Điều tra ra người lắp camera giám sát ở cầu thang là Phương Hãn Vũ. Ninh Thư trở lại lớp tìm người, lại phát hiện Phương Hãn Vũ không còn ở lớp, chỉ còn lại sách vở và cặp sách vẫn nguyên trong ngăn bàn.
Tạ Thành Thành bước tới, nặng nề hỏi: “Cô Ninh, nhà trường sẽ xử phạt Phương Hãn Vũ thế nào ạ?”
Ninh Thư cau mày, giọng điệu còn nặng nề hơn Tạ Thành Thành: “Để xem thái độ nhận lỗi của bạn ấy thế nào.” Nhưng bị ghi vào hồ sơ chắc chắn trốn không thoát được rồi.
Ninh Thư quay đầu lại, hỏi một vài học sinh thường ngày chơi thân với Phương Hãn Vũ: “Mấy em có biết bạn ấy có thể đang ở đâu không?”
Mấy học sinh được hỏi đều nói không biết.
Ninh Thư không tin mấy em ấy không thể không biết Phương Hãn Vũ có thể đang ở đâu, nhưng cho dù có hỏi thế nào bọn họ cũng không nói.
Sau khi Ninh Thư rời đi, lớp học đột nhiên trở nên hỗn loạn, đại đa số mọi người trong lớp đều biết có người lắp camera ở cầu thang, cũng biết người đó là một trong số mấy bạn ngồi ở dãy bàn cuối, nhưng cụ thể là ai thì không rõ. Mỗi khi có người hét lên là có giáo viên tới, lại là một giọng nói khác nhau, dường như bọn họ đã thay phiên nhau ngồi canh camera.
Nhậm Tử Ngang, bạn cùng bàn với Phương Hãn Vũ là một cậu bé có tính khí hơi cục cằn, cậu ấy ngay lập tức xắn tay áo khoác đồng phục lên, dùng một quyển sách đập xuống bàn, ‘Bộp’ một tiếng, khiến chiếc bàn hơi rung chuyển: “Thằng khốn nào báo cáo nặc danh, đứng ra đây.”
Thực ra, chỉ cần không có ai báo cáo, chỉ cần bọn họ không thừa nhận, thì chủ nhiệm Đào sẽ chẳng thể nào tìm ra.
Chẳng có ai đứng lên ra, Nhậm Tử Ngang cười lạnh một tiếng, chế nhạo: “Có gan làm mà không có gan thừa nhận à?”
Cậu ấy giơ tay chỉ quanh lớp học, cảm thấy ấm ức thay cho Phương Hãn Vũ: “Thường ngày Phương Hãn Vũ đối xử với mọi người thế nào không cần tôi phải nói lại nữa đúng không, mỗi lần trực nhật, cứ có việc gì bẩn việc gì khó, thay lọc nước trong lớp, mười lần thì có đến tám lần là do cậu ấy làm, chỉ cần lớp cần là cậu ấy có mặt, cho dù là có mâu thuẫn đánh nhau với lớp khác cậu ấy cũng là người xông ra đầu tiên.”
Nhậm Tử Ngang thở hổn hển: “Đến thế rồi mà còn tố cáo người ta, lương tâm vứt cho chó ăn rồi à, có còn lương tâm nữa hay không?”
Ân Bành Hải thở dài một tiếng, cậu ấy nhớ lại lần trước khi đánh nhau với lớp A1, Trịnh Nam là người đầu tiên xông vào còn Phương Hãn Vũ là người thứ hai, thường ngày cậu ấy dọn dẹp vệ sinh, đều là Phương Hãn Vũ chạy lại giúp, bạn nào trực nhật quên lau bảng, Phương Hãn Vũ cũng lau giúp.
Tạ Thành Thành và Phương Hãn Vũ là bạn cùng lớp từ cấp hai, nên cũng rất tức giận vì việc này, cậu đứng dậy to giọng nói: “Phương Hãn Vũ lắp camera giám sát là việc có lợi với hầu hết học sinh trong lớp, nếu không phải cậu ấy thông báo cho mọi người thì liệu mọi người có thể yên tâm chơi đùa vậy không?”
