Tầm xế chiều anh trở về lên phòng thăm An Nhiên, thấy cô nằm mê man trên giường anh cảm thấy xót, nhưng không thể làm gì được. Anh tiến đến ngồi xuống cạnh cô ngắm nhìn khuôn mặt xinh như tạc tượng này, nét đẹp mĩ miều một chút mưu mô cũng không có, anh đưa tay vén lọn tóc mai ra sau gáy tai cô rồi áp tay vào má phúng mình của An Nhiên, thật mềm mại. Hương thơm trên người cô rất đặc biệt một mùi dâu tây nhè nhẹ khiến anh mê đắm hương vị này, khi ở gần Mộc Tuyết anh lại không có cảm giác ham muốn như ở với cô.
Anh thu tay về nếu còn đụng nữa thì anh biến hoá thú mất, anh kiềm nén du͙ƈ vọиɠ xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi rời khỏi phòng, xuống phòng khách ngồi anh dặn dò Mộng Hoa:
” Nhớ cho thiếu phu nhân ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng giờ, tôi có việc phải đi rồi “
Mộng Hoa gật đầu rồi đi lại phía phòng bếp hừ lạnh một cái, cô ghê tởm cái sự quan tâm lơ đễnh của anh đối với An Nhiên, toàn sự giả tạo ở trong lời nói đó, Mộng Hoa thừa biết cậu chủ mình đi gặp Mộc Tuyết. Đàn ông là thứ hai mặt, một mặt thì buông lời quan tâm giả dối với vợ mình, còn mặt kia thì lại đi tìm tình nhân để thoả mãn.
” Đàn ông là thứ không đáng tin nhất trên đời “
Mộng Hoa lẩm bẩm trong miệng rồi làm tiếp công việc của mình, điện thoại của cô vang lên.
– Tôi đã điều tra rồi, hôm nay ở công ty Nhậm Thị có một cô gái trong rất xinh đẹp, giả vờ tán vào mặt mình rồi vu oan cho An Nhiên.
” Được cảm ơn “
Nói rồi Mộng Hoa cúp máy, trên ánh mắt dấy lên sự căm giận, không ai có thể động đến thiếu phu nhân được, cô cầm điện thoại nhắn tin cho người vừa gọi.
– Từ giờ hãy theo dõi mọi hành động của cô ta.
Mộng Hoa đem đồ ăn với thuốc lên cho An Nhiên, đưa tay sờ trán hình như đã đỡ hơn rồi, An Nhiên mệt mỏi ngồi dậy cầm chén cháo lên ăn từng muỗng, trên má vô thức rơi nước mắt. Nước mắt của sự chua xót, buồn tủi. Uống thuốc xong cô liền nằm xuống chùm chăn qua đầu cuộn gọn thân trong chiếc chăn ấm áp này.
An Nhiên ngủ một giấc cho đến buổi sáng hôm sau nhìn bên cạnh không có ai, cô cười nhạt một cái rồi đi sửa soạn đi đến công ty làm.
Đến công ty, mọi người đều hỏi thăm cô, Phùng Thiệu An thấy sắc mặt cô trắng bệch thiếu sức sống liền đi tới nắm vai cô hỏi:
” Em sao vậy, trông em có vẻ rất mệt, mệt thì về nghỉ ngơi đi “
” Em không sao ” cô cười nhẹ một cái rồi đi vô làm việc, nguyên buổi hôm nay cô không có tinh thần làm việc, làm gì là hỏng đó, cô không biết cô bị sao nữa, tâm trạng cô rất rất tệ.
Đang chụp ảnh thì cô ngất xỉu làm mọi người hoang mang, Thiệu An đi đến bồng cô lên rồi đi bệnh viện. Cảnh anh bồng cô đã để Minh Uy nhìn thấy, anh vội vàng hất tay Mộc Tuyết rồi chạy lại chỗ Thiệu An.
” Đứng lại “
Thiệu An bất giác xoay qua thì thấy chủ tịch nên cũng dừng lại, anh không nói gì trực tiếp giành lấy An Nhiên từ tay Thiệu An.
” Sếp, cô ấy ngất xỉu đưa cô ấy cho tôi đưa vào bệnh viện “
” Không cần, vợ tôi để tôi đưa là được “
Anh trực tiếp lên xe taxi mà Thiệu An đã gọi sẵn, anh lúc này đứng chôn chân tại chỗ, cái gì? Sếp của anh vừa mới nói An Nhiên là vợ vậy có nghĩa là cô ấy đã có chồng lại là chủ tịch công ty Nhậm Thị, gương mặt anh thoáng nét buồn xen lẫn thất vọng. Mộc Tuyết đứng sau anh cũng không tốt hơn là mấy khi thấy cảnh tượng Minh Uy giành vợ mình từ tay người khác.
Mộc Tuyết đi lên vỗ vai Thiệu An cất tiếng:
” Có phải anh thích An Nhiên không “
Nghe câu này anh có chút giật mình, đúng, anh thích An Nhiên, thấy anh im lặng ả mỉm cười.
” Tôi giúp anh để có được An Nhiên nhưng anh phải đồng ý tôi với một điều kiện “
Anh tỏ ra khó hiểu rồi trả lời: ” Điều kiện? Giúp tôi ” anh nhíu mày khó hiểu
Mộc Tuyết gật đầu vẻ mặt toát lên sự độc ác.