Thầy Lương choàng tỉnh dậy chạy ngay ra bên ngoài sân, phía cánh cổng, con Vàng nằm đó, nó chết ngửa bụng, chổng bốn chân lên trời, cứng đơ, cứng ngắc. Cái chết của nó giống với đàn gà nhà cô Xoan và hai con bò nhà Mão. Đêm hôm qua, thầy Lương thức phải đến hơn 2h sáng, lúc đó không hề thấy con Vàng sủa hay tru thêm một lần nào. Thi thoảng thầy Lương còn nghe thấy tiếng thở của nó bên ngoài hiên nhà. Vậy tại sao nó lại chết cứng vào lúc này. Ngay cạnh nơi con Vàng chết còn có một thứ gì đó nhớp nhớp.
Ông Vọng rơi nước mắt khóc thương cho con chó, không còn nghi ngờ gì nữa, con chó đã bị trúng độc mà chết và cái chết của con Vàng chắc chắn là do người khác hại. Bởi nhà ông Vọng không có giếng, những ngày qua để chắc ăn, ngay cả khu vực cầu ao ông Vọng cũng rào kín lại. Nước sinh hoạt trong nhà tuyệt đối dùng nước mưa, con Vàng ăn uống cũng chính là nước mà ông Vọng với thầy Lương dùng hàng ngày. Không thể nào con Vàng lại uống thứ nước nhiễm độc kia được, nhưng cái chết của nó không khác gì những con vật uống nước độc đã chết trước đây vài ngày. Chỉ có kẻ nào đó đã giết chết con Vàng bằng thứ nước độc kia. Bởi vết nhơ nhớp chỗ con Vàng chết chính là thức ăn.
Thầy Lương khẽ xoa đầu con Vàng rồi nói:
– – Có kẻ nào đó trong làng đã giết con chó. Có lẽ hắn đã tẩm nước giếng vào chỗ thức ăn này rồi quẳng vào sân, con Vàng ăn phải rồi trúng độc mà chết.
Ông Vọng vừa khóc vừa nói:
– – Trời ơi là trời, con chó có tội tình gì đâu mà lại giết nó. Nếu tôi có làm gì sai sao không tìm tôi mà lại giết chết con Vàng…?
Thầy Lương nói ông Vọng nên nén đau khổ lại, trước mắt phải thiêu hủy con chó, sau đó mới bàn tính đến chuyện khác. Mọi việc xong xuôi, ngồi trong nhà, thầy Lương tiếp tục:
– – Bác nghĩ xem vài ngày qua bác có làm phật lòng ai không..?
Ông Vọng lắc đầu:
– – Thầy cũng biết rồi đấy, làng xảy ra bao nhiêu chuyện, tôi với thầy lúc nào cũng suy nghĩ tìm cách giải quyết. Hơn nữa bao năm qua, tôi đối với dân làng luôn tận tâm, sao ai ác đến mức lại hại chết con chó của tôi cơ chứ…?
Lau nước mắt, một vài giây sau ông Vọng như sực nhớ ra điều gì, ông nói:
– – Hay là do bà Điều thầy cúng, có khi nào là do bà ta không..? Bởi vì tôi không đồng ý với việc mà bà ta đề xuất nên bà ấy hại chết con Vàng khiến cho tôi lo sợ. Nếu nói phật lòng ai thì tôi chỉ có nghĩ đến bà ấy mà thôi.
Thực ra thì lúc ban nãy đốt xác con Vàng, thầy Lương cũng đã nghĩ đến bà thầy cúng, đúng như lời ông Vọng nói, bà Điều muốn khiến cho ông Vọng sợ mà phải lập tức đồng ý với việc tu sửa đình làng, xây dựng tượng thần Thành Hoàng mới. Nhưng có một vài điều thầy Lương vẫn còn lấn cấn, bà Điều quả thật là người đáng nghi nhất nhưng chưa thể khẳng định được bà ta là người đã làm việc này.
Thầy Lương đáp:
– – Tạm thời chuyện con Vàng chết bác trưởng làng đừng nói ra cho ai khác biết. Hiện tại trong làng đang rất hoang mang, nếu tin con chó của trưởng làng cũng chết vì độc thì sẽ khiến mọi người thêm hoảng sợ. Chúng ta cứ coi như không có chuyện gì xảy ra. Bản thân tôi cũng rất quý con Vàng, nó rất thông minh, kẻ làm ác sẽ phải chịu tội. Việc làng lúc này quan trọng hơn, cũng không thể kéo dài thêm được.
Ông Vọng gật đầu, ông mếu máo nhưng vẫn nói:
– – Tôi biết, tôi coi nó như người thân, con tôi đi làm xa mấy năm nay, ở nhà chỉ có con chó bầu bạn. Nhưng tôi hiểu ý thầy là gì, giờ tôi sẽ thông báo đến người dân trong làng chuẩn bị cho việc xây bể để bơm nước giếng lên. Thầy ở nhà xem cần chuẩn bị gì thì soạn trước, sau khi họp làng xong tôi sẽ quay về.
