Không đặt đồng hồ báo thức, khi cô tỉnh lại vào ngày hôm sau đã là hơn mười giờ.
Bên ngoài cửa sổ một mảnh màu trắng sáng ngời, ánh nắng chiếu vào trong phòng.
Miệng Phong Tĩnh khô khốc, xuống giường đi rót nước uống.
Lúc đi qua phòng khách, cô bật TV lên theo thói quen.
Nhưng đã qua giờ chiếu tin tức buổi sáng, lúc này đài truyền hình đang chiếu một bộ phim thần tượng thanh xuân.
“Cục cưng, em nghe anh giải thích, anh và Doanh Nhi không có gì…”
“Em không nghe em không nghe em không nghe…”
Kịch bản đang trình diễn đến đoạn nhân vật nam chính và vị hôn thê sinh ra hiểu lầm vì trợ lý mới đến của anh ta, nhân vật nam chính thực sự muốn giải thích với vị hôn thê, nhưng vị hôn thê lại không tin, còn xảy ra vãi vã to với anh ta.
“Doanh Nhi, anh gọi cô ta thân mật như thế mà còn nói không có dây dưa gì với cô ta?”
Phong Tĩnh giật mình, sau đó mới nhớ ra bây giờ không phải là thời gian làm việc thường ngày của cô.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô ngủ dậy muộn như vậy trong ngày làm việc, đột nhiên có hơi không quen.
Cô tắt TV quay về phòng tắm. Trong gương, sắc mặt của cô tốt hơn nhiều so với hôm qua, trạng thái tinh thần cũng rất sung mãn.
Trạng thái này không tồi.
Hôm nay cô phải về nhà, bất kể thế nào cũng phải bảo trì trạng thái tốt nhất.
Rửa mặt xong, cô đi vào phòng bếp mở tủ lạnh và tủ bát ra.
Nguyên liệu nấu ăn cô tích trữ trong đợt nghỉ dài hạn dịp quốc khánh vừa rồi còn thừa một ít.
Cô lấy một túi mì sợi và hai quả trứng gà ra, nấu một bát mì trứng đơn giản làm cơm trưa.
Lần này cô nhớ cho gia vị.
Mì ra lò, cô bưng ra phòng ăn, kẹp một đũa lên nếm thử một miếng rồi lập tức nhíu mày.
Vẫn không ngon.
Rõ ràng cô đã làm theo trình tự, vì sao vẫn không thể nào làm ra hương vị như lần trước Tần Tranh làm cho cô?
Tần Tranh…
Phong Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ lại bắt đầu bay xa.
Tuần này anh đi ra ngoài nhỉ, cũng không biết bây giờ anh đang làm gì.
***
Để tránh giờ cao điểm lúc tan tầm buổi chiều, hơn bốn giờ chiều Phong Tĩnh đã lái xe xuất phát đến phố Mỹ Hoa.
Thời gian còn sớm, chỗ đậu xe trong khu chung cư cũng rất nhiều.
Đỗ xe xong, Phong Tĩnh leo cầu thang lên lầu.
Lúc về đến nhà, bố Phong đang bận rộn trong phòng bếp.
Ông nghe thấy tiếng mở cửa thì quay người nhìn ra phòng khách, có hơi bất ngờ: “Tĩnh Tĩnh, hôm nay tan tầm sớm thế à?”
“Vâng, con đổi ca với đồng nghiệp nên về sớm một chút.” Phong Tĩnh nói dối, lại đổi chủ đề: “Bố, hôm nay bố cũng về sớm thế ạ?”
Bố Phong nói: “Hôm nay bố ra ngoài làm việc, vừa lúc về sớm.”
Gà nồi đất đang hầm trên bếp, mùi hương bay ra phòng bếp.
Phong Tĩnh để túi xách xuống nhìn vào trong bếp: “Bố có cần giúp không?”
Bố Phong cười ha ha nói: “Không cần không cần, con cứ ngồi xem TV nghỉ một lát trước đã, chờ mẹ con đi làm về là có thể ăn cơm rồi.”
Sáu giờ mẹ Phong đi làm về.
