Sau khi truyền tống xong, Phong Liên Trúc mở mắt ra và thấy mình đang ở trong U Trúc Cốc quen thuộc, lúc này mới thoáng thấy an tâm.
Lúc còn ở Sao Nguyên Thủy, cậu vẫn luôn lo rằng rồng béo sẽ làm ra chuyện xấu gì ở Nghiệt Tình Hồ, khiến hai người không thể đổi ngược về lại. Dù hệ thống đã nói với cậu là “nhiệm vụ đã được hoàn thành, có thể trở về thế giới gốc”, Phong Liên Trúc vẫn lo rằng tới gần lúc trao đổi thì lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cho đến khi ngửi được hương trúc tươi mát của U Trúc Cốc, Phong Liên Trúc mới tin rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Cậu đi vào đình trúc thuộc về mình ở U Trúc Cốc rồi ngồi lên chiếc ghế bằng trúc, cậu thấy yên tâm hơn, nhưng chẳng hiểu sao cũng cảm nhận được một cảm giác cô đơn. Cậu luôn cảm thấy U Trúc Cốc quá yên tĩnh, rõ ràng nơi này có chim bay trên trời, trùng kêu giữa cỏ cây cùng với đám quái nhỏ đổi mới theo giờ ngoài rừng trúc, nhưng Phong Liên Trúc vẫn cảm thấy vắng vẻ.
Vì bộ nhớ trở nên quá lớn sau khi thăng cấp hả? Cậu giơ tay sờ lên ngực rồi mới nhận ra dường như chỗ này trống không, bản thân như biến thành một cây trúc rỗng ruột vậy.
Nếu biết trước rằng bộ nhớ quá lớn sẽ tạo ra cảm xúc như vậy thì cậu sẽ không cắt bỏ toàn bộ ký ức ở Sao Nguyên Thủy rồi. Cứ giữ lại chút thôi, chẳng cần nhiều lắm đâu, chỉ cần giữ lại một vài ký ức bằng hình ảnh và giọng nói của nhóm người phản tổ là được rồi. Phong Liên Trúc thầm nghĩ.
Cho đến khúc cuối, những người phản tổ đó vẫn cho rằng cậu là Pang Kirates, chẳng ai biết được cái tên “Phong Liên Trúc” này cả, xem như cậu đã làm tốt lắm rồi phải không?
Suy nghĩ miên man một lúc, những hoài niệm buồn bã này bị cắt bỏ, Phong Liên Trúc chỉ để lại một câu “sau này nhớ phải giữ lại tiếng nói và hình ảnh của người khác” trong văn bản ghi chép những chuyện quan trọng thôi.
Hệ thống vẫn chưa tuyên bố nhiệm vụ mới, Phong Liên Trúc ngồi không suốt nửa ngày trong đình trúc, mãi cũng không thấy người chơi vào đánh Boss nên cậu thấy có chút kỳ quái, không khỏi hỏi hệ thống.
Hệ thống: [Vì trước khi đi, Boss cũ của U Trúc Cốc đã giả trang thành Si Tình Liên của Nghiệt Tình Hồ, bản đồ U Trúc Cốc cấp 30 tạm thời đóng cửa.]
Thì ra là vì rồng béo, Phong Liên Trúc gật đầu, nhưng cũng không trách gì rồng béo hết, cậu chỉ hỏi: “Sẽ đóng cửa bao lâu vậy?”
Hệ thống: [Bảy ngày sau sẽ thăng cấp U Trúc Cốc thành bản đồ cấp 50, đến lúc đó khi bản đồ được mở lại, kí chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn tiếp theo ngay thôi.]
