Quá nhàm chán, vì thế quyết định viết truyện này.
Tuy rằng bây giờ một chữ tui cũng chưa viết nè.
Thật ra thì cũng đã có ý tưởng, nếu viết, hẳn là cũng viết 3.400 chữ gì đó, nhưng là đặt tên, viết văn án lại quá hao tâm tổn sức. Lưu lưu lưu lưu, hơn một giờ liền đi qua. Sau đó, lại đến lúc phải nấu cơm chiều rồi ~ (phiền muộn mà nhìn trời).
Mọi người đừng nóng vội nha, buổi tối sẽ viết!
(╯3╰)(╯3╰)(╯3╰)(╯3╰)
Chương 2. Đồng chí Giang Thập Nhất và mỹ nữ chán đời
Giang Thập Nhất vốn tên là gọi Giang Tiểu Lâu, sở dĩ gọi là Thập Nhất, vốn không phải vì cô là con thứ mười một, bởi theo cách nói của chính cô thì: sinh đến tận mười một người con? Vậy chẳng phải người sinh ra cô thành con heo mẹ rồi hay sao?
Mẹ của Giang Tiểu Lâu đương nhiên không phải là heo mẹ, dù hình thể thì đúng là gần gần như vậy. Mà cho dù có gần giống, vậy thì cũng đâu đã là phải. Cho nên, Giang Tiểu Lâu gọi Giang Thập Nhất nguyên nhân — chính là để: đơn giản, nhẹ nhàng, lưu loát, và nhất là, để dễ nhớ! Mà theo quần chúng từng đồn ngầm thì: 1+1 = 2* nha!
Không sai! Tính cách của Giang Thập Nhất quả thực là… rất ngốc!
* 2 = nhị: Được hiểu là ngốc.
Thế nhưng, cái kẻ ngốc Giang Thập Nhất vốn không biết rằng mình ngốc, hoặc đúng hơn là, dù có đánh chết cô cũng sẽ không bao giờ thừa nhận mình là một kẻ ngốc. Cô có cảm giác mình tựa như tuyết trắng trên núi Thiên Sơn kia, vừa trong trẻo, lạnh lùng lại vừa cô độc, không người nào giải thoát được. Và cũng không có ai dám làm người dũng cảm vin cành bẻ.
Ôi, nhân sinh quả đúng thật là cô quạnh như nước!
Cô nàng Giang Thập Nhất cô quạnh như tuyết trên đỉnh núi vốn là người có lý tưởng sống, vậy mà vẫn bị người ta mắng rằng: “Cô chỉ là cái bình hoa di động”, hoặc là: “Cô thì chỉ biết có tiền, ngoài ra còn biết cái gì?” Thực ra thì cũng chỉ tại vì cô quá nghèo, nghèo đến mức có lúc ngay cả mì tôm cũng không có mà ăn. Nếu nói cô là bình hoa sao, ngã một cái liền bị mắng, lúc đó cô còn chẳng khác gì cái bình hoa đã vỡ kia ấy chứ —
Những lúc như vậy trái tim Giang Thập Nhất chẳng khác gì bình hoa bị vỡ ấy mà cùng tan nát theo!
Chìm trong cảm giác thương tâm, Giang Thập Nhất ngồi trong quán Lai Phúc mở trước phòng trọ ăn bữa sáng của mình, trên bàn là một đĩa bánh bao thịt vừa mới ra lò, bên cạnh còn có thêm nửa suất sữa đậu nành. Ngay đúng vào lúc đó, Giang Thập Nhất bỗng dưng cảm thấy mình bị một cái nhìn vừa khát khao lại vừa thanh nhã trực tiếp chiếu vào — Tầm mắt cũng có thanh nhã sao? Đừng hỏi nhiều như vậy, bởi vì lúc đó Giang Thập Nhất nhận thấy đúng là như vậy. Cô giấu cảm giác ngượng ngùng mà ngẩng đầu lên nhìn lại. Lập tức cô bắt gặp một ánh mắt, phải nói thật là lớn mật quá mức. Không nên nhìn người ta với ánh nắt nóng rực như vậy chứ, thật ngượng ngùng mà!
