“Không muốn! Có chết cũng không đi!” Nguyệt Tinh Bảo ôm đùi Nguyệt Tương Dao kêu gào làm cho cả khuôn mặt tròn vo nhúm thành một đoàn.
“Buông ra!” Nguyệt Tương Dao nghiếng răng muốn rút chân ra nhưng công phu ôm đùi Nguyệt Tinh Bảo không biết truyền thừa từ ai mà nàng cố gắng cách mấy cũng không rút ra nổi.
“Khục khục!” Tiểu Hắc vốn dĩ đóng giả làm ngựa không nhịn được che miệng nhịn cười nhìn chủ nhân nhà mình bó tay. Đã lâu lắm rồi còn chưa thấy ai làm cho chủ nhân biến sắc a. Nhất định phải ghi nhớ thật kỹ mới được!
Trừng mắt nhìn Tiểu Hắc lăn lộn vì nhịn cười, Nguyệt Tương Dao đành bất đắc dĩ dụ dỗ con khỉ đang đu trên chân mình.
“Không đi nữa. Đệ buông ta ra, để ta gọi Ảnh vệ. Ngoan, buông ra.”
“Thật sẽ không đi?” Nguyệt Tinh Bảo bán tính bán nghi nhìn gương mặt xinh đẹp mỉm cười của đại tỷ, không hiểu sao trong lòng cậu cứ có cảm giác nguy hiểm đang đến gần.
“Đúng vậy! Sẽ không đi nữa, đệ mau buông ra.” Gật đầu như chắc nịch, Nguyệt Tương Dao thề nàng không dạy dỗ tiểu tử này cho ra trò tuyệt đối không tên là Nguyệt Tương Dao!
Nguyệt Tinh Bảo vừa buông ra còn chưa kịp cười một cái nhẹ nhõm thì cổ áo sau lưng đã bị nắm, tiếp theo mặt đất dưới chân bỗng nhiên biến mất, cả người đung đưa trong không khí. Sau đó Nguyệt Tinh Bảo không còn nghe thấy gì ngoài tiếng gió lao vun vút qua tai.
“Aaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!”
“Cứu với!!!!!!! Aaaaaaaa!!!!!!!”
Bỏ lại Tiểu Hắc ngồi ngốc trơ bên bờ vực: Chủ nhân, có phải người đã quên thứ gì rồi không? Nhưng… Con mịa nó! Người nhảy xuống vực làm gì?!! Tự tử à!!!
Cảm giác rơi tự do tràn ngập tứ chi bách hải khiến cho Nguyệt Tương Dao vui vẻ. Thật hoài niệm những lúc nhảy dù ở Thái Bình Dương a!
“Hu hu! Tỷ mau làm gì đi! Chúng ta đang rơi! Đang rơi đó!” Nguyệt Tinh Bảo sắc mặt trắng bệch hét lên. Hu hu, sau này cậu không thèm tin lời tỷ tỷ đâu! Chỉ toàn là lừa dối thôi!!!
“Bình tĩnh đi, có đại tỷ ở đây thì không chết được đâu!” Nguyệt Tương Dao sảng khoái cười. Tay vừa lật một con diều lượn hình tam giác xuất hiện, nháy mắt đã mang hai người bay lên.
Diều lượn lộn một vòng trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống Tu La Cốc.
“Thấy không? Tỷ đã nói là an toàn mà!” Phất tay một cái, cánh diều to lớn liền biến mất, Nguyệt Tương Dao nở nụ cười thỏa mãn.
“Có quỷ mới tin lời tỷ!!!” Nguyệt Tinh Bảo sắc mặt tái nhợt trừng to mắt nhìn con người lòng dạ phúc hắc, lấy mọi sức bình sinh mà thở hồng hộc. Cậu thề, có chết cũng không tin lời tỷ!!!
“Thôi nào! Ta đi thôi, Ma Cung còn cách một đoạn a!” Nguyệt Tương Dao sắp không thu nổi nụ cười, cố gắng lắm mới có thể khiến cho sự tập trung của mình đi chỗ khác.
Bóng dáng hai người dần chiến mất để lại một con báo đen ngồi bên bờ vực khóc không ra nước mắt cùng với chiếc xe ngựa đày đọa nó bấy lâu nay.
“Không phải tỷ nói qua được đây là tới Ma Cung rồi sao?” Nguyệt Tinh Bảo nhìn chung quanh vẫn bị bóng tối bao trùm dò hỏi. Cứ nghĩ từ bên ngoài nhìn vào Tu La Cốc bị hắc vụ bao bộc nên mới màu đen. Nhưng không ngờ, cây cối ở chỗ này cũng một màu đen.
