Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc

Chương 35: Yêu cầu của Jade



So với ban ngày nhốn nháo, màn đêm yên tĩnh mà bình lặng dường này hợp với Hắc Dạ hơn.

Từ lúc bắt đầu hợp tác với Alexandra cho đến khi đứng trên lãnh thổ miền Nam Mỹ này, cũng thấm thoát hơn hai tháng rồi còn gì. Đứng trên ban công khách sạn, người đàn ông lặng ngắm những rặng núi sừng sững trước mặt. Đứng trước thiên nhiên, con người lúc nào cũng nhỏ nhoi quá, mà cũng bởi thiên nhiên uy thế như vậy, con người mới buông xuống kiêu hãnh, bình tâm mà suy ngẫm được.

Tại sao không đi Ý? Tại sao lại tới Argentina? Trong cuộc hợp tác này, dụng ý của đối phương là gì đây.

Cho dù Hắc Dạ là kẻ sáng mắt vì tiền, cũng sẽ không phải một kẻ vừa trông thấy tiền đã lú lẫn thành thằng ngốc đâu nhé. Sự cám dỗ càng lớn, tất nhiên càng ẩn giấu bên trong nhiều nguy hiểm, mà đặc biệt khi đó là cùng với Alexandra thì cảm giác kia lại càng rõ rệt.

Hợp tác mờ ám như thế, khẳng định không phải là việc đàng hoàng chính đáng rồi, nhưng Hắc Dạ đắn đo là bởi hắn chẳng mảy may biết được đối phương muốn giao dịch phi pháp thứ gì? Buôn lậu chăng? Hắc Dạ cũng không quan tâm giao dịch có hợp pháp hay không, song đương nhiên phải biết ẩn đằng sau sự hấp dẫn của đống tiền kếch xù ấy là thứ nguy hiểm liệu có đáng cho hắn đảm nhiệm.

Bất quá xem ra, chẳng cần đợi tới lúc Hắc Dạ chủ động tìm Alexandra, Alexandra đã tự mò đến chỗ Hắc Dạ rồi.

“Đã trễ thế này, ngài Alexandra còn có việc gì ư?” Ra mở cửa sau khi nghe thấy tiếng gõ, đập vào tầm mắt Hắc Dạ chính là một Alexandra trong trang phục nền nã. Khi thấy anh chàng người Ý này xuất hiện, Hắc Dạ cũng đã lờ mờ đoán được ý đồ đến đây của Alexandra rồi.

“Tới tìm anh.” Bỏ lại vỏn vẹn ba chữ, Alexandra đưa đẩy nụ cười đen tối với Hắc Dạ, một tay lần ra sau đóng cửa lại, một tay ôm lấy eo người đàn ông.

Đối với sự ngả ngớn của Alexandra, hàng lông mày của Hắc Dạ chỉ khẽ nhíu lại, thể hiện hắn không mấy dễ chịu trong lòng, nhưng dẫu cho là vậy, hắn cũng không hất bàn tay Alexandra đang đặt lên eo mình ra, thậm chí khi Alexandra ấn lên tường, Hắc Dạ cũng chỉ lộ một nụ cười tươi: “Alexandra, đêm hôm khuya khoắt thế này mi mò đến phòng ta, chẳng lẽ chỉ để đè ta lên tường giở trò bậy bạ thôi à?”

“Nếu tôi nói đúng thì sao?” Khẽ phả ra một luồng khí nóng, bờ môi Alexandra quét lên viền tai Hắc Dạ một đường dấu vết, tựa như phiến lông vũ mềm mại, mang đến thứ cảm giác nhột nhạt khiến Hắc Dạ không kiềm nổi mà run rẩy.

Đối mặt với ánh mắt nhuốm màu dục vọng của Alexandra, đôi mắt của Hắc Dạ lại tĩnh lặng như mặt hồ yên ả, miệng khẽ bứt ra một nụ cười xéo, Hắc Dạ nói: “Lý nào lại thế. Nếu mi muốn làm vậy với ta thì đã chẳng cần phải nén nhịn tới lúc này rồi.” Chí ít trước lúc hợp tác, Hắc Dạ khẳng định tay người Ý này sẽ không cưỡng hiếp hắn đâu.