Nghỉ bảy ngày cũng không tồi, lúc trước ở Sao Nguyên Thủy, cậu vắt hết óc để nghĩ ra cách giả trang thành rồng Kirates, tạo ra một chế độ mới cho Sao Nguyên Thủy, sắp xếp cho bọn tù binh làm việc và lén lút kêu người chuyển chiến hạm và vật liệu vào hang ổ của rồng Kirates suốt cả ngày luôn. Dù linh khí dồi dào nhưng cứ như vậy mấy hôm liền thì cũng cảm nhận được một tia mệt mỏi, giờ phút này trở lại thế giới của mình mà không bị người chơi nào quấy rầy, thật ra đây cũng là một cơ hội để cậu thả lỏng đó mà.
Sau khi nghỉ ba ngày chán muốn chết, Phong Liên Trúc cảm nhận được một cảm xúc gọi là “nhàm chán”. Người thường không có chuyện gì để làm thì có thể chơi game, xem TV, đọc sách, còn bản thân Phong Liên Trúc lại là một phần của game, sách vở trên đầu cũng chỉ có mỗi quyển <Những Kiến Thức Cơ Bản Về Ngôn Ngữ Tinh Tế Thông Dụng> thôi. Cậu đã rời khỏi Sao Nguyên Thủy rồi nên cũng không cần học tiếp quyển sách này nữa.
Đóng cuốn sách lại, Phong Liên Trúc lẩm bẩm: “Không biết nhóm người phản tổ ở Sao Nguyên Thủy ra sao rồi nữa, có khi nào cách xử lý của mình sẽ dẫn kẻ địch mới đến cho họ không đây? Nhưng sức mạnh của Pang Kirates lớn tới vậy, chắc sẽ không sao đâu nhỉ?”
Nghĩ tới đây, Phong Liên Trúc hỏi hệ thống: “Tôi có thể xem cảnh sau đó của thế giới tinh tế không?”
Hệ thống: [Kí chủ chỉ có quyền xem thế giới trước mắt thôi, lúc còn ở thế giới tinh tế, ngài không có quyền xem được mọi chuyện mà Pang Kirates đã làm trong game. Nhưng sau khi trở về thế giới của mình, ngài có thể lấy được video nhiệm vụ từ trong kho chứa của hệ thống; tương tự, lúc kí chủ ở thế giới game cũng không thể xem được chuyện sau đó ở thế giới tinh tế, nhưng nếu một ngày nào đó, kí chủ lại trao đổi với Pang Kirates một lần nữa thì thật ra ngài có thể đòi video nhiệm vụ đấy.]
Khả năng trao đổi một lần nữa không lớn, nhiệm vụ tiếp theo của Phong Liên Trúc là chiến thắng Boss cấp 60, bây giờ với trí tuệ và năng lực suy nghĩ của mình, cậu cho rằng tình huống chết 50 lần sẽ không xuất hiện nữa. Sức mạnh của Pang Kirates khủng khiếp như vậy, nhưng anh cứ quá để ý tới chỗ thiếu hụt tiền bạc thôi, chỉ cần không tiêu tiền trong nhiệm vụ sau thì rồng béo sẽ không cần tới trợ giúp nữa.
Thật ra đến hôm nay, Phong Liên Trúc vẫn không hiểu rõ tại sao hệ thống lại cho rằng mình là kí chủ thích hợp nhất để hoàn thành nhiệm vụ giúp đỡ người nghèo nữa, có lẽ trí tuệ và cảm xúc của cậu trước mắt vẫn không đủ để hiểu được dữ liệu lớn theo lời của hệ thống thôi.
“Nếu đã không xem được cảnh tiếp theo ở Sao Nguyên Thủy thì chẳng bằng xem Pang Kirates đã gây ra thiệt hại nặng trong game như thế nào đi.” Phong Liên Trúc nói với hệ thống.
Cậu toàn biết được vụ rồng béo đại náo <Ngao Du Thái Hư> bằng những từ ngữ miêu tả của hệ thống thôi, mọi thứ đều rất ngắn gọn, bây giờ biết mình có cơ hội xem video, Phong Liên Trúc có chút muốn coi rồi.
