Ôn Quả Nhiên dùng ánh mắt nghiêm khắc mà nhìn Tiểu Phỉ Thúy chằm chằm, ánh mắt như thể hiện quyết tâm: tôi sẽ nhìn cô bằng cái nhìn chăm chú, nhìn chăm chú, nhìn chăm chú, nhìn chăm chú đến khi cô cút xuống địa ngục mới thôi!
Tiểu Phỉ Thúy hổ thẹn mà cúi đầu.
Rốt cục người bị hại Ôn lên tiếng: “Cô đã biết lỗi của cô là ở đâu rồi chứ?”
Hung phạm: “Biết rồi! Tôi không nên không phân biệt tốt xấu, không cần lí do, bất luận chết sống cứ vậy mà cắn, đúng sai đều cắn, làm thương tổn đến người có tình cảm chân thành lại thiện lương như anh!”
Vẻ mặt người bị hại Ôn hòa hoãn một chút: “Được rồi, biết sai thì phải sửa đổi. Thấy cô thành khẩn nhận lỗi nên lần này tôi cho qua. Nhưng không cho phép tái phạm! Nếu còn tái phạm…”
Thiện lương Ôn nhất thời nghĩ không ra câu tiếp theo phải nói thế nào mới ngoan độc. Sau một lúc suy nghĩ thì cậu mới chợt nảy ra ý tưởng thật tàn độc: “Tôi sẽ nói cho lão bản biết!” Để cho cô ấy giết chết cô đi! — Thật ra thì, không phải lão bản cố ý cho gọi cô ta tới hay sao? Không phải sao? Thiện lương Ôn Quả Nhiên cho rằng, tất cả đều do đồ ác độc Tiểu Phỉ Thúy này mà ra cả! Ác ma Ôn Quả Nhiên: lão bản, tôi tình nguyện để chị là người lãnh khốc. Quên mất, tôi tình nguyện để chị rốt cuộc thành một người vô tình, để cho tôi hoàn toàn buông bỏ…
Tiểu Phỉ Thúy đầu thấp hơn, trầm mặc với “trò chơi đâm đâm ngón tay út”. Ôn Quả Nhiên:… Cô có ngây thơ hay không? Trông ngờ nghệch đến là xấu hổ! Ôn Quả Nhiên tà ngắm, ánh mắt khinh thường, but, cậu cảm thấy nếu Tiểu Phỉ Thúy mặc vào trang phục nữ bộc thì hẳn là rất đáng yêu? — “Chủ nhân, ngài đã trở lại? Muốn ăn cơm trước? Hay là ăn tiểu nữ trước?” Mẹ nó chứ, y phục trông ngờ nghệch cũng hay đó nha! Trí tưởng tượng phong phú khiến cho trạch nam tuổi trẻ Ôn nhộn nhạo. Cậu phảng phất như thấy nữ bộc Tiểu Phỉ Thúy mặc đồ đen trắng thật là khả ái. Mỗi khi cậu một thân mệt mỏi trở về sẽ có cô khúm núm chờ cậu, con mắt to khả ái mở to long lanh mà hỏi cậu: “Chủ nhân, ngài đã về? Ngài muốn ăn cơm trước, hay là ăn tiểu nữ trước?”
Trí tưởng tượng của trạch nam Ôn hoàn toàn bay lượn đến mười vạn tám nghìn dặm không quay trở lại được.
Rốt cuộc, vẫn là Tiểu Phỉ Thúy nhận ra vẻ mặt dâm đãng si ngốc của cậu, nhất là khi căn bệnh trạng si ngốc này càng ngày lại càng rõ ràng. Cô liếc trộm mấy lần, về sau không nhịn được nên dùng ngón tay đâm người này mấy lần mới đem cậu đang happy trong thế giới tưởng tượng kéo trở về được –. Xin ủng hộ chúng tôi tại || TRÙMTRU YỆN.OR G ||
Ôn Quả Nhiên “hụ hụ” hai tiếng để che dấu sự xấu hổ vì đã lộ vẻ mặt dâm ý trước người khác! Cậu nói: “Cô đã biết sai rồi vậy thì chúng ta đi ăn cơm đi! Đi trễ, thì nhà ăn đến miếng xương cũng không còn!” Làm một người đàn ông độc thân tội nghiệp, bỏ qua bữa trưa này thì tuổi trẻ Ôn cũng chỉ biết ăn cơm hộp hoặc mì gói mà thôi! Cơm hộp đã mất tiền lại còn không vệ sinh, mì gói thì không có dinh dưỡng. Dù những trong năm qua, thức ăn trong nhà ăn đã chẳng có gì thay đổi, nhưng nếu phải lựa chọn, Ôn Quả Nhiên vẫn sẽ rất công bằng mà nói: thức ăn trong nhà ăn không tệ! So với việc tự lo của các trạch nam trạch nữ thì nơi này đúng là thần tiên!
