Đình Đình cùng Tô Hựu cứ như chết lặng mà đứng đó nhìn Quản Nhạc.
Anh liên tục đứng đó mà đập đầu mình vào tường, dưới sàn đều là máu của anh, không biết vết thương đó đã sâu đến mức như thế nào rồi. Máu cùng nước mắt cứ hòa lẫn vào nhau mà thi nhau rơi xuống.
Tô Hựu chạy đến kéo người Quản Nhạc ra, tức giận đấm vào mặt anh một cách thật đau, khiến Quản Nhạc chới với ngã quỵ xuống sàn.
Đình Đình vội vã chạy đến cản Tô Hựu lại, nhưng lại bị anh đẩy ra. Anh hét lớn nhìn Quản Nhạc đang nằm dưới sàn.
“Quản Nhạc, cậu điên rồi sao. Uyển Nhi còn chưa chết, cậu như thế thì ích gì. Con bé tỉnh lại nó nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì nó biết sống như thế nào. Cậu bình tĩnh lại đi được không? Uyển Nhi nó cần người chăm sóc nó chứ không cần một người khiến nó thêm phần lo lắng, cậu hiểu không?”
Quản Nhạc cứ cười điên dại mà ngồi đó. Hay là cứ để anh điên đi, như thế sẽ bớt đau khổ hơn rất nhiều. Cứ như thế này anh sẽ chết mất.
Nhìn Quản Nhạc cứ ngồi đó cười khiến Tô Hựu còn điên hơn, anh cúi người nắm lấy cổ áo Quản Nhạc kéo anhh đến trước cửa phòng cấp cứu, chỉ tay vào trong.
“Cậu nhìn đi, vợ cậu còn đang nằm trong kia, cô ấy chưa chết. Cậu nhìn cho kĩ đi. Cô ấy vẫn đang vì cậu, vì con của cậu mà đấu tranh giành lấy sự sống kia kìa, cậu như thế này có đáng mặt đàn ông không?”
Đúng rồi, Uyển Nhi của anh đang đấu tranh vì anh, tại sao anh lại nhếch nhác như thế này được. Nhất định cô ấy sẽ không sao. Nhất định cô ấy sẽ vượt qua được.
Ánh đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt. Uyển Nhi của anh, con của anh, hạnh phúc của anh, tương lai của anh, tất cả đều nằm ở giây phút này.
……
“Cậu mà cũng lấy được vợ nữa sao?”
Một cậu nhóc tầm ba bốn tuổi khinh thường mà nhìn người đàn ông đang mặc bộ đồ chú rể đứng trước mặt mình.
“Con đang dùng thái độ gì nói chuyện với cậu mình vậy hả? Có tin cậu tét mông con không?”
Người đàn ông khó chịu mà nhìn cậu nhóc. Mới bây lớn đã biết cách sốc mẻ người khác như vậy rồi. Không biết là học từ ai đây.
“Cậu dám tét mông con, con sẽ mách cha, để xem cha con sẽ xử cậu thế nào?”
Cái đạo lí chết tiệt gì đây?
Cãi không lại liền đòi đi mách cha.
“Con nghĩ thử đi, cha con có thèm quan tâm đến con không. Không phải bây giờ con bị bỏ rơi rồi sao?”
Cậu bé trầm ngâm nhìn cậu mình. Cũng đúng, cha cậu bỏ rơi cậu mất rồi.
“Tô Hựu, anh lại chọc gì thằng bé thế”
Từ xa Đình Đình xinh đẹp trong bộ váy cô dâu, tươi cười mà đi đến.
Tô Hựu liền véo má thằng nhóc này một cái, rồi đi đến bên cạnh ôm lấy eo Đình Đình làm nũng.
“Em xem, nó còn nhỏ như thế mà đã biết khinh người, còn nói người như anh sao lại lấy được vợ. Rồi còn đòi đi mách cha của nó nữa…”
Như này cũng được nữa sao?
Cậu nhóc chu môi nhìn Tô Hựu.
Mình còn chưa mách cha, mà cái người này lại đi mách vợ trước rồi. Đúng là đồ con nít.
“Cậu đừng nói dối, rõ ràng cậu đòi tét mông con trước”
Anh nói dối sao? Cái thằng nhóc chết tiệt này. Cứ cãi tay đôi với anh mới chịu sao?
“Cái thằng nhóc này. Con nói ai đòi tét mông con hả? Con có giỏi thì đi mách cha mình đi, xem cha con làm gì được cậu?”
Không hiểu sao hai cái người này cứ như chó với mèo vậy. Chắc vì có lẽ từ khi sinh ra thằng nhóc này đều sống với anh và cô nên liền xem hai người như người thân thiết nhất mà tin tưởng.