Sau khi vào cửa lại banh mặt.
“Sao thế?” Bố Phong bưng đồ ăn ra gọi Phong Tĩnh qua ăn cơm rồi lại nhìn về phía mẹ Phong, hơi không hiểu hỏi: “Học sinh lại chọc bà giận à?”
Mẹ Phong nặng nề đặt đống đồ trên tay lên ghế sô pha rồi nhìn sang Phong Tĩnh, vẻ mặt nặng nề: “Phong Tĩnh.”
“Mẹ, sao thế?” Trong lòng Phong Tĩnh hơi cảm thấy bất an.
Thường như ngày xưa thì mỗi khi mẹ Phong gọi cô bằng cả họ lẫn tên thì đó chính là đêm trước khi cơn giông đến.
Sắc mặt mẹ Phong âm trầm: “Con nói thật cho mẹ biết, rốt cuộc lần trước lúc con đi xem mắt với con trai dì Hoàng đã làm gì?”
Lòng Phong Tĩnh trầm xuống, biết chuyện đã bại lộ.
“Mẹ, lời này của mẹ là có ý gì?”
Giọng điệu mẹ Phong rất nghiêm túc: “Có ý gì? Dì Hoàng của con đã nói với mẹ rồi, nếu như không phải đối phương nói cho mẹ thì có phải con định giấu giếm mẹ cả đời không?”
“Được rồi được rồi, ngày như hôm nay lại cứ thích lôi chuyện này ra.”
Bố Phong vội vàng giảng hoà, lại gắp một cái đùi gà để vào trong bát Phong Tĩnh: “Tình à, ăn nhiều vào, món này con thích mà.”
Phong Tĩnh vội vàng nhận lấy, nói khẽ: “Cảm ơn bố.”
Mẹ Phong hoãn một hơi, lại nói: “Phong Tĩnh, mấy đối tượng xem mắt lần trước con chướng mắt coi như xong, ngay cả đứa nhỏ tốt như con trai gì Hoàng con cũng chướng mắt. Mỗi lần bảo con đi xem mắt con đều lừa gạt mẹ như thế, rốt cuộc con muốn làm gì?”
Bàn tay đang cầm đũa của Phong Tĩnh co chặt, giọng rất bình tĩnh: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật mẹ, con không muốn cãi nhau với mẹ.”
Mẹ Phong lại không buông tha, tiếp tục quở trách cô: “Con nhìn những người cùng thế hệ với con xem, nhìn xem bạn học của con, ở vào tầm tuổi của con đứa sớm nhất trong bọn nó cũng hai con rồi, con thì sao, ngay cả đối tượng cũng không có. Lúc đồng nghiệp và bạn bè mẹ hỏi mẹ về bạn trai của con, con biết mẹ xấu hổ cỡ nào không?”
Những lời này giống như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Phòng tuyến tâm lý mà Phong Tĩnh khó khăn lắm mới giữ vững được kia, rốt cuộc hoàn toàn sụp đổ vào thời khắc này.
“Mẹ, đủ rồi…” Cô lạnh giọng ngắt lời, hơi nước tràn đầy trong mắt: “Lúc đi học, mẹ luôn luôn quản con rất nghiêm khắc, không cho phép con làm thế này không cho phép con làm thế kia, chặt chẽ khống chế từng hành vi cử chỉ của con, còn ép con học đàn piano, thư pháp, nhảy múa mà con không thích. Cho dù khi đó con không tình nguyện nhưng cũng cắn răng vượt qua rồi.”
Mẹ Phong ngạc nhiên.
“Đến hiện tại, trưởng thành rồi, con cho là rốt cuộc cũng có thể nghỉ một hơi…” Phong Tĩnh cố gắng nhẫn nhịn không cho nước mắt rơi xuống. “Thế nhưng mà, mẹ lại bắt đầu ép con xem mắt, ép con gặp mặt những người con không thích.”
Mẹ Phong cuống lên: “Con nhóc này con nói chuyện kiểu gì thế? Mẹ là mẹ ruột con, mẹ còn sẽ hại con chắc? Không phải là mẹ đều muốn tốt cho con à, chẳng lẽ con muốn làm bà cô già à?”