(Quản lý nhà ăn Đại Lưu: Cám ơn! Cám ơn Ôn bác sĩ khen ngợi cùng tâng bốc, tôi cùng các đồng nghiệp nhất định sẽ tiếp tục cố gắng không ngừng cố gắng. Cám ơn!)
Tiểu Phỉ Thúy giương mắt tìm đó đây: “A Song đâu rồi?”
Thanh niên Ôn bĩu môi, hừ, cái kẻ bạc tình kia… “Lão bản đi ăn cơm rồi! Let’s go!”
“A Song không có ở đây vậy chúng ta làm thế nào để đi xuống?”
Thanh niên Ôn không nói một lời, cậu kéo Tiểu Phỉ Thúy đi tới trước cửa thang máy. “Đinh” một cái thang máy lập tức mở ra: “Ha ha! Look!” Ôn thanh niên làm động tác “lady first” để cho Tiểu Phỉ Thúy bước vào thang máy trước, Tiểu Phỉ Thúy vẻ mặt ngơ ngác: “Tại sao…?”
Cả người Ôn thanh niên tỏa ra cảm giác về sự ưu việt: “Bởi vì tôi là người NO.4 được tự do lui tới nơi này!”
“Còn có ai nữa có thể tự do ra vào lầu 7?” Trong kh mình thì lại bị phỉ nhổ, xa lánh? Lòng tự tôn của Tiểu Phỉ Thúy bị đả thương trầm trọng!
“* Trương, Tiểu Kê, Thúy Hoa!” Bọn họ đều là người làm lâu năm của sòng bạc, còn cậu, hì hì…
Tiểu Phỉ Thúy không nhìn ra nụ cười dâm đãng của cậu, mà lấy móng vuốt nhỏ bé liều mạng cào lên tường. Sau đó, người này mới chợt phát hiện ra, ôi chao, móng tay của cô đã được cắt dũa gọn ghẽ, đến gần như thấy thịt. Cô chưa bao giờ cắt móng tay như vậy cả, bởi vì không thoải mái — Đợi một chút, đây không phải là mộng a? Có đúng là lão bản Cẩm tự cắt bỏ móng tay cho mình không đây? Ôi chao, có cần tâm tư tỉ mỉ như vậy không hả? Thì ra người ấy gọi cô lên là để thôi miên cô, rồi trong lúc cô còn đang mê man đã nâng bàn tay nhỏ đáng yêu của cô lên mà hôn? Chẳng lẽ lão bản Cẩm lại là người yêu thích bàn tay? Cứ tưởng tượng thấy một người như Cẩm Vô Song lại chọn lúc cô ngủ mà chơi trò — trói cô lại — La Phỉ lại mơ màng. Ôi ôi, lão bản Cẩm thật là một kẻ cực kỳ biến thái… Nhưng như vậy cũng thật thích! Khoan đã, còn có cái gì nữa không nhỉ? La Phỉ cố vắt óc mà nhớ lại nhưng vẫn nhớ không ra — Thôi bỏ đi, nhớ không nổi thì hẳn đó là chuyện cũng không quan trọng gì. Người nào đó đã lại rất lạc quan, khi đem cái chuyện đáng xấu hổ là đã để lại trên gương mặt tuấn tú của lão bản Cẩm mấy đường cào đỏ tươi, cứ thế, cứ thế… quên đến đứt đuôi con nòng nọc!
Vì thế mà, lão bản “nham hiểm, vô sỉ, hẹp hòi” nào đó lại tiếp tục bị soi xét, bị cho tăng thêm một cấp độ nữa về mức độ “biến thái!”