Vị “lớn mật” nọ mặc một bộ áo quần màu trắng, ống tay áo khẽ đung đưa, đứng cách cô khoảng hai bước chân. Sau khi bị phát hiện là đang nhìn người ta chằm chằm, người đó vẫn không hề nhúc nhích mà lại tiếp tục dùng cái nhìn vừa khát khao vừa ưu nhã kia không ngừng dán lên Giang Thập Nhất… Mà không, phải nói cho chính xác hơn là, dán vào miếng bánh bao nhân thịt nóng hôi hổi trước mặt cô kia – Ánh mắt ấy khiến cho Giang Thập Nhất chợt nhớ ra rằng, từng có một lần mình đi gặp một cậu xinh trai mà hỏi người ta rằng đã bao giờ muốn đi làm minh tinh hay không để mình còn xin chữ kí. Vì việc này mà sau đó Giang Thập Nhất thật xấu hổ vì bị người ta hiểu nhầm là tự trồng cây si. Hừ! Đến ngay cả người đẹp Phạm Băng Băng cũng chỉ là cọng lông thôi nói gì tới cậu trai xinh kia. Bởi vì so với người đẹp ở ngay trước mắt này thì những người kể trên còn cách xa đến mười con phố a!
Mỹ nữ trước mặt cô đây thật là đẹp. Lông mày lá liễu, ánh mắt như làn nước mùa thu, làn da tuyết trắng, chỉ nhìn qua thôi cũng đã nhận ra đây là cô gái nhỏ thuộc con nhà giàu có. Trên ngươi cô gái này có loại khí chất áp đảo – cái khí chất chẳng khác nào của loài sói: tham lam, khát khao mà vẫn toát lên vẻ ưu nhã không thể nói thành lời – nó khiến cho người ta dễ cảm thấy cô ấy như hạc giữa bầy gà. Cảm giác này lục tìm trong muôn trùng từ ngữ tinh hoa cũng chỉ đơn giản tìm ra được mỗi một từ mà thôi: Đẹp.
Nếu phải dùng tới ba từ thì đó là: đẹp mà nhã. Nhưng vì nghe vào lại giống như tấm bảng quảng cáo cho băng vệ sinh nào đó quá, nên Giang Thập Nhất lại lặng yên mà trừ đi hai từ còn lại! Với người đẹp như vậy sao lại có thể đem đặt ngang hàng với băng vệ sinh đầy dung tục kia được chứ? Thật là quá tổn hại mỹ cảm rồi mà! Giang Thập Nhất tự mình hăng say suy nghĩ nhảm nhí một chặp rồi lại tự mình dẹp đi.
Có câu nói người đẹp ở giữa nhân gian, những lời này đúng là kinh điển a! Chân lý a! Giang Thập Nhất lại trở về với thực tế. Trong khi trong lòng vì mỹ nữ mà reo hò đến tâm tê liệt phế Giang Thập Nhất không khỏi cảm khái một câu như vậy, nước miếng không vì còn chỗ chứa mà chảy đầy đất. Bây giờ cô chỉ muốn hỏi người đẹp này là liệu cô có nguyện ý cho tôi được chụp một cái ảnh chung với cô hay không, để đến buổi tối vừa ăn mì tôm vừa nhìn ảnh chụp xem đó là xiên thịt nướng! (Mỹ nữ: o(╯3╰)o o(╯3╰)o~ ta không phải là heo a! Ngất~).
Mỹ nữ kia mỉm cười nhìn cô bằng một cái nhìn thật thâm tình, tựa như một cơn mưa bay lất phất. Ánh mắt của cô trước sau như một vừa khát khao lại vừa ưu nhã, nó bắn ra từng đợt, từng đợt làn sóng điện u oán như muốn nói với Giang Thập Nhất rằng: cái bánh bao nhân thịt kia thoạt nhìn ăn thật ngon, cái bánh bao nhân thịt kia thoạt nhìn ăn thật ngon, cái bánh bao nhân thịt kia thoạt nhìn ăn thật ngon, cái bánh bao nhân thịt kia thoạt nhìn ăn thật ngon, cái bánh bao thịt nhân kia thoạt nhìn ăn thật ngon,…
Giang Thập Nhất chịu không nổi ánh nhìn ấy nữa nên đưa tay cầm một cái bánh bao nhân thịt mà hướng về phía cô gái: “Có muốn ăn hay không?” Không phải vì sợ, mà là đầy vẻ háo sắc! Ha ha!