“Nhưng con không thích thế này, mỗi lần con vui vẻ về nhà không phải phải đối mặt với xem mắt thì là những lời quở trách của mẹ, điều này khiến con cảm thấy rất áp lực, cũng cảm thấy rất ngột ngạt.” Phong Tĩnh nói: “Mẹ, con thật sự không muốn mỗi lần về nhà đều cãi vã ồn ào với mẹ vì chuyện xem mắt.”
Mẹ Phong nghẹn họng, có hơi tức giận nói: “Con nhóc này, có phải con muốn tức chết mẹ không?”
Phong Tĩnh đột nhiên chán ghét cuộc vãi cã không hồi kết này.
“Con ăn no rồi.” Cô đặt đũa xuống đứng dậy: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ. Con đi về trước.”
Cô cầm túi xách lên quay người rời đi.
“Phong Tĩnh, có phải con muốn tức chết mẹ không?” Mẹ Phong cũng đứng dậy theo, nói với bóng lưng cô: “Con bước ra khỏi cánh cửa này thì hôm nay cũng đừng quay về nữa.”
Bước chân Phong Tĩnh dừng một lát, cuối cũng cũng bước đi không quay đầu lại.
Vào cái giây cô xoay người, nước mắt kìm nén đã lâu cuối cũng cũng rơi xuống.
Cánh cửa phía sau đóng lại, cô còn có thể nghe thấy giọng nói tức giận của mẹ Phong truyền ra.
“Đây là muốn lật trời chắc?”
Bố Phong khuyên can: “Được rồi được rồi, hôm nay là sinh nhật bà, vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện không vui với con gái làm gì.”
“Đây là ông đang trách tôi đấy à?”
…
Phong Tĩnh đi ra chung cư, bước vô định trên đường.
Sắc trời đã tối sầm, đèn đường hai bên phố sáng lên. Nhìn lên bầu trời rộng lớn, nội tâm cô lại lạc lõng không tìm thấy điểm tựa.
Cô cũng không biết bây giờ mình muốn đi đâu, có thể đi chỗ nào.
Thành phố to lớn dường này, hình như không có nơi cô có thể dung thân.
Đi đi, không biết khi nào cô đã đi tới một nơi.
Nhìn trạm xe buýt quen thuộc ở bên đường đối diện, cô chậm rãi hoàn hồn.
Sao lại đi đến đây?
Phong Tĩnh đứng ở ven đường, nhìn bên đường đối diện, trên mặt thình lình truyền đến chút cảm giác lạnh. Cô tưởng rằng là nước mắt, giơ tay lau.
Nhưng không phải, hoá ra là trời mưa.
Mưa phùn lác đác rơi xuống, sắc trời cũng càng thêm âm trầm. Nước mưa lạnh lẽo thấm đầy trong gió, khiến làn gió thổi qua cũng nhiễm hơi lạnh.
Đèn tín hiệu ở vạch sang đường chuyển xanh.
Phong Tĩnh không mang ô, tức thì cũng không chần chờ bước nhanh qua lối đi bộ, đi đến dưới trạm xe buýt tránh mưa.
Mưa phùn giăng kín, viền đèn đường thở nên mờ ảo.
Phong Tĩnh thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại di động ra bấm vào Wechat.
Bây giờ Tần Tranh còn đang công tác nhỉ?
Thế nhưng tay của cô lại không chịu khống chế ấn vào avatar của “J”, gửi tin nhắn…
Phong Tĩnh: [Bị người nhà đuổi ra ngoài, không có nơi nào có thể đi.]
Phong Tĩnh: [Tôi chờ cậu ở nơi đó.]
Phong Tĩnh: [Cậu sẽ đến chứ?]
Phong Tĩnh: [Tần Tranh.]
Gửi tin nhắn xong, Phong Tĩnh không nhìn điện thoại nữa.
Cô chậm rãi ngồi xổm xuống, vùi đầu giữa hai đầu gối.