Trên đường đi tới nhà ăn, tuổi trẻ Ôn nhận được điện thoại của Tiểu Kê. Tiểu Kê vô cùng hưng phấn hỏi: “Bác sĩ Ôn, hôm nay cậu có vào diễn đàn bát quái hay không?” Tiểu Kê chính là người quản lý diễn đàn bát quái.
Thanh niên Ôn vẫn đang còn ngơ ngác thì Tiểu Kê quyết đoán cúp điện thoại: “Mau nhìn!”
Thanh niên Ôn thật nhanh rút con HTC ra, lập tức tham nhập diễn đàn. Vừa đi vào cậu thấy trên diễn đàn là cái tiêu đề chễm chệ ở vị trí cao nhất: Lão bản của chúng ta thích buộc chặt!!!!!! Ban nãy đưa tài liệu cho lão bản, ta vô tình nhìn thấy lão bản đang buộc chặt bạn gái để chơi đùa, trái tim titan của tôi, a a a a a!!!!
Tiểu Phỉ Thúy cũng thò đầu qua xem, tuổi trẻ Ôn nhanh như chớp hiểu ra ngay nội dung tiếp theo đó. Sau đó cậu hung hăng bóp cổ Tiểu Phỉ Thúy: “Có tin hot như vậy mà cô lại để cho người khác giành trước? Chúng ta có còn là chiến hữu tốt của nhau nữa hay không hả? Cô còn có lương tâm hay không?” Thanh niên Ôn chảy dòng huyết lệ mà chửi mắng. Tại sao mỗi lần cậu phát tin thì tin tức của cậu lại lập tức chìm nghỉm, còn người khác thì cứ nhẹ nhàng cũng thành ngôi sao sáng nhất? Đời thật là bất công mà!
Tiểu Phỉ Thúy rất vô can: “Đại nhân, tôi không biết chuyện gì xảy ra cả! A Song cho tôi uống một chén cà phê hèn hạ, tôi nói với chị ấy một hồi rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Nên làm sao tôi biết được đã xảy ra chuyện gì?”
Nani (cái gì)? Trí tưởng tượng phong phú của thanh niên Ôn trong nháy mắt lại vụt bay bổng. Có mứt hoa quả * chứ? Với tinh thần trượng nghĩa cao cả, tuổi trẻ Ôn nhìn Tiểu Phỉ Thúy hồn nhiên (ảo giác), thấy vẻ mặt cô ngơ ngác một cách chân thành thì khẳng định người này thật không biết gì, là lão bản tà ác của bọn họ đã đưa bàn tay dơ bẩn ra hạ độc thủ —
* Mứt hoa quả: Vết hôn ngân.
Thanh niên Ôn bỗng nhiên rất muốn lột quần áo của Tiểu Phỉ Thúy ra để xem xem trên người nữ nhân vật chính có xuất hiện dấu vết ngôn tình “mứt hoa quả” với biểu hiện “một tảng lớn dấu hôn tím tím xanh xanh in trên làn da tuyết trắng, còn có vô số dấu vết cuồng loạn thật xấu hổ hay không… vào lúc này. Mình có nên gọi điện cho cảnh sát thúc thúc không nhỉ? Hay là cứ giả vờ không biết để bảo vệ lão bản của chúng ta? Nếu lão bản bị bắt giữ, ai sẽ trả tiền công cho các cậu? Với thế lực của lão bản, chỗ case nhỏ bé này có làm khó cô ấy? Nói không chừng, ngay cả cánh cổng cảnh sát cũng không cần phải đến cũng nên. Dù sao xã hội này vẫn luôn hắc ám như vậy mà. Cảnh sát thì cũng vẫn hủ bại như vậy… Cứ như thế, chính nghĩa Ôn vật lộn với giữa một bên là tiền nong, một bên là thế lực, cuối cùng, tuổi trẻ Ôn nghiến răng một cái, cậu vạch bả vai của Tiểu Phỉ Thúy ra: “Đừng sợ, tôi là bác sĩ, hãy để tôi kiểm tra thân thể cho cô!”
“Phập”! “Người bị hại” Tiểu Phỉ Thúy dùng hàm răng sắc bén của mình một phát nghiến lên ngón tay cái của cậu, sau đó đưa tay dứt khoát hất mái tóc dài ra sau, đi ăn cơm!
