Tớ Nguyện Ý Bên Cạnh Cậu

Chương 2: Kì thi đầu vào



7h30.

Học sinh nhanh chóng đem ra những gì cần thiết cho bài thi lý thuyết. Hajin cũng nhanh chóng cất ngay sách tài liệu và chuẩn bị tâm thế làm bài.

Một phút sau, giám thị bước vào với bảng danh sách trên tay. Kiểm tra một lượt xong, giám thị trực tiếp nói một câu:

“THỜI GIAN LÀM BÀI ĐÃ ĐẾN!!!!”

Giám thị nói xong bảng câu hỏi điện tử nhanh chóng hiện lên trước mặt họ. Các học sinh vừa căng thẳng tột độ, vừa cố gắng đọc kĩ câu hỏi, kể cả Hajin cũng không ngoại lệ.

“Để xem nào…..”

[Đối với việc tiêu diệt zombie chỉ trong thời khắc mà không dùng tới năng lực, vũ khí nào dưới đây là phương án tốt nhất?

A. Súng ma pháp

B. Kiếm kĩ

C. Cung tên

D. A và B.]

“Câu này đúng khó thật…..A, C và D đều là phương án tốt thật…..”

Nhưng rốt cuộc thì cậu cũng chọn đáp án A. Về nguyên do rất cơ bản, tuy cung tên và súng ma pháp đều là ưu tiên, nhung cung buộc phải truyền vào một lượng ma pháp để cường hóa nó.

Súng ma pháp đối với cậu không những hiểu biết một cách rõ ràng, mà nó còn là thứ đã đồng hành với cậu suốt khoảng thời gian khó khăn.

Hiện tại cậu vẫn còn giữ một khẩu ở bên cạnh mình, dù đã trở nên cũ kì sau 8 năm ròng rã, nhưng cậu đã có những khoảng khắc đẹp nhất đối với nó.

“Được, nhất định phải vượt qua được kì thi này.” – Hajin tự động viên bản thân sau đó tiếp tục đọc câu hỏi.

Tại phòng thi Suho đang thi.

*Rột rột……*

Suho đang thoải mái vẽ vời sau khi trả lời hết toàn bộ câu hỏi. Tuy nói là giỡn chơi, nhưng giám thị phải khẳng định rằng cậu đã cố gắng học tập để dành cho cả ngày hôm nay.

Bức tranh cậu ta vẽ cũng không có gì là đặc biệt cả, chỉ là phác họa lại hình bóng của Hajin theo trí nhớ một cách khá mơ hồ.

“Mắt cậu ấy……không phải hướng này…..”

“Tóc cậu ấy……..có chút khó vẽ quá……”

“Trời ơi, rốt cuộc mình vẽ cậu ấy thành ra cái gì thế này?”

Suho rốt cuộc cũng chẳng thể nào phác họa lại hoàn toàn hình bóng cậu được.

Cậu dự định sẽ nhờ quản gia tìm thông tin liên quan tới người cậu vẽ, nhưng cậu hận bản thân trước đó không đi học vẽ sớm hơn.

Cậu định cúi xuống lấy một cây bút chì khác thì bỗng phát hiện vết sáng của một khẩu súng khá cũ kì lóe lên.

“…………”

“Mình đâu có đem súng theo đâu nhỉ?”

– ———————————

Sau 55 phút.

Ngay khi toàn bộ học sinh nộp bài lý thuyết xong, họ sẽ tới phòng tập – nơi diễn ra kì thi thục hành để chứng kiến năng lực của họ, đồng thời sẽ xếp họ vào lớp nào.

Tuần tự theo kì thi trước, thực hành sẽ thi riêng 2 người trong 2 dãy riêng.

Các thí sinh trong đó có Nayun, Suho và một cô gái tóc tím lạnh lùng khác đang nói chuyện, giải tỏa áp lực sau khi thi xong.

“Tôi chắc chắn sẽ là người đứng đầu kì thi đầu vào này. Suho, lần này tớ tuyệt đối sẽ không trở thành á khôi đâu.” – Nayun hùng hồ tuyên bố trước mặt mọi người.

“Tớ nhường cậu mà, đâu cần thiết phải tranh đấu…….” – Suho thở dài, bất lực đáp.

“Vậy rốt cuộc thì cậu tới đây chỉ vì muốn chứng tỏ giữa cậu với Suho ai giỏi hơn hả? Cậu đúng là ẩu trí thật…..” – Cô gái tóc tím.

“Thỉnh thoảng cậu cũng đồng ý kiến với tớ đó chứ, Yoo Yeonha.” – Suho thảnh thơi đáp lại.

“Hai người không phải kiểu đồng tư tưởng đi…” – Nayun gầm gừ.

Cả ba người nhanh chóng gạt bỏ kì thi sang một bên và trò chuyện lâu thêm chút nữa.

Theo số báo danh và khoản thòi gian thực hành ở bên trong, họ có hơn 15 phút để kiểm tra hoặc làm việc khác để giết thời gian.

Nhưng chưa được bao lâu thì bất ngờ lại có một chuyện xảy ra ngay trước mặt họ.

“Cậu gì ơi, cậu có thấy khẩu súng ma pháp của mình ở đâu không?”

“Ai mà biết chứ, tên thường dân kia. Mau tránh ra xa giùm tôi cái!”

Hajin đau khổ, cố gắng chạy tới hỏi tung tích của khẩu súng của mình nhưng đã không thành, thậm chí cậu bị đối xử như một tên thừa thãi.

Hajin cũng không thể nào vào thi nếu thiếu nó, nếu không thì mọi nỗ lực trước đây của bản thân đều trở thành công cốc.

