cơ?”
“Em chờ bao lâu rồi?”
“40 phút!”
Phó Tư Bạch thật sự là cạn lời với cô: “Ông đây chưa từng thấy cô gái nào ngốc như em.”
“…”
Vô duyên vô cứ chờ lâu như vậy mà còn bị người ta mắng, trong lòng Ôn Từ nghẹn một bụng tức, chỉ là nghĩ đến chuyện mình có việc cần cầu xin người khác nên cô chỉ đành tạm thời kiềm chế lại.
Phó Tư Bạch nhìn dáng vẻ ấm ức của cô thì cũng không nói gì thêm nữa, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi.”
Dứt lời, anh lười biếng sải bước đi về phía rừng cây, cũng không thèm quay đầu nhìn cô một cái.
Ôn Từ đi theo sau anh, cố gắng duy trì một khoảng cách vừa phải, tránh để những người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm.
Cô mở điện thoại ra, Kiều Tịch Tịch gửi cho cô một tin nhắn: “Này, ôi trời đất! Vừa nãy Phó Tư Bạch đứng dưới lầu ký túc xá nữ chờ ai đó hơn nửa tiếng đồng hồ! Ai mà có mặt mũi vậy nhỉ? Mấy người bạn gái cũ của anh ta trước kia còn chưa từng có đãi ngộ này.”
Ôn Từ: ?
Kiều Tịch Tịch nhắn tin, sau đó gửi thêm một bức ảnh chụp từ trên phòng ký túc xá xuống dưới, quả nhiên, mái tóc màu xám khói này đứng dưới lầu ký túc xá thật, anh dựa lưng vào cột đèn bên đường chờ ai đó.
Biểu cảm trên mặt lộ rõ vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn.