Đến sáng hôm sau, Vương Tư Ngôn mới tỉnh lại. Cả đêm trước khi anh tỉnh, Chiêu Thần không tài nào chợp mắt được, cô ngồi ở sát bên mép giường, nắm chặt lấy tay anh. Mỗi khi nghe thấy tiếng anh gọi mẹ, tim cô lại quặn thắt. Lúc vừa mở mắt, nơi đau nhất của anh lúc này không phải là những vết thương trên cơ thể, không phải sau gáy mà chính là trái tim.
Thở ra một hơi nặng nhọc, hốc mắt anh lại đỏ bừng, cay nồng khó chịu. Từ sau khi mẹ mất, Vương Tư Ngôn đã trải qua biết bao nhiêu đắng cay cuộc đời cũng quyết không rơi lấy một giọt nước mắt. Nhưng thử hỏi, anh làm sao có thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy tro cốt của mẹ mình bị đào bới lên như vậy, còn không thể nguyên vẹn dù chỉ một chút. Chiêu Thần nhẹ giọng, đặt tay mình lên mu bàn tay anh.
“Anh tỉnh rồi. Em pha cho anh một ly sữa nóng nhé.”
Vương Tư Ngôn không nói gì, mở mắt nhìn lên trần nhà rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sự chua xót nơi cổ họng khiến anh thấy mình bất lực vô cùng. Anh đột ngột giữ tay cô, vừa cất giọng lên đã lập tức bị lạc giọng, không rõ là vì cơn đau hay do nước mắt nghẹn ngào.
“Mẹ của anh… Bà ấy khổ sở quá.”
Chiêu Thần nhìn anh, thoáng chốc không nén nổi chua cay mà mắt hoe đỏ. Lần đầu tiên cô thấy anh khóc, thấy anh bất lực đến như vậy. Đêm qua dưới cái lạnh thấu xương, nhưng cô là người rõ hơn ai hết, lòng anh còn lạnh hơn thế gấp trăm lần. Cô là người không giỏi che đậy cảm xúc, nên rất nhanh lại bật khóc, ôm lấy Vương Tư Ngôn đang nằm trên giường bệnh.
“Em xin lỗi. Nếu như không phải vì em bị ông ta giữ trong xe, chúng ta đã đến sớm hơn.”
Anh nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại để cảm xúc không bị chi phối, đưa tay ra xoa đầu Chiêu Thần. Anh làm sao có thể trách cô, trong khi cô cũng vì anh mà hi sinh quá nhiều chuyện.
“Ngốc. Anh không trách em. Ông ta từ lâu đã sớm tính kế, dù em có ở đó hay không thì ông ta cũng sẽ có rất nhiều cách khác.”
“Chỉ là anh không ngờ, ông ta thật sự tuyệt tình với mẹ anh như vậy.”
Phải trải qua gần một tuần ở lại bệnh viện theo dõi, Vương Tư Ngôn mới được xuất viện. Trước khi anh và Chiêu Thần rời đi, bác sĩ có dặn dò rất nhiều thứ, vào tận phòng bệnh để tiễn anh. Nhưng anh của lúc này, thật sự không để tâm đến thứ gì, chỉ ngồi ở giường gật đầu vài cái rồi cùng cô rời đi.
Về nhà, Vương Tư Ngôn được Chiêu Thần nắm chặt tay đến ngồi bên ghế, cô cũng ngồi xuống bên cạnh. Cô nhìn ra phía sau, xem vết thương sau gáy của anh đã được tháo băng gạc, nhưng khó tránh để lại sẹo.
“Anh còn đau không?”
Anh nhìn cô mỉm cười, nhưng trên mặt đã hiện lên vẻ mệt nhọc.
“Không còn.”
Anh dang tay ra, Chiêu Thần theo thói quen mà sà vào lòng rồi choàng tay ôm anh thật chặt. Cơ thể này ấm áp quá, nhưng cô không dám ôm chặt hơn vì sợ anh bị đau, mấy chỗ bị đánh lại ê ẩm. Vậy mà anh còn muốn nghịch, đột nhiên tay đang choàng vai cô lại hạ xuống, luồng vào cổ áo. Chiêu Thần thấy mình bé nhỏ quá, lúc này chính xác hơn là đang bị cái bắp tay kia kẹp cổ.
“Anh bị thế mà còn nghịch sao? Bỏ ra nào.”
Cô bị anh cù lét cổ, ngọ nguậy trong lòng anh, vừa buồn cười vừa muốn đẩy anh ra. Nhưng Vương Tư Ngôn thừa nắm thóp được cô, lập tức giở chiêu cũ hiệu quả trăm trận trăm thắng, lạt mềm buộc chặt.
“Đừng động. Anh đau đấy.”
Anh ôm cô trong lòng, lắc lư vài cái như đang tận hưởng cảm giác bình yên. Bên ngoài bão tố, chỉ mong khi đặt chân về đến nhà, có một người luôn yêu mình và đợi mình như vậy.
“Đêm qua có lẽ em sợ lắm. Phải không?”
Chiêu Thần ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, rồi gác cằm mình lên tay anh gật đầu. Vương Tư Ngôn khẽ thở dài, xoa xoa tóc cô.
“Xin lỗi. Nếu như anh đến sớm hơn một chút, em đã không bị ông ta đe doạ.”
“Không. Em không phải sợ ông ta đe doạ. Em… Em sợ nhìn thấy anh bị đánh, phải chịu đau đớn.”
Cô ngồi ngay lại bên cạnh Vương Tư Ngôn, nhìn vào mắt với tất cả sự chân thành và dịu dàng của mình, chạm tay vào khuôn mặt ấy.
“Vương Tư Ngôn. Bạn trai của em, là để em yêu, không phải để cho người khác làm tổn thương.”
Anh hơi nheo mắt lại, đôi mắt đen láy ấy hiện lên một vành trăng non, đôi lông mày rậm như một dãy núi vắt ngang qua mảng sương mờ ảo. Chiêu Thần rất thích nhìn mắt của anh, vì nó rất thu hút, càng nhìn lại càng say đắm chẳng muốn xa rời. Cô nhón người lên, hôn môi anh tạo ra tiếng “chụt” rất rõ, hôn xong còn cụp mắt cười ngượng ngùng. Vương Tư Ngôn ngẩn ra vài giây, không nghĩ rằng cô lại có thể đáng yêu đến như vậy, cả khi thẹn thùng, khi cười duyên cũng làm tim anh tan chảy.
Cô thu hút như vậy, biết cách làm người ta mê mẩn như vậy, thảo nào khi thấy Tiêu Đình muốn đến gần anh lại không thể ngồi yên. Người con gái này, anh nên giữ chặt một chút, hoặc thậm chí là nhốt vào trong lồng, để cô ngày nào cũng xinh đẹp như vậy, một mình anh ngắm nhìn thôi là đủ rồi.
“Hôm nay còn chủ động hôn anh?”
Chiêu Thần hơi nhướn mày.
“Thì sao? Bạn trai của em, chỉ được một mình em bắt nạt mà thôi.”
Vương Tư Ngôn khẽ cười, đột nhiên hơi kéo cổ áo ra khiến cô hoang mang mà ngồi lùi lại một chút.
“Vậy sao? Nhưng lúc ở trên giường em rõ ràng bị anh bắt nạt mà?”