Sẽ cười một tiếng, Hắc Dạ chỉ đưa tay đẩy Alexandra hầu như đã rạp vào người mình ra. Có trời mới biết khi tên người Ý này dán vào hắn, lòng hắn lại có chút rung động nho nhỏ khó hiểu, đây thật sự không phải là một dấu hiệu tốt lành gì cho cam.

“Ai, anh đúng là một kẻ chán ngắt mà.” Alexandra trong tích tắc từ một con quỷ phóng đãng về lại một chàng trai người Ý lịch lãm, mang theo chút hơi thở quý tộc biếng nhác, chẳng hề khách sáo chĩnh chện trên chiếc ghế sofa của Hắc Dạ.

“Đùa cũng đùa đủ rồi, ta mời mi nói chuyện nghiêm chỉnh đi.” Rót cho Alexandra một cốc nước, Hắc Dạ ngồi ở đối diện anh.

Nhấp một ngụm nước, Alexandra đầy thích thú liếc nhìn Hắc Dạ, bặm môi cười bảo: “Anh biết tôi muốn nói gì không?”

Hắc Dạ ném cho Alexandra một cái nhìn như muốn chửi đổng Mẹ cái thằng vô liêm sỉ, hừm một tiếng “Biết rồi còn hỏi. ”

“Được rồi, tôi nói luôn nhé.” Alexandra thu lại vẻ biếng nhác, chưng ra cái mặt thiệt nghiêm nghị, mà Hắc Dạ cũng chờ Alexandra nói ra điều kiện hợp tác cuối cùng, bởi hắn cảm nhận rõ ràng thời gian trước đó bên nhau chẳng qua vì đối phương muốn xác nhận xem hắn có đáng hợp tác hay không thôi. Mặc dù đối với chuyện này, trong lòng Hắc Dạ cũng thấy hơi bực dọc.

“Ờ thì thực ra người tóc bạc xuất hiện chiều nay chỉ là em họ tôi thôi. Chúng tôi vừa là người nhà vừa là bạn, tuyệt đối không có mối quan hệ đặc biệt nào khác.” Khi thốt ra những lời này, mặt Alexandra vẫn đang nghiêm túc hẳn hoi, thế nhưng lại làm cho Hắc Dạ ngã ngửa không nhấc mình dậy nổi.

Hắc Dạ mắng thầm, các người có quan hệ thế nào thì liên quan quái gì đến ta, nói với ta chuyện này để làm đếch gì?

Nhìn cái mặt đang ngớ ra của Hắc Dạ, Alexandra cười bảo: “Thì ý tôi là hôm nay không phải mặt anh đều bí xị ra hay sao? Có phải thấy kẻ chúng ta đợi cả một buổi chiều lại là một anh chàng điển trai trẻ trung phơi phới, sinh nghi rằng tôi với cậu ta có quan hệ đặc biệt cho nên mới ghen phải không?

“Alexandra, mi thật sự đánh giá mình quá quá quá quá cao rồi đấy.” Đúng là nói giỡn á, hắn thừa nhận hắn có thấy hơi khó chịu, nhưng chẳng qua chỉ vì không thích phải đợi chờ thôi, hơn nữa cái tên đồng tính tóc bạc giống Vạn Tình cứ luôn nhìn hắn bằng cái ánh mắt kì cục lắm ý, khiến hắn chỉ muốn tương ngay cho cái mặt xinh đẹp kia một cú.

Đàn ông cơ mà, đàn ông cơ mà, mi thử nói coi sao làm đàn ông không muốn lại cứ khư khư bộ dạng như đàn bà thế hả? Nam chả ra nam, nữ chả giống nữ, lại còn cả cái ánh mắt đê tiện kia nữa, quả là hạng cặn bã giữa đám đàn ông!