Ít ra thì với bản thân cậu là vậy.
Tô Phan Dương xoay xoay cây bút trên tay, muốn phản bác nhưng lại không lên tiếng. Thực chất những học sinh chăm chỉ trong lớp sẽ chẳng cần Phương Hãn Vũ phải lắp camera. Lúc này cậu ấy chỉ nhét bông vào tai, rồi tiếp tục làm bài.
Đinh Hạo Sơ tiếp lời của Tạ Thành Thành, thấp giọng nói một câu: “Việc lắp camera giám sát theo dõi giáo viên vốn dĩ là việc làm sai trái.”
Nhậm Tử Ngang nghe Đinh Hạo Sơ nói xong, lập tức khó chịu, mặc kệ người khác ngăn cản, lao thẳng tới trước mặt Đinh Hạo Sơ đập bàn đập ghế, chỉ thẳng tay vào mặt cậu ấy: “Có phải chính cậu là người tố cáo không, đồ con ma bốn mắt.”
Đinh Hạo Sơ là người bị cận thị nặng nhất trong lớp, chiếc kính dày hơn cả đít chai bia. Dáng người không cao, nên được xếp ngồi ở dãy bàn đầu, hầu như tất cả thời gian đều dành cho việc học tập. Thường ngày cậu ấy chỉ nói chuyện với những bạn có thành tích tốt, rất ít tham gia các hoạt động của lớp và luôn tách biệt với mọi người.
Ninh Thư quay lại lớp học đúng lúc bắt gặp Nhậm Tử Ngang đang chuẩn bị động tay động chân với Đinh Hạo Sơ, liền gọi cậu ấy ra ngoài.
Ninh Thư đang đau đầu vì việc Phương Hãn Vũ biến mất, giờ lại thêm Nhậm Tử Ngang gây chuyện, nhất thời đầu như muốn nổ tung.
“Em có thể căm hận người tố cáo, nhưng việc này vốn dĩ là Phương Hãn Vũ sai, mà nếu đã sai thì phải gánh chịu hậu quả, nếu như em muốn tốt cho bạn ấy thì tốt nhất hãy yên phận một chút, không được gây chuyện, giúp cô tìm Phương Hãn Vũ về đây.”
Nhậm Tử Ngang cúi thấp đầu, cắn cắn lên chiếc khóa áo đồng phục, quay đầu nhìn sang chỗ khác, với ánh mắt không mấy thuyết phục: “Em chỉ cảm thấy bất bình thay cho Phương Hãn Vũ, thường ngày bạn ấy đối xử tốt với mọi người trong lớp là thế.”
Ninh Thư tức giận đến mức muốn đánh người: “Em tự động não đi, nếu em thực sự đánh người tố cáo, thì có ích lợi gì cho Phương Hãn Vũ, hay chỉ khiến sai càng thêm sai?”
Cô xoa xoa thái dương: “Vào lấy một tờ giấy, viết lại chính xác nhưng nơi Phương Hãn Vũ có thể đến cho cô.”
Nhậm Tử Ngang bị Ninh Thư mắng cho một trận nên đã bình tĩnh lại rất nhiều, cậu ấy viết xong liền đưa ngay cho Ninh Thư: “Cô Ninh để em đi tìm cùng cô, mấy chỗ đó em rất thông thạo ạ.”
Ninh Thư cúi đầu xem qua: “Quán net, phòng bida, rạp chiếu phim, trung tâm game.”
“Em thông thạo?”
“Về lớp học bài ngay!”
Lâu lắm rồi cô không bị mấy học sinh cá biệt này làm cho tức giận tới mức bốc hỏa, sắp tới kỳ thi đại học rồi, không chăm chỉ học hành, còn nhàn cư vi bất thiện chơi trò mất tích.
Ninh Thư để bản thân bình tĩnh lại một chút, sau đó gọi điện cho mẹ Phương Hãn Vũ, rồi lại gọi cho Nghiêm Kiều.
