La Phỉ vừa lấy tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo lại vừa âm thầm “thăm hỏi” tổ tông mười tám đời của Cẩm Vô Song.
(Tổ tông mười tám đời của Cẩm Vô Song: chúng tôi thật oan uổng!)
* Tú ân ái: Phô bày tình cảm yêu đương nồng nàn của vợ chồng.
Sở dĩ La Phỉ Thúy muốn mặc quần áo vào thật mau, là bởi vì bên cạnh có một kẻ hảo sắc đang ngó chừng cô bằng ánh mắt dâm đãng đến buồn nôn. Không mặc vào cho nhanh, nói không chừng sẽ dụ thú tính của kẻ này phát tác thì làm sao bây giờ? Cô vốn là cô gái yếu đuối trói gà không chặt, nếu cứ để thân mình trần truồng như vậy mà bỏ chạy thì làm sao mà chạy được đây?
La Phỉ vừa đem thân thể nhét vào quần áo lại vừa nghĩ tới ý tứ trong lời nói sau cùng của Cẩm Vô Song, là người này muốn cùng mình ngủ hay sao?
Trời đất! Đây đâu phải chuyện tình một đêm! Làm gì mà vừa thấy mặt, ngay cả tên người ta còn không hỏi, vậy mà đã phải cùng chị ta lên giường? Làm người như vậy thì thật không có lòng tự trọng quá đi! Thật là đáng khinh bỉ! La Phỉ nghĩ nghĩ, có lẽ trước hết mình nên đi nơi nào đó tìm thuốc mê để đánh mê người này đã, bằng không vì sự trong sạch mình phải làm sao bây giờ? Dù mình không biết xấu hổ thật đấy, nhưng đâu có nghĩa là mình không còn giữ gìn sự trong sạch a!
Hay là, làm bộ cái kia tới? Nhưng mà lại bị trù ẻo rồi. Một tháng chỉ một lần, một lần trong một tháng?…
La Phỉ rất rối rắm khi nghĩ cách đối phó, vì thế mà động tác trên tay bất tri bất giác chậm lại, còn Cẩm Vô Song thì trầm tư ngó chừng cô. Cô không biết rằng trong suy nghĩ của người kia mình đã trở thành kẻ “buồn nôn”, “thú tính”, “dâm tiếu”, lòng bắt đầu có chút bội phục người này: đây là người co được dãn được, lại còn không biết xấu hổ đến cực hạn a!
La Phỉ mặc quần áo xong lại nhớ tới vấn đề ban nãy: “Chị còn chưa hỏi đến tên em.”
“À ha. Vậy cô tên là gì?” Cẩm Vô Song thấy cũng phải.
“La Phỉ. Mọi người đều gọi em là Tiểu Phỉ Thúy.”
(Giang Thập Nhất: Ngượng ngùng quá, vậy là mình được nâng lên thành “mọi người” rồi!)
“Ờ!”
La Phỉ có chút thất vọng, chị không thể cho một chút phản ứng nhiệt tình được hay sao?
“Vậy em nên gọi chị như thế nào?” Đồng chí La Phỉ cố gắng chấn hưng tinh thần của mình, làm một tiểu cường đánh không chết mà đối mặt với cái người được phong là “Lãnh, khốc, cuồng, kiêu ngạo, tà, ác, bá”. Cần phải có kiên nhẫn, vô số kiên nhẫn. Bình tĩnh, vô số bình tĩnh!
“Cẩm Vô Song.”
“Tiểu Song Song được không?”
“Cẩm Vô Song.”
“Cái tên Tiểu Song Song thật dễ nghe, thật thân thiết a!”
“Cẩm Vô Song.”
“Chị thấy Tiểu Song Song thì như thế nào?”
“Cẩm Vô Song.”
“Vậy còn Tiểu Cẩm thì sao?”
“Cẩm Vô Song.”
“Tiểu Song có được không? Nghe tới thật giống như tên gọi của danh tướng nào đó trong giới thể thao nha, lại cũng thật giống như hòa thượng…”
“…” Cẩm Vô Song ngó chừng cô một cái rồi bỗng nhiên nói: “Cô có biết rằng cô là người chỉ giỏi gây rắc rối hay không? Làm một cái tình – phụ…” cô cố tình nhấn mạnh âm “Tình phụ”: “Cô om sòm, lắm mồm, lại còn cứng đầu, như vậy thì liệu có xứng hay không?” Cô ra vẻ đắn đo: “Cô có thấy rằng tôi nên suy nghĩ lại hay không?”