Vút! Cái bánh bao lập tức rời khỏi tay cô, tốc độ nhanh đến mức làm cho Giang Thập Nhất có muốn đổi ý cũng không kịp. Chưa kịp xong một cái chớp mắt, cái bánh bao… đã không còn!
Đúng vậy, không còn nữa!
Tốc độ cực nhanh, trước sau không quá hai giây.
Trước thân thủ như lang như hổ như vậy của người đẹp, Giang Thập Nhất thật chỉ muốn quỳ bái: quả nhiên, trừ người đẹp ở giữa nhân gian, cao thủ đến cùng cũng chỉ đến thế mà thôi! Nói người chết ngay lập tức thật đã không còn là chuyện lạ! Giang Thập Nhất trong lòng tự nhủ: mình sẽ không bao giờ còn cho câu nói kia chỉ là câu nói khoa trương, phóng đại nữa!
Mà lúc này trên mặt người đẹp kia đối với chuyện vừa rồi lại cứ như là chẳng có gì xảy ra sất. Lại vẫn dùng cái ánh mắt thật thâm tình như một cơn mưa bay lất phất mà nhìn Giang Thập Nhất… À không, nhìn đĩa bánh bao trước mặt!
Một đĩa bánh bao nhân thịt lớn đến như vậy đã phải mất tới bốn tờ Nhị Mao, tương đương hai bao Khang Sư kèm thịt kho tàu, thịt bò Or Lão, hũ dưa chua. Để mua được chỗ bánh này, Giang Thập Nhất đã phải đấu tranh thật lâu rồi mới hạ được quyết tâm hy sinh tiền mua mì tôm cho mấy ngày sắp tới đó nha. Vậy mà giờ đây lại có một kẻ dùng ánh mắt vừa khát khao lại vừa ưu nhã của loài sói với đôi mắt đỏ – trần trụi, trắng trợn mà nhìn. Giang Thập Nhất thật đau lòng, thân thể cô không tự chủ được mà dịch chuyển cố gắng ngăn cản ánh mắt kia đối với chỗ bánh bao nhân thịt của mình đi – cái ánh mắt trần trụi trắng trợn đầy vẻ q gian. Vẫn biết người đẹp là đáng quý, so với bánh bao thì giá trị còn cao hơn rất nhiều lần. Nhưng mà người đẹp này, cô không nên như vậy, cô thật không nên nhìn đĩa bánh bao của tôi như vậy!
Vì che chắn quá lâu, Giang Thập Nhất chịu không nổi mà dịch chuyển bả vai, chính vì vậy mà đã làm đĩa bánh bao bị lộ ra một khoảnh!
Giang Thập Nhất lệ rơi đầy mặt nhưng vẫn quyết không nộp vũ khí đầu hàng, cũng không cần nhìn thêm một lần cái tuyệt kỹ “chỉ một phát, bánh bao chết ngay lập tức” của người đẹp thần kỳ kia nữa. Cô vội vàng cầm lên cái bánh bao còn lại, cắn phập một miếng – không sợ đối thủ là thần, chỉ sợ lang sói là đồng đội. Mặc kệ cô là lang hay hổ, chỉ biết tôi nước miếng đã chảy đầy đồng — đến cả nước sông bây giờ cũng đã mang dấu nước miếng của tôi rồi đấy. Để xem cô còn dám tranh bánh của tôi nữa hay không! Hì hì!
Giang Thập Nhất thật vô sỉ và hạ lưu khi hỉ hả cười thầm như vậy. A ha, cái bánh bao nhân thịt hôm nay, mẹ nó chứ, mới ngon làm sao!
“Nhìn bộ dạng của cô thì có vẻ như là rất đói!” Sau khi nhìn lại người kia, Giang Thập Nhất nhịn không được nên lên tiếng. Khẩu khí không còn là nghi vấn. Mà là khẳng định.