Hệ thống truyền phát hình ảnh thực tế ảo cho Phong Liên Trúc như lúc trước, Phong Liên Trúc chợt nhìn thấy bên cạnh có một kẻ khác mình xuất hiện, vẻ mặt tràn đầy nét không kiên nhẫn, rõ ràng trông y như nhau nhưng vẫn nhìn ra được những điểm khác biệt hoàn toàn giữa hai người.
Hệ thống giải thích: [Trong game vốn có trò chắt lọc vỏ bọc. Để Pang Kirates giả trang thành kí chủ tốt hơn nên hệ thống đã cung cấp vỏ bọc của kí chủ Phong Liên Trúc cho Pang Kirates ạ.]
Thì ra là thế, Phong Liên Trúc gật đầu rồi xem tiếp.
“Phong Liên Trúc” trong hình ảnh thực tế ảo xoa bóp mặt của mình, vẫy vẫy ống tay áo và cau mày lẩm bẩm: “Quá gầy yếu rồi đó.”
Phong Liên Trúc có dáng người thon dài, áo xanh nho nhã, tuấn tú như trúc, ngày trước cũng là chàng trai bảnh trai bậc nhất trong <Ngao Du Thái Hư> nữa. Mãi đến sau này khi ra nhiều bản đồ hơn, mấy NPC muôn hình muôn vẻ cũng được thiết kế, cậu mới dần trở nên mờ nhạt giữa biển người. Trên thực tế, tỉ lệ dáng người của cậu đạt trình độ hoàng kim tiêu chuẩn đó, căn bản không gầy yêu đâu, nhưng so với cơ thể chiếm mất 450,000 km vuông của rồng Kirates thì quả thật quá mức yếu ớt rồi.
Dường như “Phong Liên Trúc” cảm thấy quần áo không thoải mái, “roẹt” một phát xé ống tay áo rất dài xuống, túm lấy vạt áo choàng dài, xé lung tung tay áo thành từng miếng nhỏ rồi buột thành một sợi dây thắt ở bên hông. Cứ như thế, chiếc áo dài màu xanh lá nho nhã đó bị biến thành một chiếc áo không tay và một cái quần ngắn. May là bên dưới chiếc áo vẫn có một cái quần dài màu sậm, nếu không cậu đã không thấy được hình ảnh này rồi.
Cuối cùng anh cũng thấy vừa lòng với bộ đồ, nhưng sau đó lại thấy khó chịu vì tóc quá dài, móng tay chợt trở nên sắc bén mà cắt tóc dài thành tóc húi cua kiểu buzz. Anh lắc lư cái đầu, tự thấy thoải mái và mát mẻ hơn không ít rồi lúc này mới vừa lòng gật đầu.
*圆寸 (viên thốn) là tóc buzz, tông đơ đi hết cả đầu với một độ dài nhất định.
Phong Liên Trúc nhìn thấy mọi thứ: “……”
Lúc cậu cực khổ giả trang thành rồng Kirates thì con rồng béo này lại hủy hoại hình tượng trong game của cậu đến nỗi chẳng còn lại chút gì hết luôn.
Lúc này đúng lúc lại có người chơi vào tìm vật liệu, gặp được rồng béo đã sửa lại tóc tai và quần áo, ba người chơi khiếp sợ một lát, một tên trong đó bảo: “Có phải trò chơi đã thăng cấp Boss rồi không vậy? Nick phụ của tụi mình này chắc đâu đánh lại được cấp 50 nhỉ? Không thôi tui lấy nick chính đã mãn cấp tới đây nha?”
“Được, vậy tụi tui tìm hiểu thật giả một chút trước, chờ lúc ông mang nick chính tới thì cũng có chuẩn bị trước này nọ luôn.”
Sau khi cả ba bàn bạc xong, một người chơi offline, hai người còn lại không sợ chết mà tấn công Pang Kirates.
Phong Liên Trúc thở dài một tiếng, cậu đã đoán trước được hai người chơi chỉ có cấp 50 này sẽ có kết cục như thế nào rồi.