La Phỉ lập tức đưa tay lên bịt chặt miệng, đầu lắc như cái trống bỏi: Đừng đừng! Em im, im liền đây. Đừng đuổi em đi!
Lão bản Cẩm thấy cô thức thời như vậy thì tỏ vẻ hài lòng. Cô hỏi: “Cô có yêu cầu gì không?” Vô sự mà hiến ân cần, không phải gian tà thì cũng là trộm cắp. Từ khi để ý đến La Phỉ tới giờ, cô cũng đã hiểu ra người này một ít. Cẩm Vô Song từng tự hỏi: cô ta dùng nhiều chiêu trò như vậy rốt cuộc là muốn cái gì ở mình? Tiền sao? Nếu vậy thì cô ta chỉ cần dùng chính sự thông minh của mình là có được, lại còn hết sức quang minh chính đại nữa.
La Phỉ nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Em đói!” Đơn giản và chắc chắn… Cẩm Vô Song đứng lên, cô cũng trả lời thật dứt khoát: “Tôi đưa cô đi ăn cơm!”
Tầng một của sòng bạc Vương miện là tầng đại chúng, tầng hai dùng cho khách quý, tầng ba là quầy rượu, phòng ăn, KTV, matxa, phòng nhảy, tầng bốn, năm là phòng nghỉ cho khách quý, phòng khách, tầng sáu là nơi làm việc, còn riêng tầng 7 là khu vực cấm. Sòng bạc Vương miện có hẳn một phòng ăn nội bộ dành riêng cho nhân viên phục vụ của mình. Đại lão bản Cẩm mang La Phỉ đến đây mà không yêu cầu có phục vụ riêng.
Hai người tới đúng lúc đang là bữa tối, trong phòng ăn đầy người chen chúc, náo nhiệt một cách khác thường… Mà nguyên nhân của sự náo nhiệt đặc biệt này là, lão bản của bọn họ được một cô gái tỏ tình, và tất cả mọi người đều tò mò về kết quả, vì thế mà tất cả đều rối rít vọt tới nơi này — phòng ăn – để cùng bát quái.
Vừa thấy lão bản xuất hiện, dòng người tự động phân ra một lối đi rộng thênh thang, so với Moses chia hồng hải lại còn thần kỳ hơn.
La Phỉ ngoài miệng tán dương: “Nhân viên của chị thật có phép tắc.” Mà nội tâm của La Phỉ lại là nước mắt tuôn rơi như sợi mì: tình nhân cái gì chứ, sao không được đến phòng ăn riêng vậy? Tại sao lại là phòng ăn này vậy? Lão bản, chị đừng quá khiêm tốn, dễ gần như vậy chứ!
Cẩm Vô Song cầm một cái khay đi lấy thức ăn, La Phỉ cũng làm theo. Trước xới cơm, sau đó tiến tới phía bên cửa sổ để chọn thức ăn mình thích. Nơi nào họ đi qua, biển người liền dạt ra tán loạn, gà bay chó sủa. Vương đầy trên đất là những trái tim thủy tinh cùng mắt cẩu hợp kim titan bị xéo vỡ, đã thế còn có vô số ánh mắt giống đực sao bay đầy trời: mỹ nữ a, mỹ nữ!
Sư phụ bếp trưởng nhìn thấy La Phỉ thì chỉ hận không thể cầm cả chảo thức ăn mà trút cho cô. Đây không phải là cơ may được nịnh bợ nữ bằng hữu đáng yêu của lão bản hay sao? Lại còn không phải dùng tới lời nói.
Cho nên, La Phỉ muốn hai món, lập tức hai tòa núi nhỏ thức ăn mỹ lệ xuất hiện trên khay của cô.
La Phỉ xấu hổ: ôi, con người nơi đây thật là nhiệt tình!
Có một chị sồn sồn hỏi: “Ái chà, lão bản, đây là bạn gái của cô sao?”
Cẩm Vô Song nâng khay thức ăn, nhếch môi cười nhẹ nhìn “bạn gái”, còn “bạn gái” thì nâng khay thức ăn lên dù đã cao rồi mà vẫn không làm sao che được khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng vì xấu hổ, vì vậy mà đành ngậm nỗi xấu hổ mà cúi đầu, trước mặt mọi người ngầm thừa nhận với vẻ thật ngượng ngùng, rất ngượng ngùng a!
Đại lão bản Cẩm cũng chỉ cười mà không nói gì, coi như không có thừa nhận. “Bạn gái” lập tức nổi giận, đây là ý tứ gì? Đã vậy rồi mà chị còn định trở mặt không chịu thừa nhận sao?