“Đúng là tới Ma Cung. Nhưng đây chỉ là bên ngoài, lớp phòng vệ đầu tiên thôi, nhớ đừng đụng chạm bậy bạ, chúng có độc đấy. Còn phải qua ba lớp nữa. Đệ nghĩ Ma Cung sẽ xây dựng tổng bộ ở nơi dễ tấn công sao?” Nhẹ nhàng gạt bỏ cành cây trước mặt, Nguyệt Tương Dao vừa đi vừa thuyết giản cho Nguyệt Tinh Bảo nghe.
“Ba… Ba lớp nữa?!!” Nguyệt Tinh Bảo trợn tròn mắt.
“Kinh ngạc lắm à? Tới Nguyệt Phủ còn phải năm lớp phòng thủ, Ma Cung bốn lớp đã ít lắm rồi. Huống chi Nguyệt Phủ cũng không phải ai cũng tấn công, còn Ma Cung là kẻ thù của toàn bộ giang hồ.”
Tới lúc này Nguyệt Tinh Bảo mới thực sự hiểu mọi thứ mà mình biết còn quá bé nhỏ, chỉ bằng một phần vạn nữ tử trước mắt mình. Nguyệt Phủ, Ma Cung thực sự đáng sợ hơn những gì mà cậu nghĩ. Có thể xây dựng được những thế lực hùng hậu như thế này thì người đứng đầu phải tài giỏi bao nhiêu, cậu không biết và mãi cũng không thể biết.
“Tới rồi!” Ánh mắt lướt qua tia sắc bén, thân hình Nguyệt Tương Dao lùi về sau tránh thoát một ám khí bay tới.
“Kẻ nào dám xâm nhập Ma Cung?!!” Một tiếng gầm tức giận theo đó là bước chân của hơn mười người.
“Ai nha nha! Không ngờ Ma Cung tiếp đón cũng nồng hậu quá chứ! Lận mười hai Ảnh vệ cơ à?” Che chắn cho Nguyệt Tinh Bảo, Nguyệt Tương Dao vẫn giữ thái độ đùa cợt không chút nào tỏ ra run sợ.
“Ngoại nhân to gan! Dám đến Ma Cung kiêu ngạo?!! Bắt ả ta lại!” Đúng là tác phong của Ảnh Vệ, chỉ cần xâm nhập vào nơi này liền bắt bất kể lý do gì.
Nguyệt Tương Dao chậc chậc hai tiếng ôm Nguyệt Tinh Bảo tránh qua một bên, cả người như một con bướm nhẹ nhàng luồng lách qua từng đường kiếm sắc bén. Cũng không trách Ảnh vệ động thủ không nể tình, dù sao nàng và Nguyệt Tinh Bảo vào đây không phải đi đường chính quy, hơn nữa chưa từng thông báo cho Mặc Thần Dực nên không ai trong Ma Cung biết hai người sẽ tới. Ảnh vệ ra tay không khoan nhượng là làm theo quy tắc không có gì bàn cãi.
Thân thủ mau lẹ di chuyển trong bóng tối, chớp nhoáng đã đi xuyên qua lớp phòng vệ thứ nhất không gặp chút khó khăn, Nguyệt Tương Dao ôm Nguyệt Tinh Bảo một đường thẳng tiến.
Phát hiện xung quanh mình ngày càng có nhiều người theo đuổi, Nguyệt Tương Dao chơi càng thích thú, khóe môi nâng lên nụ cười nửa miệng, tốc độ dưới chân đã nhanh nay xàng thêm nhanh chỉ trong một cái chớp mắt đã xâm nhập vào lớp thứ ba.
_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
“Haiz, lại nhớ đến nàng rồi… Dao Dao…” Nam tử ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời, bàn tay cầm bút lướt trên giấy tuyên thành trắng tựa như đang múa. Trường bào màu trắng phân biệt cùng tóc đen dài, mắt phượng khép hờ miêu tả lại vẻ đẹp củ người thiếu nữ ở trong đầu, môi mỏng nâng lên nụ cười nhẹ. Nếu có Nguyệt Tương Dao ở đây chắc sẽ không thể nhịn kiềm chế nổi trước bức tranh mỹ nam dụ hoặc như vậy được.
Chỉ vài nét vẽ, một thiếu nữ bạch y kiêu ngạo bước đi trong tuyết, dung mạo nàng không rõ càng làm cho bức tranh thêm phần bí ẩn. Mặc Thần Dực ngắm bức tranh đến ngẩn người, hắn cười nhẹ không ngờ nàng lại xuất hiện trong đầu hắn với bộ dáng này. Đúng là…
“Thiếu chủ!” Không khí ấm áp lập tức trở nên đông lạnh, Nhất Ảnh quỳ một chân xuống nền đất sau lưng mồ hôi lạnh chảy ước cả áo. Áp lực thật khủng khiếp!