Buổi chiều Nghiêm Kiều không có tiết, nên đi cùng Ninh Thư đến những nơi mà Phương Hãn Vũ có thể đến. Khi Triệu Vũ Kiệt nhận được tin, liền an ủi chú Phương vài câu rồi huy động mọi người cùng đi tìm. Cứ thế cho đến khi hết giờ học buổi chiều vẫn không tìm thấy người đâu.
Trong khoảng thời gian đó, Phương Hãn Vũ gọi cho Ninh Thư một cuộc điện thoại, nói rằng cậu ấy không sao, không cần báo cảnh sát, chỉ là tâm trạng không tốt, nên muốn ra ngoài thư giãn một chút, Ninh Thư còn chưa kịp lên tiếng cậu ấy đã dập máy, gọi lại thì điện thoại tắt máy rồi.
Ninh Thư cất điện thoai, quay sang nói với Nghiêm Kiều: “Sao mấy cậu nhóc vị thành niên này đều như vậy thế? Chẳng hiểu chuyện chút nào cả, không biết rằng người nhà và thầy cô sẽ lo lắng hay sao?”
“Ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì phải làm thế nào?”
Nghiêm Kiều giúp Ninh Thư đội mũ lên: “Thằng bé cũng không phải không biết điều, chẳng phải đã gọi điện báo bình an cho em rồi đó sao?”
Ninh Thư vừa giận vừa lo, suýt chút nữa bật khóc: “Vậy cũng không thể chẳng nói lời nào, cứ thế đi là đi.”
Nghiêm Kiều xoa xoa bàn tay Ninh Thư: “Nếu như có một ngày anh biến mất hoặc xảy ra chuyện gì đó, có phải em cũng lo lắng chạy đi tìm anh thế này không?”
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều, dùng tay bịt miệng anh lại, giọng điệu ấm ức: “Đừng nói bậy, em không thích nghe những lời này.”
Việc này không thể nói bừa, vì nó rất dễ thành sự thật. Cô không thể tưởng tượng được nếu như Nghiêm Kiều biến mất hoặc gặp tai nạn gì đó, thậm chí là đi theo người phụ nữ khác cũng được, thì lúc ấy cô sẽ phải làm thế nào. Chắc sẽ chẳng sống nổi, chỉ có thể tìm đến cái chết.
Ninh Thư ôm chặt cánh tay Nghiêm Kiều, vì sợ rằng cơn gió sẽ thổi bay anh đi mất.
Họ tiếp tục tìm kiếm Phương Hãn Vũ, nếu sáng mai còn chưa thấy sẽ báo cảnh sát. Ninh Thư thấy Nhậm Tử Ngang đang ở một tiệm net gần trường, cậu ấy cũng đang đi tìm Phương Hãn Vũ. Không phải lúc này em ấy nên ở trong trường học sao?
Ninh Thư cảm thấy mình không lên cơn đau tim quả là điều kỳ diệu, cô gọi to: “Nhậm Tử Ngang.”
Nhậm Tử Ngang vừa nghe thấy giọng Ninh Thư liền lập tức bỏ chạy, nhưng dù cậu ấy có chạy nhanh thế nào cũng không thoát được khỏi tay Nghiêm Kiều, nên nhanh chóng bị anh tóm lại.
Ninh Thử ủ rũ nói: “Ai cho phép em trốn tiết, còn bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ thi đại học? Trong lòng không tự đếm được à?”
“Nhưng cũng phải tìm được người trước chứ ạ.” Nhậm Tử Ngang ngẩng đầu lên nhưng không nhìn vào mắt Ninh Thư: “Thi đại học hay cái gì đó không quan trọng với em, dù sao thì em cũng chẳng thi nổi.”
Cậu ấy giống với Phương Hãn Vũ, thành tích đứng bét lớp, học hay không cũng như nhau.
Ninh Thư tức giận đến mức muốn động tay đánh người lần nữa và lần này cô đã không thể kìm chế, liền giơ tay đánh mạnh vào cánh tay Nhậm Tử Ngang: “Hiện tại cô không có thời gian để xử lý em, mau về lớp ngay.”
Sau khi tận mắt nhìn thấy Nghiêm Kiều ném Nhậm Tử Ngang vào trường cô mới yên tâm.