Cảnh tượng thảm hại này đã lọt vào tầm mắt của 3 người họ, nhưng 2 người kia lại khinh thường rõ ràng, Suho lại nhìn cậu một cách chăm chú.

“Rốt cuộc thì ở đây chúng ta cũng gặp được một kẻ bình thường nhỉ? Ở đây toàn là người có năng lực cũng như kinh bang kế thế, lôi đâu ra cậu ta?” – Nayun nói với vẻ chán ghét.

“Nhìn qua thì cậu ta chẳng khác gì người bình thường cả. Cho dù cậu ta vào học ở đây, cũng chẳng khác gì trở thành tay sai.” – Yeonha tán thành theo quan niệm của mình.

“Dù sao thì giao tiếp với loại người như cậu ta tôi thấy bệnh lắm. Đúng không Su…” – Nayun tiếp lời nhưng lại không có phản hồi gì, tiếp tục nhìn thì phát hiện Suho đang nhìn cậu thanh niên kia với vẻ mặt say đắm.

“………”

“Suho………KIM SUHO!”

“……..”

“Cậu ta bị điếc hay gì vậy trời? Hiếm thấy luôn đấy…….” – Yeonha thầm nghĩ.

“Làm on đấy, xin hãy giúp tôi tìm lại khẩu súng đi! Tôi van xin mọi người……”

Hajin van xin hết mức nhưng không một ai muốn bắt chuyện, huống gì nói đến giúp đỡ. Suho chợt nhớ ra, liền lục lọi trong cặp của mình thì phát hiện khẩu súng cũ kì đó.

“Cái này là…..”

Suho không nghĩ nhiều, liền trực tiếp cầm nó chạy tới chỗ cậu dưới sự ngạc nhiên của 2 cô nàng.

“Xin lỗi……”

Giọng nói quen thuộc bên tai Hajin vang vọng lên, cậu quay ra nhìn thì thấy người đã đụng trúng mình lúc sáng.

“Cậu là……người lúc đó…..”

“À, tớ có chuyện muốn hỏi chút.”

Suho nói xong liền giơ ra khẩu súng, Hajin vô cùng bất ngờ.

“Cái này rơi vào cặp tớ lúc sáng, không biết có phải…..”

*Pặc*

Hajin bất ngờ ôm Suho ngay trước mặt mọi người, mà cậu ấy không quan tâm đến ánh mắt của họ, liên tục cảm ơn với vẻ vui mừng.

“Cảm ơn cậu nhiều. Tớ hoàn toàn nợ ơn của cậu, khẩu súng này có ý nghĩa với tớ.”

“Giúp được cậu là tớ vui rồi…..”

Suho đang cảm thấy hạnh phúc trong lòng thì bỗng nhiên Nayun trực tiếp tới tách hai người họ ra, trong lòng Suho bất chợt trống rỗng hoàn toàn.

“Này cậu kia! Mau tránh xa Suho ra, cậu có biết mình vừa làm gì với cậu ta không!” – Nayun nói to rõ ràng để cậu ta tự nhận thức ranh giới giữa hai người.

“Cậu nên cảm thấy biết ơn đi, chỉ lần này thôi đấy.” – Yeonha nhàn nhã nói.

“……..” – Hajin bỗng cạn lời liền hồi, mới nhận thức rõ được vấn đề bây giờ.

“Tớ xin lỗi, tớ vui quá cho nên…..”

“Không sao, tớ không để tâm tới điều đó. Nếu được thì chúng ta làm quen nhé, tớ là Kim Suho.” – Suho hào phóng, chìa tay ra.

“Tớ là Kim Hajin, tớ nợ ân huệ này của cậu nhé.” – Hajin cũng bắt tay với Suho, vui vẻ nói chuyện.

“Kim Hajin…..Tớ sẽ mãi khắc ghi nó….”

“Thí sinh Kim Hajin.”

Giám thị bất ngờ gọi tên cậu khiến Hajin nhanh chóng tỉnh táo lại sau mọi chuyện, nhanh chóng chạy vào, không quên lấy khẩu súng.

“Xin lỗi, tớ phải vào thi rồi. Lần khác gặp nhau nhé.”

“Được, tớ……..”

Suho chưa kịp nói xong thì cửa vào cũng đóng lại, tâm trạng cậu cũng theo đó xuống dốc theo.

“Cậu ta đúng là có số không biết hưởng. Bộ khẩu súng nát đó quan trọng hơn cả cậu ta hả?” – Nayun cực kì thất vọng về biểu hiện của Hajin.

Cô cứ tưởng rằng đa phần người nghèo được người giàu giúp đỡ thì sẽ chạy theo, tự nguyện trở thành tay sai của họ.

“Cũng chẳng liên quan tới chúng ta, quản làm gì. Giờ chúng ta cũng sắp tới lượt rồi, nên chuẩn bị đi.” – Yeonha thở dài sau đó chuẩn bị vũ khí.

“Tớ chỉ nói vậy thôi mà. Suho, cậu cũng nhanh chuẩn bị vũ khí của mình đi” – Nayun ngán ngẩm nhìn cô bạn sau đó quay về chỗ ngồi của mình, không quên nhắc Suho.

“………….”

Tâm trí Suho hiện giờ đang cách biệt với hiện thực, cậu ngẩn ngơ nhìn về phía cửa vào, sau đó lại vô thức nhìn về phía bàn tay.

“Tay cậu ấy……sao có cảm giác như nhiều vết chai sẹo đang khắc lên chồng chất nhỉ?”

“Thật kì lạ…….”

– ——–End———-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.