Võ Lâm Oai Hiệp Truyện

Chương 49



“Lão tử …… cũng cho ngươi ăn làm mạt tịnh rồi, ngươi còn muốn gì nữa!” Tuy rằng kẻ chủ mưu là tên Du Dạ Lai đáng chết kia, lần đầu của lão tử đã hồ đồ cho ngươi, ngươi còn muốn thế nào …… Vốn lời nói ra rất có khí thế, nhưng bởi vì cổ họng ta giờ khàn đục, âm thanh phát ra tựa như tiếng mèo con rên rỉ, còn mang chút xuân tình ……

Đế Hạo bỗng nhiên phủ kín miệng ta, đầu lưỡi dễ dàng chèn vào, dường như phát cuồng mà quấn lấy, cảm giác thứ vật thể nóng bỏng kia để ở nơi đã chịu đủ tàn phá của ta, từng chút từng chút một mà tiến vào. Không được, thêm một lần nữa ta chắc chắn không sống nổi!

Ta một chưởng đánh lên cổ của Đế Hạo, tên gia hỏa kia chỉ một bàn tay đã cản được ta, ta tức khắc trở tay đánh về phía vai hắn, cổ tay thoáng chốc bị hắn siết chặt.

“Ngươi không nên vào lúc này dùng chưởng pháp nam nhân khác dạy.” Hắn đem ngón tay ta để vào miệng hắn, đầu lưỡi bất chợt cuốn lấy, ta chỉ muốn rút tay về, nhưng ngay lúc này phân thân hắn bỗng nhiên mạnh mẽ đâm vào, tiếng kêu khàn đặc thảm thiết của ta nhất thời vang lên khắp phòng.

Bất kể những chỗ khác của ta có bao nhiêu đau, nơi ấy nếu cứ tiếp tục như thế ta sống thế nào được nữa? Khuỷu tay còn lại của ta bổ mạnh vào đầu hắn, vừa được một nửa đã bị tay hắn đè chặt trên gối, sau đó hắn vỗ một cái lên cổ ta, phút chốc ta phát hiện nửa thân trên căn bản không động đậy được. Hai chân bị hắn mở rộng ra, sự va chạm nơi ấy càng thêm hung mãnh, giường gỗ nặng trịch vang lên những âm thanh kẽo kẹt, ta biết nơi ấy của ta khẳng định đang đổ máu, bởi vì Đế Hạo ra vào càng thêm thông thuận. Lúc mơ hồ ta nhìn thấy đôi mắt cúi xuống khép chặt của hắn, còn có khuôn mặt như trước vẫn không nhiều biểu tình nhưng hiện lại ngập tràn dục vọng, dường như trước giờ chưa từng có thời khắc nào như bây giờ khiến hắn sâu sắc say mê. Bên tai là hơi thở đứt quãng của hai người cùng âm thanh ma sát của thân thể và vải vóc, cơ thể tựa như không thể khống chế, theo tần suất của hắn mà trước sau bãi động, nơi bị hắn va chạm đến sắp xé rách dần dần có cảm giác kỳ lạ, cho đến khi bản thân nhục nhã nghe thấy tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng mình, tiểu huynh đệ không theo ý chí mà trút hết lên hạ bụng tinh tráng của Đế Hạo.

Đế Hạo ôm lấy ta, một trận xỏ xuyên mãnh liệt, càng lúc càng gấp, sau đó một trận nhiệt lưu dâng trào vào dũng đạo. Hắn chầm chậm đổ xuống áp lên người ta, hai tay vòng qua cơ thể, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc của ta, ngón tay tựa hồ lơ đãng điểm lên cổ, ta khẽ động đậy đầu ngón tay, a …… may mà không bị liệt ……

“Bây giờ ngươi biết ngươi là người của ta rồi chứ.” Giọng nói của Đế Hạo vang lên bên tai, mang theo sự uy nghiêm chắc nịch.

Ta nhắm mắt lại thở hổn hển, cảm giác sự tồn tại của hắn trong thân thể …… cực nóng mà tuyệt đối.

Về cuộc sống thối rữa một ngày một đêm này của ta, ta chỉ có thể tự an ủi bản thân …… đợi khi nào ta trở về quê nhà, thân thể này cũng không còn là ta nữa, đến lúc đó Đế Hạo muốn dày vò thế nào thì dày vò thế ấy, dù sao người đau cũng không phải ta! Ta khó khăn ngước mắt, nhìn nam nhân đang gác cằm lên đầu mình, khóe môi của hắn rất sâu, sâu đến khắc cốt, nếu như một ngày nào đó thân xác mà hắn ôm ấp không còn là linh hồn mà hắn hằng yêu thương, hắn sẽ làm gì? Là đứng trên đỉnh núi ngập tràn lợi khí sắc bén kia trông vọng lại thời khắc tương ngộ khi xưa, hay là hóa thành thân ảnh màu trắng ẩn trong biển người mênh mông một mực tìm kiếm …… Ta bỗng nhiên vì tâm tính của bản thân cảm thấy hổ thẹn, còn có bi thương.

Trước kia ta cảm thấy, bất luận là Đế Hạo hay Khinh Hàn đối với ta đều là nha phiến, tràn ngập mê hoặc, một khi dính vào liền dứt không ra, cho nên luôn cao chạy xa bay.