Đôi mắt của người đẹp rưng rưng nước thật tội nghiệp mà nhìn cô: “Đúng vậy a, tôi đã một ngày một đêm chưa có miếng nào vô bụng!”
Giang Thập Nhất kinh hãi: “Thảm như vậy sao?”
Người đẹp than thở: “Đúng vậy a! Tôi ra cửa mua cái bánh bao, đi tới đi lui, thì lạc đường!”
Thế này thì…”Nhà cô ở nơi nào?”
“Thành phố X.”
Lại gì còn nữa đây…? Giang Thập Nhất cuống quýt. Ngất xỉu! Cô đây là bị lạc đường, lại còn đi được quá xa. Thành X… Thành X cách nơi này tới ngàn dặm đấy! Giang Thập Nhất kiềm chế để không thốt ra câu “Cô bay tới hay sao” mà lại hỏi: “Vậy cô làm sao tới được nơi đây? Chỗ đó quá xa, còn nơi này chính là thành phố H kia mà?”
Người đẹp kia lại chỉ trưng ra một vẻ “một lời khó nói hết” trong khi ánh mắt vẫn không ngừng dán vào chỗ sữa đậu nành trước mặt Giang Thập Nhất, cô gái hỏi: “Tôi có thể uống một chút chỗ sữa này được không?”
Giang Thập Nhất vốn là người không có thói quen dùng chung, hơn nữa lại là cùng người xa lạ uống chung một ly đồ uống. Cô thầm nghĩ: mấy ngày nữa thì phát lương rồi, xem như khỏi mua một cái quần xi-líp mà thôi, vì thế mà cô nuốt xuống một ngụm nước miếng. Nhìn qua trang phục trên người mỹ nữ, cô nhận ra đó cũng không phải dáng vẻ con nhà thấp kém chỉ vì vài cái bánh bao thịt, một chén sữa đậu nành mà đến lừa gạt cô. Thế nên trong thoáng chốc Giang Thập Nhất như thấy mình đã thấy đâu đó một thông báo tìm thú cưng đi lạc.
Con thú này tứ chi mềm mại, rất đáng yêu, trên trán của nó có một chỏm lông mượt, cân nặng x kg, lạc đường ở công viên xx phụ cận, nếu ai tìm được xin thông báo tới số điện thoại 18998xxxx, sẽ có hậu tạ. Vì vậy mà cô hào sảng vung tay lên: “Bà chủ, cho thêm sữa đậu nành cùng với hai đĩa bánh bao thịt!”
Hai con mắt của mỹ nữ lập tức tỏa sáng, cô nở một nụ cười khuynh thành, cái nụ cười có thể đánh gục được bất cứ ai: “Cô thật đúng là người tốt!”
Cô gái vô cùng tự nhiên ngồi xuống, cái dáng ngồi của một người đang ngồi vào chỗ ăn cơm của chính mình, Giang Thập Nhất nhìn vào mỹ nữ mà ngửi thấy trên người cô ta có cái mùi da mặt dày rất quen thuộc của đồng loại. Trên bàn, bánh bao thịt cùng sữa đậu nành không tồn tại được bao lâu vì mỹ nữ làm một hơi, không thèm ngưng nghỉ. Cho đến khi ăn uống no nê rồi cô gái mới kể tiếp: “Tôi đi mệt rồi, nhìn thấy ven đường có một đoàn xe đang dừng thì bước lên. Được một lúc thì xe chạy, sau đó cửa bỗng nhiên mở ra, bỗng nhiên mở ra. Rồi bỗng nhiên tài xế đem tôi đá xuống khỏi xe, tôi lại lên một đoàn xe bên cạnh, sau đó cửa bỗng nhiên mở ra, bỗng nhiên mở ra. Rồi bỗng nhiên tài xế lại để cho tôi xuống xe. Sau đó một tài xế tốt bụng cho tôi ngồi lên một xe khác, sau đó thì tôi tới được đây.”