Rồng béo còn đang trong trạng thái thích nghi với cơ thể mới thấy có người tới tìm chết, anh không khỏi dùng khuôn mặt của Phong Liên Trúc mà bày ra một nụ cười ngây thơ đơn thuần của một đứa bé.
Phong Liên Trúc: “……”
Một giây tiếp theo, tiếng gào nổi tiếng truyền ra từ khuông hình vuông mà Phong Liên Trúc đang xem, tiếng gầm giận dữ kêu đến nỗi nửa cái mạng của người chơi cũng rớt ra tới nơi, cái này vừa xong lại tới cái tiếp theo, nửa cái mạng còn lại của họ cũng chạy mất.
Vì đang ở trong vỏ bọc của Phong Liên Trúc nên đuôi của rồng béo đã bị giấu đi, hai người chơi căn bản không thấy được nó mà đã bị thương nặng vì tấn công vô hình này, thanh máu trực tiếp trở nên trống rỗng.
Mặc kệ là trong bản đồ hay là phó bản, sau khi chết đi, nếu người chơi không trở về chủ thành hoặc địa phủ để sống lại thì thi thể sẽ nằm yên tại chỗ và không hề biến mất. Hai người chơi còn muốn chờ nick chính của đồng đội tới để khiến họ sống lại nên không về thành, người chơi nằm trong thi thể và quan sát “thằng Boss đã được update” bằng ý thức.
Nhưng họ lại chưa từng nghĩ rằng Boss mới lại tiến hành công cuộc quất xác cực kỳ tàn ác với mình.
Rồng béo lẩm bẩm một câu “mới vậy mà đã chết rồi, yếu dữ vậy.” Anh dựa sát vào thi thể của hai người chơi rồi hửi hửi. Sau đó, không biết đã hửi được mùi gì mà con rồng này lại thấp giọng nói “hình như chưa chết”, anh xếp hai thi thể lại kế bên nhau, nhảy lên người xác chết rồi lại nhún xuống.
Mỗi lần nhảy là mặt đất của U Trúc Cốc sẽ hơi rung động, nhưng không được bao lâu, thi thể của hai người chơi đó đã bị bẹp dí.
Người chơi đăng nhập vào nick chính mãn cấp vừa thấy được tình trạng bi thảm của hai tên đồng đội, hắn cũng chỉ kịp gửi một tin [mau tới U Trúc Cốc coi, có lẽ tụi tui gặp trúng thằng Boss núp lùm cuối cùng rồi] cho bang phái là đã bị một móng vuốt của rồng béo quật chết rồi.
Phong Liên Trúc nhìn thấy từ đuôi mắt rằng người chơi này mặc toàn là trang phục của thần mãn cấp không thôi, còn tiêu tiền mua hiệu ứng đặc biệt nữa, tia sáng lấp lánh, mọi thứ đều bị Pang Kirates xé hết khỏi người rồi chôn dưới cây trúc.
Vì người chơi mãn cấp đã gửi tin vào bang phái trước khi chết nên bang chủ mang theo hai đội nhỏ tổng cộng mười người vào đánh Boss. Họ có chủ T, có vú em, có tấn công, có khống chế, có viễn trình, đây là một đội ngũ cực kỳ hoàn chỉnh, họ bao vây rồng béo mà thả kỹ năng.
*chủ T: người chịu trách nhiệm kéo thù hận khi đánh boss.
远程 (viễn trình): viễn trình là người đánh xa như cung thủ, pháp sư (cảm ơn bạn Yami Ryu nhiều).
Pang Kirates bị đánh đến nỗi mất luôn kiên nhẫn, anh “gào” một tiếng, thoát khỏi vỏ bọc của Phong Liên Trúc mà hệ thống đã chuẩn bị cho mình rồi biến về hình thể thật sự.