Ninh Thư thậm chí còn chưa ăn tối, Nghiêm Kiều phải ép cô ăn một miếng bánh mì.
Cô vừa khóc vừa gặm miếng bánh: “Sao mấy tên giặc này lại khó bảo thế chứ?” Trước đây, chủ nhiệm Đào luôn cảm thấy cô còn quá trẻ, nên không bố trí cho cô làm giáo viên chủ nhiệm, đây cũng là năm đầu tiên cô làm chủ nhiệm lớp.
Nghiêm Kiều vừa đi vừa lau nước mắt giúp Ninh Thư: “Đừng khóc nữa, Phương Hãn Vũ là đứa trẻ biết chừng mực, không sao đâu.”
Cô còn chưa bao giờ vì anh mà khóc như vậy. Thậm chí còn khóc thảm thiết hơn cả dì Phương.
Ninh Thư ôm lấy cánh tay Nghiêm Kiều, dụi hết nước mắt nước mũi lên anh: “Em cảm thấy số em thật khổ, người nhà thì không tốt, học sinh lại không nghe lời, đến ba mẹ ruột của mình em còn chưa được gặp, vừa sinh ra đã bị bỏ rơi.”
Nghiêm Kiều không khỏi xúc động, cô có thể nói ra những điều này quả là một việc tốt. Mấy ngày nay cô đã trải qua quá nhiều chuyện, nên rất cần trút bỏ cảm xúc của mình.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, ôm cô vào lòng, trìu mến nói: “Chẳng phải em còn có anh sao?”
Nhưng nghe xong cô lại càng khóc dữ dội hơn: “Bạn trai lại càng không tốt, lúc nào cũng bắt nạt em, em mới có bao nhiêu tuổi, mà anh suốt ngày đòi ngủ với em.”
Nghiêm Kiều muốn cười cũng không nổi, muốn khóc cũng không xong.
Nhưng cảnh tượng này thực sự khôi hài, anh chỉ đành dỗ dành cô: “Là lỗi của anh, anh là đồ cầm thú, đồ lưu manh, em còn nhỏ, anh không nên lúc nào cũng đòi ngủ với em.”
Ninh Thư lau nước mắt: “Anh không muốn ngủ với em nữa, có phải là chán ghét em rồi không?”
Nói xong lại càng khóc thảm thiết hơn, sau đó khẽ vùng vằng, không muốn cho anh chạm vào cô.
Trước giờ Nghiêm Kiều chưa từng thấy người con gái nào như vậy, vô duyên vô cớ gây sự mà cũng đáng yêu. Cô lại khóc như hoa lê gặp mưa, hai tay ôm mặt, dùng đôi mắt to tròn ngập nước nhìn anh.
Ai có thể chịu được điều này cơ chứ?
Ninh Thư khóc xong, quay người vào cửa hàng tiện lợi bên đường, mua một gói băng vệ sinh, khi đi ra nói với Nghiêm Kiều: “Em vào nhà vệ sinh một chút.”
Trước khi đi, còn không quên lau sạch nước mắt nước mũi trên áo Nghiêm Kiều. Mỗi lần đèn đỏ, cảm xúc của cô lại trở nên vô cùng nhảy cảm, chỉ một việc bé xíu cũng có thể phóng đại.
Gọi tắt là: Bom.
Trước đây, điều kiện không cho phép, nên cô không dám phát tiết trước mặt Từ Mỹ Lan, ở trước mặt học sinh lại càng phải trưởng thành, vững vàng. Khi có Nghiêm Kiều, dường như cô đã nhỏ đi vài tuổi, có thể non nớt, không cần kiên định, bù đắp lại cho những gì cô đã bỏ lỡ trong nhiều năm qua.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, bởi vì còn phải tiếp tục tìm kiếm Phương Hãn Vũ. Cô có thể là một đứa trẻ vô lý trước mặt Nghiêm Kiều, nhưng đối với học sinh, cô là một giáo viên, bắt buộc là một người mà bọn họ có thể dựa vào.