Thế này thì… Một lần nữa Giang Thập Nhất lại bị kinh hãi. Có phải chăng cô gái này thấy xe đi du lịch của người ta dừng nghỉ ven đường, rồi trộn lẫn lên xe, sau khi bị phát hiện thì đã bị người ta đá xuống. Sau đó lại có một tài xế khác thương tình, hỏi cô muốn đi đâu rồi giúp cô chuyến đi miễn phí?
Trời đất, đây không còn là chuyện “trẻ lạc đường” nha! Đây rõ ràng là “cơ hội cho bọn buôn người ra tay” nha! Cưng ơi, cô không bị bán đi tới nơi sơn thâm cùng cốc thì chắc là nhờ cô thường xuyên thành kính thắp hương thờ cúng tổ tiên thôi nha!
Trong lòng Giang Thập Nhất ngầm thay cô gái mà toát một trận mồ hôi lạnh. Hãy nhìn vẻ mặt của mỹ nữ kia đi, rõ ràng là cái vẻ “A ha, chơi xuân thật là thú vị”. Sâu thẳm trong lòng Giang Thập Nhất bỗng trở nên cuống cuồng: này người anh em, thái độ của cô như vậy là không nên, thật không nên! Giang Thập Nhất hỏi: “Vậy bây giờ cô định thế nào?”
Nhìn thấy ngay cả bánh bao còn không có mà ăn, trên người này nhất định là không có một đồng xu nào dính túi rồi! Tôi đây cũng sẽ không cho cô tiền mua vé xe, nhưng nếu chỉ là cho mượn ít tiền để cô gọi điện đường dài thì vẫn là có thể!
Sau khi ăn uống no nê trên mặt mỹ nữ trở nên đầy vẻ tự tin rằng thế giới nằm cả trong tay: “Mao chủ tịch từng dạy, tự mình lao động thì cơm no áo ấm!”
“Cô làm thế nào để có cơm no áo ấm?” Giang Thập Nhất liếc nhìn cô đầy vẻ hoài nghi, sau đó, cười mà nịnh nọt: “Hì hì, có phải cô mang theo thẻ vàng?” Tôi đây sẽ giúp cô cà thẻ, ha ha!
“Không có!” Mỹ nữ dứt khoát đánh gãy suy nghĩ bất chính trong đầu cô!
Hừ, biết ngay mà! Giang Thập Nhất lập tức cho mỹ nữ một ánh mắt khinh thường.
“Tôi định đi…” Người đẹp chỉ vào tờ thông báo tuyển mộ phụ nữ có tuổi rửa bát dán trước cửa tiệm bánh bao Lai Phúc: “Nơi này…”
Giang Thập Nhất nhìn trời: “Vậy thì đi thôi!”
Mỹ nữ thản nhiên bước đi, một phút sau, rớm lệ mà quay trở lại tố cáo: “Bọn họ khinh thường tôi!”
Giang Thập Nhất rất muốn nói: tôi cũng vậy, rất coi thường cô! Giang Thập Nhất ra vẻ căm phẫn: “Bọn họ nhạo báng cô như thế nào?”
“Bọn họ nói không cần gái gọi!” Giang Thập Nhất lại ngước mắt nhìn trời, ôi, gió bụi trần ai!
Mỹ nữ than nhỏ: “Làm sao bây giờ đây? Chẳng lẽ mình phải trở về thật sao!”
Hả? Dường như… Giang Thập Nhất đang nghe được chuyện gì đó rất thú vị? Cô giỏng tai lên, cái gì vậy? Thật quá tò mò đi!
Người này thật đúng là đại tiểu thư, con nhà giàu có hay sao? Giang Thập Nhất dùng ánh mắt “con nhà người ta” mà khuyên răn: “Như vậy đối với cô là tốt nhất. Bên ngoài nguy hiểm lắm, cô nên mau về nhà đi!” Cái gì mà tay làm hàm nhai, độc lập tự chủ, không dựa vào trong nhà kia chứ. Chẳng qua cũng chỉ là loại con nhà ăn no rửng mỡ kiểu thừa tiền của tiểu thư, thiếu gia mới có thể nói được như vậy!