Đây cũng là lần đầu tiên Phong Liên Trúc nhìn thấy toàn bộ diện mạo của rồng Kirates sống sờ sờ, riêng thân hình của anh thôi mà cũng muốn lớn hơn cả bản đồ U Trúc Cốc rồi, cả người bị bao phủ bởi vảy đen, chỉ có cái bụng phình lên là vảy trắng mềm mại mà thôi.
Anh mọc ra hai chiếc cánh màu đen ở sau lưng, đôi chân bự chừng một ngọn núi cứ đạp lên mặt đất như thế, trực tiếp giẫm chết hai chủ T phụ trách kéo thù hận, sau đó chân trước quét qua quét lại, lập tức đã có bảy tên trong tám người chơi còn lại chết quách.
Chỉ có một người chơi mặc áo giáp vàng của thần là còn dư lại nửa hơi thở, hắn sử dụng truyền tống phù để trở về bang phái.
Rồng Kirates khổng lồ nhìn thấy điểm màu vàng trước mắt biến mất thì ngẩng chiếc cổ thật dài lên, gào to một tiếng với ông trời rồi tung hai cánh bay lên.
Khứu giác của anh nhạy bén một cách kỳ lạ, dù người chơi kia đã truyền tống xa hơn nghìn dặm nhưng hắn vẫn bị rồng Kirates bắt được chuẩn.
Một con rồng lớn đến mức đủ để che mất cả bầu trời bay trên bầu trời của <Ngao Du Thái Hư>, lấy tốc độ cực nhanh để bay tới chủ thành, trên đường đi anh cũng đâm chết không ít người chơi bay trên không.
Tới được chủ thành của bang phái, rồng béo đặt mông ngồi sụp xuống trước tòa nhà bang phái của người chơi đó, đào rỗng kho bạc của họ rồi lại đuổi theo người chơi mặc bộ giáp vàng của thần đó.
Người chơi vừa thấy thằng Boss chẳng biết từ đâu ra này vậy mà lại chiến đấu được ở chủ thành nên sợ tới mức trực tiếp sử dụng thuật trở lại môn phái và về tới Thiên Long Cốc.
Cơn ác mộng ở Thiên Long Cốc đã bắt đầu như vậy đó.
Phong Liên Trúc che mặt lại rồi nhấn tắt video, cậu không muốn xem Pang Kirates lấy tay xé toẹt Thiên Long Cốc và dùng chân đá bay Nghiệt Tình Hồ nữa, cậu chỉ muốn yên lặng chút thôi.
Nói sao thì niêu tả hồi trước của hệ thống cũng toàn là chữ nghĩa, khi đó Phong Liên Trúc còn cảm thấy mặc dù rồng béo đã gây rắc rối, nhưng trừ nhiều điểm để phạt như vậy vẫn quá nặng rồi. Giờ phút này khi tận mắt nhìn thấy video, cậu nghĩ quyết định xử phạt của hệ thống vẫn còn rất khoan dung đấy.
[Pang Kirates đã để lại lời nhắn cho kí chủ trước khi rời khỏi thế giới game ạ.]
Hệ thống bỗng nhiên nhắc nhở.
“Vì sao lúc trước không nói với tôi?” Phong Liên Trúc mở rương lời nhắn ra trong trạng thái khó hiểu.
Chặn tiếng 3 giây trước theo thường lệ, sau khi ngăn được tiếng rồng rống, lúc này Phong Liên Trúc mới mở tiếng lên và nghe được con rồng đó bảo: “Ta chôn vàng mình cướp được dưới cây trúc á, ngươi giữ giúp ta nhé, có thời gian ta sẽ tới lấy, gào!”
Phong Liên Trúc: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Phong Liên Trúc: Nhắc mới nhớ, ê hệ thống, cậu có nói với rồng béo vụ vàng trong game toàn là hư cấu không vậy?
Hệ thống: Đã từng nhắc nhở, nhưng có lẽ hắn không đọc lời nhắc cho kỹ ấy mà.
Rồng béo ở phương xa: Gào, ta còn có vàng ở thế giới kia nữa đó nghen, gào~