Nghiêm Kiều thấy Ninh Thư từ nhà vệ sinh đi ra, liền đưa cốc trà sữa vừa mua cho cô: “Làm ấm tay.”
Ninh Thư nhấp vài ngụm, nhưng không nói với anh việc mình đang ở kỳ đèn đỏ, sợ anh không cho cô lang thang bên ngoài.
Họ tìm kiếm quanh trường học rất lâu, sau đó lan ra bên ngoài, tìm đi tìm lại những nơi mà Phương Hãn Vũ có thể đến.
Chín giờ ba mươi tối, hết giờ tự học buổi tối. Ninh Thư thấy vài học sinh lang thang quanh trường, có chút tức giận chặn một người trong số đó lại: “Tạ Thành Thành, tan học sao không về nhà, đến đây làm gì?”
Tạ Thành Thành cầm chiếc đèn pin trên tay, gọi người tới: “Cô Ninh, thầy Nghiêm, bọn em đang tìm Phương Hãn Vũ ạ.”
Lâm Đình bước lên phía trước: “Cô Ninh, cô không cần lo lắng đâu ạ, bọn em chia thành sáu người một nhóm, rất an toàn, chắc chắn sẽ tìm thấy Phương Hãn Vũ ạ.”
Ninh Thư biết bọn họ đang lo lắng cho bạn học, nhưng không đồng ý với cách làm này: “Ngộ nhỡ không tìm thấy Phương Hãn Vũ mà mấy em lại xảy ra chuyện thì làm thế nào?”
Tạ Thành Thành thề thốt: “Không đâu ạ, bọn em không đi xa, chủ yếu là tìm quanh đây thôi ạ.”
Ninh Thư nhìn sáu người bọn họ: “Có ai mang theo điện thoại không, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với cô, muộn nhất là mười rưỡi phải về nhà.”
Không có ai lên tiếng, Ninh Thư lại nói: “Hôm nay là tình huống đặc biệt, không tịch thu.”
Sau đó, cả sau người đều lấy điện thoại ra.
Ninh Thư bất lực vẫy vẫy tay: “Được rồi, tìm người trước rồi tính.”. ngôn tình hay
Nghiêm Kiều đưa Ninh Thư đến con hẻm trên phố Thiên Đường, nói: “Trước đây chẳng phải em luôn lo lắng về sự gắn kết trong lớp sao, bây giờ nhìn xem này, bọn họ thực sự vô cùng đoàn kết và hiểu chuyện.”
Ninh Thư cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa, không lên tiếng.
Hai người đi được vài bước, liền gặp một nhóm khác trong lớp, Ninh Thư đang định tiến đến khuyên nhủ bọn họ lại nghe thấy có người đang bàn tán.
“Nghe nói, lần này là do Đinh Hạo Sơ tố cáo, có người thấy cậu ấy đến văn phòng chủ nhiệm.”
“Đinh Hạo Sơ ấy mà, cậu ấy luôn có mâu thuẫn với Phương Hãn Vũ, chẳng ai chịu nhường ai.”
“Lần này lớp trưởng nói đi tìm người, cậu ấy cũng không đến, nói phải về nhà làm bài tập.”
Ninh Thư bước đến, tất cả học sinh liền im lặng ngay lập tức. Cô dặn dò cả đám mấy câu rồi tiếp tục cùng Nghiêm Kiều đi tìm.
Ninh Thư nhíu mày: “Nếu việc này đúng là do định Hạo Sơ làm, sau đó bị Phương Hãn Vũ phát hiện, em sợ sẽ xảy ra đánh nhau mất.”
Thế giới của những thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, nếu không là đen thì nhất định phải là trắng, không thể chịu được việc bị người khác dở trò vặt vãnh sau lưng.
“Chú Phương và dì Phương đều là những người rất lương thiện, nên chắc chắn không dạy hư con.” Nghiêm Kiều an ủi Ninh Thư: “Phương Hãn Vũ cũng không phải không biết chừng mực, nếu không chiều nay sẽ không gọi điện báo cho em.”