Có lẽ hôm nay cô cũng không đợi được anh đến, nhưng cô vẫn làm như vậy.
Thật giống như quay về lúc đó, ở cùng một địa điểm, chờ một người sẽ không xuất hiện.
***
Bóng đêm dần thâm, sao trời cũng càng thêm sáng ngời.
[Tôi chờ cậu ở nơi đó.]
[Cậu sẽ đến chứ?]
[Tần Tranh.]
Vừa bước ra khỏi trạm tàu cao tốc, Tần Tranh nhìn tin nhắn mới nhận được, bàn tay đang nắm di động cứng đờ.
Anh lập tức gửi tin nhắn cho Phong Tĩnh, lại gửi yêu cầu cuộc gọi thoại cho cô, nhưng cô đều không trả lời.
Nơi đó, là…
“Đội trưởng Tần, sao thế? Tất cả mọi người đang chờ anh đấy.”
Giang Nhất Trình đứng đằng sau thấy anh một lúc lâu cũng không có phản ứng gì bèn quay đầu gọi anh.
Hôm nay nhóm bọn họ đi công tác từ tỉnh Lý về. Vừa xuống tàu cao tốc các anh em đã hô hào nhau đi ăn bữa khuya.
Trong lòng Tần Tranh có phỏng đoán, cất điện thoại bước nhanh ra ngoài: “Bữa ăn khuya thì tôi không đi đâu, giờ tôi có việc gấp muốn giải quyết. Mọi người ăn uống vui vẻ nhé, hoá đơn cứ tính vào phần tôi đi.”
Giang Nhất Trình sững sờ: “Xảy ra chuyện gì thế? Cần em hỗ trợ không? Này, đội trưởng Tần…”
Tần Tranh chạy đến ven đường tiện tay bắt một chiếc xe taxi trống, mở cửa lên xe.
Anh vừa thắt dây an toàn vừa nói với tài xế: “Bác tài, đường Ngọc Quế, cảm phiền đi nhanh một chút, tôi đang vội.”
“Được.”
Tài xế lên tiếng, đạp chân ga.
Trạm tàu cao tốc cách nội thành cũng phải nửa tiếng đi xe, lúc đến địa điểm đã là một tiếng sau.
“Dừng ngay bên đường là dược.”
Tần Tranh đưa một tờ tiền mặt qua rồi vội vàng mở cửa xuống xe.
Tài xế nhìn tờ tiền năm mươi tệ trên tay, sửng sốt một lát rồi vội vàng gọi anh lại: “Này này, chàng trai, còn chưa trả tiền thừa lại cho cậu mà.”
“Không cần thối.”
Tần Tranh cũng không quay đầu lại, anh bước nhanh qua vạch kẻ đường, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm xung quanh.
Mưa phùng bay múa trên bầu trời, nước mưa rơi xuống đất bị ánh đèn chiếu vào nổi lên từng đoá bọt nước.
Trạm xe buýt công cộng, đèn dường tản ra ánh sáng yếu ớt, ánh đèn mờ nhạt, bóng người thưa thớt. Bốn bề vắng lặng, ánh sáng từ biển quảng cáo ở trạm xe buýt chiếu sáng một bóng người cô độc.
Phong Tĩnh ngồi lẻ loi ở đó, ôm đầu gối, có vẻ cực kỳ cô đơn.
Tim Tần Tranh thắt lại, bước lên trước.
Phong Tĩnh nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu, cách màn mưa phùn mông lung nhìn về phía anh.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và phức tạp của anh, trong mắt cô nổi lên kinh ngạc. Chờ đến lúc anh đến gần, cô hơi nghiêng đầu nhìn anh cười.
“Sao cậu lại đến đây? Cậu cũng bị người nhà đuổi ra ngoài…”
Chữ “sao” còn chưa nói ra, cô đã bị Tần Tranh ôm chặt lấy.
Phong Tĩnh ngơ ngẩn.
Anh ôm chặt lấy cô, giọng nói rất trầm, lại rõ ràng vang vọng lên bên tai…
“Thật xin lỗi, anh đến muộn rồi.”