La Phỉ ngay lập tức chủ động trả lời chị gái kia: “Đúng vậy a, chúng tôi ôm cũng đã ôm, miệng cũng đã hôn qua, sờ cũng đã sờ qua.”
(Ôi, tác giả, xin hãy nhận của chúng ta một đầu gối vì đã hoài thai sinh ra được đứa nhỏ có 102 này).
Thật là xấu hổ kinh khủng! Thật là xấu hổ khủng khiếp! Thiếu nữ khuê phòng gì chứ — người ta không có nói sai, lời của người ta đây chính là thật lòng, mọi người muốn nghĩ sao thì nghĩ, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện của tôi! Nhìn thấy ánh mắt vừa châm chọc vừa sắc bén của kim chủ, La Phỉ hối hận nghĩ như vậy, vì thế mà vội vàng “ngượng ngùng” cúi đầu, dưới ánh mắt của mọi người mà cảm thấy da thịt bỏng rát! Hu hu hu… Thật xấu hổ! Vô cùng xấu hổ!
Bốn phía đồng thời “Cạch, bộp, rụp…” khay đĩa cùng thức ăn rụng rơi bởi lực đạo tàn phá của câu nói — quá sức bạo liệt!
Có đúng là vừa mới “tỏ tình” xong liền xxoo luôn không đây?
Úi chà chà! Thật là quá sức tưởng tượng mà!
Tại sao hai người không trước thì ăn cơm sau đó là tâm sự, rồi xem chiếu bóng, rồi tay trong tay cùng nói một chút chuyện nhân sinh, lý tưởng đi đã?
Thật là…
Ôi!
Đôi mắt làm bằng hợp kim titan của tôi, nó mù thật rồi!
Bốn phía sục sôi tiếng bàn luận. Dù trong lòng có vô cùng hoảng loạn, nhưng bề ngoài La Phỉ vẫn ra vẻ hết sức bình tĩnh. Cô đưa tay kéo nhẹ tay áo Cẩm Vô Song, dùng giọng nói kiều mị dù rất nhỏ nhẹ nhưng cũng đủ “không cẩn thận” để người ta nghe rõ: “Baby, chúng ta đi bên kia ngồi nha!”
Trong nháy mắt, đủ loại trái tim hợp kim titan cùng thủy tinh, buồn nôn cùng tháo mửa hỗn loạn, lông mao cùng xương cốt các loại đồng loạt xuất hiện. Ôi, baby, ôi, my tâm can, ôi, my God oa oa…
Nước mắt của những người chứng kiến thi nhau tuôn rơi, mọi con mắt đều tỏ vẻ: thật là khổ sở vì thấy mình là người không biết yêu là gì(!)
Chân mày của “baby” lại phắt phắt nhảy lên nhưng rồi người này vẫn lại một mực im lặng. Sau đó cô đầu hàng mà đi tới chỗ La Phỉ vừa chỉ. Họ cùng ngồi xuống ăn cơm. Bốn phía quần chúng cùng ngừng ăn để xem hai người.
La Phỉ ăn một mạch, thở ra một hơi rồi mới nhỏ nhẹ nói: “Ôi chao, cái này ăn thật ngon, baby, nếm thử này! A –” cô giơ cái muỗng có chứa một miếng khoai tây đưa tới trước miệng Cẩm Vô Song, giống như dụ dỗ “baby”, những người xung quanh không kìm lòng nổi liền cùng há miệng cổ vũ: a — lão bản, cô há nhanh lên a! Tú ân ái như thế thì thật là ghét quá đi mà!
Cẩm Vô Song mỉm cười, với động tác vô cùng ôn nhu, cô cầm cái muỗng của La Phỉ đẩy ngược trở lại: “Em quá gầy nên ăn nhiều một chút!” Cô kẹp lên một khối thịt kho: “Cái này mùi vị thật không tệ, em ăn đi… Gì vậy? Muốn tôi đút cho em hả. Được!” Không đợi La Phỉ kịp nói gì, rất nhanh, độc, chuẩn cô túm chặt cái cằm của La Phỉ đè xuống, kẹp từng miếng, từng miếng thịt kho hướng vào miệng cô mà nhét, nhét, nhét nữa, nhét mãi, trong khi giọng của cô lại còn dịu dàng muốn chết: “Ăn nhiều chút ha!”
Mọi người đổ mồ hôi lạnh: lão bản – cô định làm cho cô ấy nghẹn chết hay sao?
Ân ái cái gì chứ. Chỉ thấy đáng sợ! Thật đáng sợ!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tui đã cố gắng đổi mới, xin mọi người hào phóng