Có thể cậu ấy thực sự muốn nghỉ ngơi yên tĩnh một chút, tạm thời muốn tránh khỏi thế giới phiền phức này. Ai đã từng trải qua tuổi dậy thì chắc chắn sẽ hiểu cảm giác đó.
Nhưng Ninh Thư không thể hiểu được, bởi vì cô không có tuổi thanh xuân, cả quãng thời niên thiếu của cô chỉ biết vùi đầu vào sách vở. Như những học sinh trong lớp đã nói, bà già Ninh không có tuổi dậy thì.
Ninh Thư nghiến răng: “Là do em giao bài tập về nhà quá ít, nếu như cho nhiều bài một chút thì sẽ chẳng có thời gian đâu mà nghĩ tới việc khác, chứ đừng nói đến chơi trò mất tích rồi đến quán net hay là đi đánh bida.”
Nghiêm Kiều vuốt ve mái tóc Ninh Thư: “Được, sau này giao nhiều tập về nhà cho tụi chúng, nếu làm không hết sẽ phạt đánh vào tay.” Dù sao thì người phải làm bài về nhà cũng không phải là anh.
Mười rưỡi tối, Ninh Thư thông báo cho học sinh, bảo mọi người về nhà. Đến mười một rưỡi, Nghiêm Kiều đưa Ninh Thư về nhà, bảo cô ở yên trong phòng, còn anh và Triệu Vũ Kiệt với mấy người La Minh tiếp tục tìm kiếm, nếu có tin tức gì sẽ báo cho cô ngay.
Sau khi Nghiêm Kiều đi, Ninh thư vào nhà vệ sinh thay quần lót thành quần an toàn, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu xuyên đêm. Cô vào bếp rót một cốc nước nóng, pha nước đường đỏ rồi uống, thấy bụng đau dữ dội liền uống Ibuprofen giảm đau, Nghiêm Kiều ra khỏi nhà được hai mươi phút thì cô cũng đi. Ninh Thư gặp nhóm do Nhậm Tử Ngang dẫn đầu ở cổng sau trường học, bọn họ vẫn đang tiếp tục tìm kiếm, mà chưa chịu về nhà.
Con cái là bảo bối của gia đình, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì đều không phải là chuyện nhỏ. Đã muộn thế này mà còn chưa về nhà, ba mẹ nhất định sẽ không yên tâm. Không giống như khi cô bỏ nhà ra đi lúc còn nhỏ, ra khỏi nhà cả một ngày một đêm nhưng chẳng ai phát hiện.
Ba của Nhậm Tử Ngang từ bên cạnh đi tới, nói rằng biết được tin có học sinh trong lớp mất tích nên đến giúp đỡ tìm kiếm. Không chỉ có mình ba Nhậm Tử Ngang mà còn hai bà mẹ khác cũng đến.
Có người lớn đi cùng, Ninh Thư cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cô bày tỏ lòng biết ơn của mình với mấy vị phụ huynh, sau đó lại nhắc nhở học sinh về nhà sớm, vì ngày mai còn phải đến lớp.
May mắn thay, đúng mười hai giờ, Ninh Thư nhận được cuộc gọi từ dì Phương, nói rằng Phương Hãn Vũ đã về nhà và em ấy không sao cả. Ninh Thư lập tức thông báo cho học sinh bảo mọi người nhanh chóng ra về.
Cô vừa gọi cho Nghiêm Kiều vừa đi về khu Vĩnh Ninh Lý. Khi tìm người, thần kinh luôn trong tình trạng căng thẳng nên không cảm thấy lạnh, lúc này hòn đá đè nặng trong lòng đã được gõ xuống, liền cảm thấy gió lạnh thổi vào cổ, lạnh thấu xương. Ninh Thư co rúm người, đi qua phố Thiên Đường, không ngờ lại đụng phải Phương Danh Nhã ở ngã tư. Nhà Phương Danh Nhã ở gần đây, Ninh Thư cũng đã gặp anh ta nhiều lần, nhưng không ngờ đã muộn thế này còn gặp nhau. Xem ra Phương Danh Nhã đang mặc rất ít áo, một chiếc áo dạ màu đen bên ngoài và một chiếc áo len, vậy mà chẳng sợ lạnh.