Trong nhà ăn, mọi người đồng nhất xem lão bản Cẩm bằng ánh mắt rất… thấu hiểu!
Trên gương mặt rất đẹp của lão bản Cẩm như ẩn như hiện vết cào, nó như băng chứng hùng hồn xác nhận tin đồn “Lão bản của chúng ta thích s_m”!
Vẫn là dì phục vụ nhà ăn dũng cảm nhất: “Lão bản, mặt cô không bị sao chứ? Nhớ bôi chút tinh dầu nha! Người trẻ tuổi nha, không nên cái gì cũng thái quá mà!” Sau đó còn phụ thêm một nụ cười đầy ẩn ý “tôi hiểu được”!
Mọi người như bị bùn đắp đầy mặt, lòng âm thầm vui sướng: a di, đừng như vậy chứ, lão bản của chúng ta rất tao đó nha!
Cẩm lão bản:??? Cô chỉ là lễ phép cười cười, gọi món xong thì tìm một chỗ rồi ngồi xuống ăn cơm của mình – mau ăn cho xong còn đi.
Mỹ nhân nào đó nghênh ngang tiến vào, rất vui vẻ ngồi xuống trước mặt cô, ngọt ngào gọi: “A Song…” (Miếng thịt trên đũa A Song có bị rớt không ta?)
Ánh mắt của mọi người “bụp” một cái trở nên cháy rực! Ái chà, chân heo đã đến đủ, cuộc vui đây rồi! Bây giờ thì thỏa mắt được nhìn nha! Thí dụ như quản lý Trương nào đó! Cái tai đầy mong đợi của mọi người đều dựng thẳng lên thật cao –
Cả nhà ăn lặng yên không một tiếng động!
Tiểu Phỉ Thúy:… Làm sao bỗng nhiên yên tĩnh?
Cẩm lão bản:…
“A Song!”
Cẩm lão bản cơm nước xong rồi. Rất bình tĩnh chỗ đứng lên: “Gặp lại sau!” Rồi vô cùng tiêu sái mà bước đi!
Tiểu Phỉ Thúy bĩu môi: Xức! Cứ giả vờ soái đi!
Hừ, ăn cơm thôi!
Chẳng được bao lâu, diễn đàn bát quái lại xuất hiện một tin nóng hôi hổi: “Mẹ kiếp, mới vừa s_m con người ta xong, lão bản lại giả bộ soái, đúng là chẳng tiết tháo gì cả!”
Nội dung: Tại phòng ăn vừa thấy tiểu mỹ nhân ngọt ngào gọi tên lão bản, vậy mà vẻ mặt lão bản lạnh như băng giá. Mẹ kiếp, không phải là mới s_m con người ta xong lại còn giả vờ mang gương mặt quan tài a! Không ôn nhu khả ái chút nào cả. Mỹ nhân là để mà thương mà tiếc, cho dù nhà ngươi có ham mê s_m thì cũng nên có biểu hiện cho tốt một chút a! Đúng là không lọt nổi cả con mắt!
Phát bài viết người: Đúng là anh hùng yêu mỹ nhân
Phát bài viết thời gian: Ngày nọ tháng nọ năm nọ, thời khắc nọ.
Các đồng chí rối rít giấy báo nhận tiền: Tôi đây cũng nhìn thấy! Lão bản quả thật có giả vờ một chút! — Đây là ý kiến của các đồng chí nam đó nha!
Các đồng chí nữ thì tỏ vẻ phương hướng hoàn toàn trái ngược: Lão bản của chúng ta vốn là khốc như vậy, mới không biết bởi vì ai mà thay đổi đây! Sau đó rối rít tỏ vẻ “Ngoài lạnh trong nóng như thế thật đáng yêu nhất trần đời”!
Sau đó Cẩm lão bản nhìn thấy:… Tôi, đã, S, M, cô ta, lúc, nào, vậy?
Tâm sự của tác giả: Tối hôm qua vốn là nghĩ đổi mới, kết quả bị một chuyện buồn bực, hôm nay đã bổ sung! Uống chén trà, ăn bánh bích quy, gội đầu, bọn ta lại tiếp tục ha!