Trên đời này còn có cái gì hơn là có chỗ dựa! Ở bên ngoài phải cực khổ làm lụng thì cũng chỉ có tầng lớp công – nông dân nghèo khổ mà thôi, Giang Thập Nhất thâm trầm thở dài.
“Liệu có người nào đó bao ăn bao ở, chỉ cần biết mỗi việc là ăn, ngủ không nhỉ?” Hai mắt mỹ nữ thất thần như đưa đám vừa nói vừa thở dài. Giang Thập Nhất nhìn cô mà như thấy cuộc sống tăm tối đang dần phủ lên gương mặt xinh đẹp không tỳ vết kia. Cô dùng con mắt thâm trầm nhìn về phía trước rồi trầm giọng nói: “Có!”
Đôi mắt của mỹ nữ vụt sáng: “Việc gì?”
“Làm gái gọi!”
“…” Mỹ nữ đau buồn dùng ngón tay út đâm đâm vào lòng bàn tay kia: “Ngoài làm gái gọi thì không còn việc gì khác hay sao?”
“Có!”
Mỹ nữ lại sáng trưng con mắt: “What?”
“Làm tình nhân!”
“…” Mỹ nữ do dự hỏi: “Có khác nhau sao?”
“Có!” Tú bà Giang đầy vẻ kinh nghiệm giảng giải: “Làm gái gọi a, thì phải ngủ với rất nhiều người. Còn làm tình nhân, thì chỉ phải ngủ với một người… Thường là vậy”
“Vậy…” Mỹ nữ do dự, cẩn thận hỏi: “Vậy… Có cách nào giới thiệu tôi được không?”
“Ặc ặc”! Thiếu chút nữa thì Giang Thập Nhất ngã nhào xuống cùng ngất xỉu. Đồng chí, con người vừa mới hăng hái đòi lao động tự nuôi thân đâu rồi? Giang Thập Nhất nức nở khen ngợi: “Cô đúng là loại người không biết xấu hổ, thật giống tôi!”
Mỹ nữ khiêm nhường: “Không dám, không dám! Đúng rồi, cô tên là gì! Chúng ta nói chuyện nhiều như vậy mà chưa giới thiệu nha.”
“Ừ ha!” Giang Thập Nhất bừng tỉnh, cô lập tức nhiệt tình tự giới thiệu: “Tui tên là Giang Tiểu Lâu, nhưng mà mọi người hay gọi tôi là Thập Nhất. Bồ gọi tui là Thập Nhất là được rồi!”
“Tui tên là La Phỉ. Phỉ Thúy Phỉ.”
“Rất hân hạnh, Tiểu Phỉ Thúy!” Giang Thập Nhất lập tức rời khỏi chỗ ngồi, nhiệt tình hướng về phía cô gái để bắt tay. Trong cuộc đời, khó mà gặp được tri kỷ, giờ đây tình cờ gặp được nhau, không ngờ lại còn rất hợp ý. Thật là không uổng công mình đã hi sinh năm tờ Nhị Mao mua bánh bao cùng sữa đậu nành mà!
Tiểu Phỉ Thúy mặt mày hớn hở: “Rất hân hạnh, Thập Nhất! Ra cửa thì phải nhờ vả bằng hữu, gặp được bồ thật là may mắn!”
“Không dám, không dám! Tiểu Phỉ Thúy, bồ yên tâm, nơi này được gọi là thành phố Las Vegas, có nhiều người giàu đến nứt đố đổ vách, nên nhất định chúng ta sẽ tìm được một người như vậy đến mua bồ!” Giang Thập Nhất nói với giọng hết sức tự tin.
“Được như thế thì tui nhất định sẽ báo đáp bồ!” Tiểu Phỉ Thúy son sắt hứa.
Giang Thập Nhất chỉ ra con đường trước cửa: “Nơi này ban ngày tương đối vắng vẻ, đến tối mới thật náo nhiệt. Bồ hãy tìm nơi nào có người nhiều nhất, xe nhiều nhất, người hăng hái nhất mà tiếp cận. Hãy để ý xem người nào béo mập, đồ mặc đắt tiền lại có một đống người đi theo thì bồ cứ thế mà tiến tới…”
Tiểu Phỉ Thúy cuống quýt: “Tại sao phải là mập?”