Ninh Thư lên tiếng chào hỏi: “Thầy Phương.”
Phương Danh Nhã mỉm cười: “Chào cô Ninh.”
Hai người cùng nhau đi đến cuối phố Thiên Đường, nhưng Phương Danh Nhã lại không rẽ về hướng nhà của mình, mà đi cùng Ninh Thư vào khu Vĩnh Ninh Lý: “Tôi đưa cô về.”
Lúc này đã quá muộn, hầu hết các cửa hàng trên phố đều đã đóng cửa, chỉ có hai hàng đèn đường còn sáng. Vĩnh Ninh Lý là một khu phố cổ và không phải tất cả đèn đường đều được bật sáng.
Ninh Thư sợ tối, nên không dám đi một mình, nhưng cô vẫn nói: “Sắp đến nhà tôi rồi, tôi tự về cũng được.”
Nếu không lát nữa Phương Danh Nhã đưa cô đến cổng bị Nghiêm Kiều bắt gặp chắc chắn không thể giải thích nổi.
Phương Danh Nhã cũng không miễn cưỡng, lịch sự mỉm cười: “Được, vậy cô giáo Ninh chủ ý an toàn nhé.”
Đột nhiên anh ta nghĩ ra điều gì đó: “Đúng rồi, lần trước cô nói tặng chữ cho tôi mà?”
Ninh Thư có chút ngượng ngùng nói: “Đợi vài hôm nữa viết xong sẽ đưa cho anh.” Lần trước trong kỳ thì giữa kỳ cô đã hứa với anh ta.
Cô ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Bức thư lần trước của tôi anh cứ vứt luôn đi cũng được.” Cô đang nói tới bức thư tình mà mình viết cho anh ta cách đây năm năm.
Phương Danh Nhã thở dài tiếc nuối: “Chữ viết đẹp như vậy, vứt đi đúng là phí của trời. Lần sau tôi sẽ mang đến cho cô, đến lúc đó cô muốn vứt đi hay xử lý thế nào thì tùy.”
Ninh Thư hiểu Phương Danh Nhã, bọn họ đều là những người yêu chữ, đổi lại là cô, cô cũng không nỡ vứt đi một bức thư viết tay có nét chữ đẹp như vậy.
“Được.” Ninh Thư mỉm cười: “Vậy tôi đi trước đây, ở nhà còn có người đang chờ.”
Ý tứ của câu nói này rất rõ ràng, dù trước đây tôi đã từng viết thư tình cho anh, nhưng bây giờ tôi đã có bạn trai rồi, những việc đã qua cứ để gió cuốn trôi. Ninh Thư tin rằng Phương Danh Nhã là một người thông minh, không thể không hiểu những gì cô nói.
Phương Danh Nhã gật đầu: “Được, vậy cô giáo Ninh về nhà chú ý an toàn.”
Vì sợ hãi, nên Ninh Thư bước đi rất nhanh. Đột nhiên một con mèo hoang từ trên tường nhảy xuống, hất đổ lọ hoa cũ bên cạnh tường, Ninh Thư càng thêm sợ hãi, gia tăng tốc độ.
Phương Danh Nhã thấy cô sợ, liền đi theo từ phía xa, cho đến khi thấy cô vừa đi vừa chạy an toàn dừng ở cổng biệt thự, lúc này mới quay người rời đi.
Nghiêm Kiều đang định ra ngoài đón Ninh Thư, vừa mở cửa đã thấy Ninh Thư nhào vào trong.
Cô nhảy lên người Nghiêm Kiều, ôm chặt lấy cổ anh, vẫn chưa hết sợ hãi, tim đập thình thịch: “Vừa rồi em sợ chết đi được, đột nhiên có con mèo đen từ đâu nhảy ra, em còn tưởng là ma, sợ đến mức hồn bay phách lạc luôn rồi.”
Ninh Thư được Nghiêm Kiều ôm chặt lấy, thấy anh đứng bất động nhìn về phía đường, liền cắn lên tai anh: “Anh đang nhìn gì thế, mau gọi hồn về cho em đi.”