Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 4.1: Trút giận



Phó Tư Bạch từng thấy trên mạng có một câu: Yêu một người không có cảm giác với mình là cảm giác gì?

Trả lời: Nó giống như tự tử mãn tính.

Hèn mọn như một nhúm cát bụi, bản thân chẳng khác nào một thằng hề, mỗi ngày nhìn thấy cô… đều như chết đi sống lại một lần, đau đến thấu tâm can.

Mà đối phương đối với chuyện này… lại hoàn toàn không hề hay biết.

Mấy năm nay, có trời mới biết Phó Tư Bạch đã hao phí biết bao công sức để lãng quên cô.

Anh lạnh lùng lướt qua Ôn Từ, chưa từng liếc mắt nhìn cô thêm một lần.

Ôn Từ cũng chẳng thèm để ý tới anh, hơi nghiêng người nhường đường, sau đó tiện tay móc một bao thuốc lá trong túi quần jean ra.

Thành thục xé mở bao thuốc, giấy bạc ma sát vào nhau phát ra tiếng sột soạt, cô rút một điếu thuốc, đặt lên cánh môi màu nhục quế ngọt ngào.
Nhưng sờ lần cả nửa ngày trời cũng không thấy bật lửa đâu.

Phó Tư Bạch đang sải bước rời đi, thấy vậy thì lập tức khựng lại, trong đáy mắt đen kịt có thêm vài phần cáu kỉnh.

Người đã chết một lần, phải ngu xuẩn và u mê đến mức nào mới có thể lặp lại vết xe đổ đó lần thứ hai?

Cuối cùng anh vẫn móc chiếc bật lửa có dòng hoa văn in bằng thép dập nổi ra, đi tới trước mặt Ôn Từ chắn gió rồi bật bật lửa lên.

Ban đầu Ôn Từ không muốn nhận, nhưng lửa đã đưa tới miệng nên cô cũng chỉ có thể nhận lấy.

“Em biết hút thuốc à?”

“Không liên quan đến anh.”

Cô vừa ngậm điếu thuốc vừa nói chuyện, Phó Tư Bạch có thể ngửi thấy mùi son trên môi cô, giống mùi thơm nồng nàn của socola nhưng cũng giống một đóa hoa hồng có gai.

Nhưng một miệng tràn ngập khói thuốc còn chưa kịp nhả ra ngoài thì cậu thiếu niên đã bất ngờ nắm chặt lấy tay cô, năm đầu ngón tay dùng sức siết lấy cổ tay, điếu thuốc trong tay cô gái cũng bị anh làm rơi xuống đất.
Anh giơ chân dập tắt điếu thuốc.

Ôn Từ bị sặc khói, kịch liệt ho khan mấy cái, phun hết khói thuốc lên mặt anh.

Phó Tư Bạch dùng một tư thế mang tính cực kỳ công kích, mạnh mẽ ép cô đứng sát vào tường.

Trên người anh có mùi thuốc lá bạc hà, kèm theo hơi thở cường thế khiến cô không dám cử động.

Con ngươi đen láy của Phó Tư Bạch đang nhìn thẳng vào mặt cô ở cự ly cực gần.

Dưới ánh sáng ảm đạm, khuôn mặt người con gái sau lớp trang điểm tỉ mỉ lại có thêm vài phần không an phận.

Anh cười nhạt: “Em có tiền mua thuốc không?”

Ôn Từ ngước mắt nhìn lên, hùng hổ trừng mắt với anh: “Liên quan gì đến anh…”

Nhưng cô còn chưa kịp dứt lời thì tay của cậu thiếu niên đã vươn xuống thắt lưng của cô, sau đó chậm rãi lướt về phía sau.

Lời vừa định nói ra lập tức khựng lại, toàn thân cô run lên, từng nơi trên cơ thể vừa bị anh chạm vào tê dại đi như có một dòng điện chạy qua…
Phó Tư Bạch sờ đến túi quần jean sau mông cô, anh móc bao thuốc lá Vạn Bảo Lộ bên trong ra, sau đó nhét 50 đồng vào…

“Tôi mua lại.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.