“Nói!” Nam nhân không nhìn người đang quỳ ở kia mà chỉ chú tâm vào bức tranh vẫn còn chưa khô mực của mình.
“Là Đại đại thư Nguyệt Phủ đến Ma Cung, chỉ là…” Nuốt ngụm nước bọt, Nhất Ảnh không biết có nên nói tiếp hay không. Cũng là người đi theo Mặc Thần Dực tới Băng La Đảo nên Nhất Ảnh dễ dàng nhận ra người đang náo loạn kia là thần thánh phương nào.
“Chỉ là cái gì?” Nghe được tin nàng tới, Mặc Thần Dực ngạc nhiên không ngờ nàng sẽ tới đây. Nhưng tại sao không báo cho hắn một tiếng?
“Là nàng đang náo loạn bên ngoài. Tất cả Ảnh vệ đều, đều bị điều đi bắt nàng! Còn kinh động tới phu nhân và Cung chủ!” Mồ hôi trán chảy xuống không ngừng, Nhất Ảnh thầm cầu nguyện cho mình, trong lòng lại khóc không ra nước mắt với Nguyệt Tương Dao. Đợi một hồi, Nhất Ảnh hơi nghi ngờ lúc hắn ngước mắt nhìn lên thì căn phòng đã trống không.
“Nàng dừng lại cho ta!” Mặc Thần Dực chạy hết tốc lực. Đập vào mắt là bạch y thiếu nữ nắm cổ áo của một đứa trẻ nhảy qua nhảy lại trước cổng Ma Cung. Khóe mắt co rút khi thấy thiếu nữ không có ý định dừng lại vẫn tiếp tục trêu chọc Ảnh vệ, Mặc Thần Dực bất đắc dĩ xoa trán. Chỉ là trong mắt ôn nhu cùng cưng chiều vô hạn.
“Dừng thì dừng!” Giọng nói thanh thúy như chuông bạc vang lên, Nguyệt Tương Dao đã đứng trước mặt Mặc Thần Dực cùng với Nguyệt Tinh Bảo bị xách theo như một con gà con không có sức phản khán.
Phía sau lưng Nguyệt Tương Dao, Ảnh vệ thấy Thiếu chủ xuất hiện thì đồng loạt dừng lại hai mặt nhìn nhau tự hỏi chẳng lẽ đây là người mà Bát Ảnh cảnh cáo bọn họ không được đắt tội – Thiếu chủ phu nhân tương lai?!! Mấy chục Ảnh vệ sau lưng lạnh toát.
Hai người đứng cách một đoạn nhìn nhau dường như thời gian đều bị ngưng động. Cả hai đều thấy được hình ảnh ngược của mình trong mắt đối phương. Không một lời chào hỏi thăm, không một lời thâm tình chỉ đơn giản là ngắm nhìn nhau.
Lúc Mặc Thần Dực dang tay muốn ôm người mà hắn nhung nhớ bấy lâu thì một bóng dáng vàng kim đã lao nhanh qua mặt hắn.
“Tương Dao!!! Còn có Tiểu Nhật, ta nhớ hai ngươi quá chừng!!!” Mặc Ngọc Hân nhào tới ôm Nguyệt Tương Dao vô tư cười vui vẻ mà đâu hay mình vừa mới phá hoại chuyện tốt của đại ca nhà mình.
Tĩnh.
Ngoài Mặc Ngọc Hân vẫn còn kuyên thuyên không ngớt thì bất cứ một Ảnh vệ nào đang chứng kiến cảnh tượng này đều không dám phát ra một tiếng động nào, âm thầm cầu nguyện cho tiểu thư nhà mình.
Nụ cười trên môi Nguyệt Tương Dao cứng ngắt khẽ liếc nhìn ai đó sau đó thở dài vỗ vai Mặc Ngọc Hân an ủi bởi nàng thấy sắc mặt của ai đó đã đen như gan heo rồi. Nếu nàng đoán không lầm, tiếp theo sẽ có một màn bay lên trời hạ cánh bằng mông của Mặc Ngọc Hân.
Và sau đó là cảnh mà ai cũng biết ai cũng hiểu, Mặc Ngọc Hân bị vị đại ca thân mến xách cổ áo quăng lên trời không thương tiếc mà nàng còn chưa hiểu mô tê gì. Hình ảnh cuối cùng mà người ta thấy là Mặc Ngọc Hân hét toáng lên.
“Aaaaaaaaaaa!!!!”