Sau khi thầm phỉ nhổ một hồi trong lòng, Hắc Dạ ném cho Alexandra một cái nhìn thiệt khinh miệt: “Thực sự mi bị tự sướng quá rồi đấy, nếu còn tiếp tục thế nữa, ta thấy mi nên đi gặp bác sĩ luôn đi.”

“Ha ha, mỗi lần nghe thấy những lời nanh nọc không hề tương xứng thốt ra từ đôi môi thơm ngọt này của anh, tôi thật muốn bít kín nó lại.” Nói vậy, Alexandra còn ám muộn đưa đầu ngón tay vân vê môi mình, ý tứ chẳng phải quá rõ ràng rồi sao.

Alexandra phát hiện, giờ anh càng lúc càng thích đấu khẩu với người đàn ông ở đối diện, ngắm nhìn đủ các nét biểu hiện khác nhau trên gương mặt anh tuấn của Hắc Dạ, trong đôi mắt đầy thâm thúy kia lóe lên những ánh nhìn khác biệt, cả những ngôn từ độc địa kia nữa, anh vậy mà lại thấy vô cùng thích thú .

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Bất quá chơi ra chơi, làm ra làm.

“Anh cũng biết đấy, hợp tác giữa chúng ta không phải là việc làm ăn chính đáng.” Nói đến đây, Alexandra lại ngừng lại trong giây lát, thấy Hắc Dạ không biểu lộ chút thái độ nào, mới nói tiếp: “Mà năm mươi triệu Euro tôi nói lúc đầu, thực sự mới là sự khởi đầu cho cuộc hợp tác này thôi, chỉ cần đã có lần đầu tiên, ắt sẽ còn năm mươi triệu thứ hai…”

“Tôi hy vọng mình có thể tìm được một đối tác làm ăn đáng tin cậy lâu dài.” Alexandra nghía thấy Hắc Dạ khi vừa nghe đến tiền thì đôi mắt đã lóe sáng, trong lòng không nhịn được cười thầm, cũng chẳng phải chế nhạo gì đâu, nhưng khiến anh không ghìm lại cảm giác muốn cười được vì đâu thì ngay Alexandra cũng chẳng rõ nữa, có lẽ cái người đàn ông coi tiền như mạng này khiến anh cảm thấy có vài phần đáng yêu chăng.

“Bằng tài trí sắc bén của anh hẳn đã phát hiện chúng ta bị kẻ khác theo dõi rồi. Dựa vào quan sát của tôi, nhưng kẻ này chính là những tên cảnh sát quốc tế đáng ghét. Có lẽ lần này cần sự hỗ trợ của anh.”

“Này, không phải mi muốn ta tống khứ đám cảnh sát kia đi chứ? Ngài Jade à, ngài đánh giá tôi có hơi cao quá thì phải.” Hắc Dạ lạnh lùng cười bảo, đùa cái gì đấy, Hắc Dạ hắn đâu phải siêu nhân.

“Chỉ cần anh đối phó với một tên cảnh sát là đủ rồi, hơn nữa kẻ này anh cũng biết.” Alexandra mỉn cười với Hắc Dạ “Chí ít thì anh cũng phải chứng minh được người bạn của anh sẽ không cản trở việc hợp tác của chúng ta. Mà anh, cũng không phải mật thám do cảnh sát quốc tế phái đến. Xin lỗi, tôi không thể không đề phòng được.”

Thấy Hắc Dạ chỉ cau mày mà chả phản ứng gì, Alexandra cũng không tham vọng Hắc Dạ có thể bằng lòng ngay tức thì, chỉ đứng lên đi về phía cửa : “Anh hãy cân nhắc xem sao nhé. ”

Ngay lúc Alexandra vừa mở cửa ra, đã thấy tiếng Hắc Dạ vẳng lên trong phòng, không lớn, nhưng đủ để Alexandra nghe rành rọt được : “Không thành vấn đề.”

Hết


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.