Thế nhưng rốt cuộc ai mới là thuốc phiện của ai?

Nếu như không gặp ta, có lẽ bọn họ căn bản sẽ không sản sinh thứ dục vọng ‘chiếm hữu’, sau đó như cũ vẫn đứng ở chỗ tối cao an nhiên mà vượt qua cả đời người, thậm chí sẽ chẳng bao giờ cảm giác tịch mịch cùng mất mát.

Bất quá, cũng có thể là ta tự đánh giá cao bản thân. Con người mà, ai mất đi ai thì không thể tiếp tục sống sao?

Ta nhìn sắc trời dần dần ảm đạm ngoài cửa sổ, lại thêm một ngày trôi qua, không biết luận võ kén rể sao rồi.

Dường như biết được ta đang nghĩ gì, hắn ở bên tai ta nói: “Du Dạ Lai đã bất chiến mà thắng. Có điều đến lúc tỉ thí khinh công, ngươi nhất định sẽ đánh bại hắn.”

Ta hơi hơi gật đầu, hiểu được bên Lăng trang chủ Đế Hạo nhất định đã chuẩn bị ổn thỏa.

“Ngươi ngủ một lát, ta đi lấy chút điểm tâm cho ngươi.” Đế Hạo nhẹ nhàng buông ta ra, ta thật sự thấy mệt mỏi, vừa gác đầu lên gối liền mê man đi.

Ta không biết mình hôn mê bao lâu, có lẽ căn bản cũng không lâu, bởi vì Đế Hạo vẫn chưa trở về.

Trong phòng có chút lạnh, hình như ai đó đã mở cửa phòng ra, có cảm giác đêm khuya sương dày*, còn có hương vị thanh nhã đến bi ai trong không khí, ta mở bừng mắt nghiêng người đi.

Những sợi tóc của hắn rất gọn gàng, sườn mặt như cũ hoàn mỹ đến nỗi khiến người ta khó có thể hô hấp, động tác xoay người hiện lên trong đầu ta như động tác quay chậm, từng khắc từng khắc một, “Ngươi tỉnh rồi, ta còn đang nghĩ trận tỉ thí với Du Dạ Lai sao ngươi không đến.”

Ta hao hết khí lực muốn chống người dậy, hắn chậm rãi đi tới, đầu ngón tay mát lạnh để lên vai ta, ta dừng chuyển động ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hắn trầm mặc, ngón tay lướt qua khuôn mặt ta, qua sống mũi, vuốt ve khóe môi bị hôn đến sưng tấy của ta, “Ngươi bộ dáng thật khó coi, cho nên ta căn bản không thể nào coi trọng ngươi được …… câu nói này ta nói với bản thân rất nhiều lần, thế nhưng cuối cùng vẫn là thích.”

Giọng nói của hắn rất nhẹ, tựa như dòng suối khô cằn, từng chút từng chút kêu rên sau đó biến mất nơi sơn thạch.

Ngón tay hắn lướt qua cằm ta, từ từ trượt xuống phía cổ, khớp ngón tay mở ra rất lớn, sau đó thu vào, từng chút từng chút bấu chặt, ta có thể cảm giác được độ cong của xương ngón tay ấn trên cơ thể, “Rõ ràng có rất nhiều lần muốn giết ngươi, cách tốt nhất là dùng phân gân thác cốt thủ …… nghe thấy tiếng xương cốt ngươi gãy vụn, biết đâu ta liền thư thái …… Tay ta đã vươn ra vô số lần như thế, lúc ngươi say giấc, lúc ngươi cảm kích mà nhào vào lòng ta, lúc ngươi quay lưng rời đi ta …… Nhưng cuối cùng vẫn là không làm được …… thế nên đây là ta tự làm tự chịu …… “

Ngón tay hắn càng bấu càng chặt, ta bị vây ép đến không thể hô hấp, chỉ có thể mở to mắt nhìn, ánh mắt hắn mang theo kiêu ngạo cùng trào phúng, cốt mũi tinh tế, đường cong ưu nhã của khóe môi, khuôn mặt hắn chậm rãi áp sát, trái tim ta rung động đến nỗi đầu óc trống rỗng, cho đến khi môi hắn dừng lại bên tai, từng câu từng chữ nói: “Ta thề, nếu như còn ai giống ngươi như vậy khiến ta đau đớn, ta nhất định sẽ giết hắn.”

Tựa như một giấc chiêm bao bất chợt tan biến, hắn buông lỏng ngón tay ra, đứng dậy đi đến bên bàn phía trước cửa.

Một con cào cào đan bằng cỏ rơi xuống, rớt trên ngọn đèn dầu, bùng cháy kịch liệt, biến mất trong một màn khói mù.

Ta nhìn đình viện trống trải trước cửa, ngón tay nắm chặt mép giường, mở to hai mắt cố nhìn, nhưng nhìn không thấy người ta muốn thấy.

Ngươi thề, nếu còn có người giống ta như vậy khiến ngươi đau đớn, ngươi nhất định sẽ giết hắn.

Nhưng hai ta đều biết, người như thế sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

*Canh thâm lộ trọng: đêm khuya sương dày, ám chỉ bản thân đêm đã khuya sao còn chưa ngủ, có phải đang tưởng nhớ ai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.