“Bởi vì mập thì chắc chắn là có tiền!”
“Nhưng tui không thích mập. Chú ba tui đã mập lắm rồi, mỗi lần nhìn ông ấy tui đều thấy thật đáng ghét!”
“Uy, bồ là bán mình nha, có phải tiệm vịt đâu mà chọn dễ nhìn, không nên bới lông tìm vết như thế nha! Có tiền lại soái thì đã có nhiều mỹ nữ đi theo mất rồi, chứ đâu cần phải dùng đến tiền để mà mua?” Giang Thập Nhất cố nén giận.
“Vậy không có người nào trong đẹp mắt hay sao?” Nữ đồng chí Tiểu Phỉ Thúy đầy vẻ phiền muộn.
Về vấn đề đẹp mắt, Giang Thập Nhất không cho là quá khó: “Đẹp mắt hả, tại cái thành phố Las Vegas này, dễ coi nhất, đương nhiên là thuộc về chủ nhân của sòng bạc Vương miện, lão bản Cẩm Vô Song rồi, mà nói về soái thì cũng không ai sánh bằng người này! Vóc người cô ấy lại còn cực kỳ nóng bỏng. Mẹ nó chứ, mới nghĩ đến thôi mà đã chảy nước miếng…” Giang Thập Nhất đầy vẻ mê gái: “Người này thật đúng là vừa có nữ tính quyến rũ, lại vừa có vẻ nam đẹp trai, thật sự là trong nữ có nam, trong nam có nữ a!”
“Như vậy thì chẳng phải là yêu quái hay sao?” Tiểu Phỉ Thúy nghi ngờ.
“Phỉ phui cái mồm cô! Có mà cô mới là yêu quái ấy, cả nhà cô mới là yêu quái!” Kẻ mê gái Giang Thập Nhất nổi giận lôi đình. Thần tượng của tui đó nha, bồ cũng chỉ là cô tiểu thư mang dáng vẻ con gà, vậy mà lại dám đòi đi vặt lông phượng hoàng hay sao? “Đây chẳng qua là một loại thủ pháp được người ta dùng để miêu tả cái vẻ lãnh, khốc, cuồng, kiêu ngạo, tà, ác, bá, soái, có biết hay không?” Giọng của Giang Thập Nhất tỏ ra cực khinh thường, lúc này thì cô đã không thèm đếm xỉa đến vẻ mặt của cô nương nào đó đang trưng ra cái vẻ tràn trề thất vọng của mình.
Vị tiểu thư nào đó lại không hề biết được là vừa rồi mình đã tàn phá thần tượng của Giang Thập Nhất, đã vậy người này lại còn nắm lấy tay người ta: “Vậy thì cô ấy — à, cái lão bản Cẩm lãnh, khốc, cuồng, kiêu ngạo, tà, ác, bá, soái ấy, rốt cuộc là nam hay là nữ vậy hả?” Trước sự phát hiện ra tiểu vũ trụ mới này, người đẹp La Phỉ hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Nữ!”
Ông trời thật công bằng, cho gương mặt thì sẽ không cho thông minh mà! Mình đã nói rõ ràng như vậy rồi mà người này vẫn không hiểu ra. Cái cảm giác thông minh, ưu việt hơn người này cứ ngập tràn khiến Giang Thập Nhất lại một lần nữa có thêm cơ hội để mà thầm khinh bỉ người khác.
“Thì ra là thế!” Vị tiểu thư nào đó tỏ ra chần chừ: “Vậy… Là nữ thì làm như thế nào để câu dẫn a?”
Ngất xỉu!
Giang Thập Nhất lại kiên cường bò dậy, quả nhiên là đồng loại! Quả nhiên giống cô là đều không có da mặt, không biết xấu hổ, không có tiết tháo. Ngay cả nữ vậy mà cũng không buông tha, thật là cầm thú a! — Thật thích!
Tú bà Giang lại lần nữa ra chiêu: “Muốn câu dẫn nữ nhân, trước tiên phải té xỉu trước mặt cô ấy– ”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 555~ cầu xin đại gia đối với ta nhiệt tình chút ~