Ông Vọng sửa soạn rồi rời khỏi nhà, lúc này thầy Lương mới phân tích lại thật kỹ về cái chết của con Vàng. Biết rõ làng này chướng khí bắt đầu tích tụ, vài ngày qua trong làng cứ đêm đến là có tiếng chó tru, âm hồn, ma quỷ bắt đầu xuất hiện. Do vậy, con Vàng có đêm cào xước cả nền gạch, gầm gừ không ngừng nghỉ là do chó là loài động vật có thể cảm nhận được phần âm, và với giác quan nhạy bén của mình, chó có thể nhìn thấy được những thứ mà con người không thể thấy. Từ khi đặt chân vào ngôi làng này, khả năng của thầy Lương gần như bị kìm hãm. Bởi vậy, biết ma quỷ hoành hành nhưng đến thời điểm này, thầy Lương chưa thể làm được gì. Để bảo vệ con Vàng, thầy đã đeo cho nó một đạo bùa trừ ma, như vậy mỗi khi đêm xuống, con Vàng sẽ không phải sủa inh ỏi cũng như gầm gừ, cào xé nền gạch nữa. Đã hai đêm nay mọi thứ không có gì nghiêm trọng, nếu bảo ma quỷ vì sự hung dữ của con Vàng mà ra tay hại chết nó thì không phải. Tuy không sử dụng được hết toàn bộ khả năng như trước, nhưng những lá bùa của thầy Lương không phải vô dụng, ma quỷ muốn hại chết con Vàng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Nhìn vào thanh gỗ chắn song nơi cổng, bất chợt thầy Lương thấy ở một vài đoạn có vết gì đó đỏ đỏ, có ai đó đã nắm tay vào chắn song gỗ, có thể hắn luồn tay qua khe chắn song rồi thả thức ăn vào trong sân. Xem xét thật kỹ thì thầy Lương thấy, vết đỏ mờ mờ ấy giống như là màu của gạch. Và để thò tay được qua khe mấy thanh gỗ của cái cổng thì tay người lớn là không thể được.
Đến đây thì thầy Lương nghĩ ngay đến hai đứa trẻ, 1 trai, 1 gái. Đứa bé trai thì đó chính là đứa cháu của bà Điều, thầy Lương chưa nhìn thấy mặt nó, chỉ biết nó từng đến đây để chuyển lời của bà Điều cho ông Vọng. Bởi trong việc này, bà Điều là người đáng tình nghi nhất nên không ngoại trừ khả năng bà ta sai cháu đêm đến đánh bả con Vàng. Còn đứa thứ 2 đó chính là con gái của cô Xoan, tuy nhiên đứa bé này bị mù và câm bẩm sinh. Thật khó để mà nghĩ chính con bé làm chuyện này, bởi muốn hạ độc bằng nguồn nước vào thức ăn, kẻ này phải dùng đến nước giếng, một con bé bị mù không nhìn thấy đường thì làm sao có thể chuẩn bị mọi thứ kỹ đến như vậy. Lý do mà thầy Lương nghĩ đến con bé là vì ông từng nhặt được chiếc lắc bạc của con bé đánh rơi trước cổng nhà ông Vọng. Lần đó chính con Vàng phát hiện ra cái lắc bạc rơi trên khoảng đường đất trước cổng nhà. Sau đó thầy Lương và ông Vọng đã đến nhà cô Xoan để trả lại, ngay đến cô Xoan cũng không giải thích được tại sao lắc của cái Mị lại rơi ở gần cổng nhà ông Vọng.
Lần đó còn nhiều thắc mắc chưa được giải đáp thì cả làng xôn xao việc lang Phan treo cổ tự tử chết trên cành nhãn trước sân nhà. Sau đó mấy ngày nay, thầy Lương và ông Vọng mải mê tìm hiểu về sự việc của Cao Gia nên bẵng đi không nhớ đến chuyện cái lắc bạc của con cô Xoan nữa. Bây giờ, không hiểu vì sao, thầy Lương lại cảm thấy cô bé Mị đó có điều gì không bình thường.
Mặc dù cô Xoan nói con của cô không bao giờ ra khỏi nhà, bởi nó mù đâu có nhìn thấy đường mà đi, nhưng cô Xoan lại không giải thích được vì sao cái lắc đó lại rơi trước cổng nhà ông Vọng. Hơn nữa, hôm đó, đến nhà cô Xoan, cái Mị vẫn đang nằm trên giường ngủ, bàn chân nó lấm lem bẩn thỉu, nếu nó chỉ đi lại trong nhà thì không thể bẩn đến như vậy.
Thật sự khó tin khi nghi ngờ một cô bé mù, nhưng rõ ràng con cô Xoan khiến cho người ta cảm thấy lo lắng. Thầy Lương đóng cổng đi vào bên trong nhà, chuyện này ngồi đây lập luận không phải cách hay, nhưng một mình thầy Lương cũng không thể đến nhà cô Xoan để hỏi được. Thầy Lương nghĩ, tốt nhất là nên đợi trưởng làng về, sau đó sẽ đến cả nhà bà Điều và cô Xoan để thăm dò xem có phát hiện thêm điều gì hay không..?
Không cần đợi lâu, chỉ một lúc sau Sửu từ đâu chạy về nhà, mặt cắt không còn hột máu. Nhìn Sửu cứ như cậu ta vừa chứng kiến phải chuyện gì kinh khủng lắm. Thấy thầy Lương ngồi trên ghế, Sửu vừa thở hồng hộc, vừa nói bằng một giọng đầy run sợ:
– – Thầy……thầy…..Lương…..thầy…ra…ra ngoài giếng…làng…ngay….ngay….Tay…Mão….tay….Mão chết…rồi.
Thầy Lương đứng bật dậy, mặc dù Sửu nói vừa run, vừa vấp nhưng thầy Lương vẫn nghe được đầy đủ, ông hỏi:
– – Chết ở đâu…? Cậu đang nói đến người mà chúng ta đến nhà có 2 con bò bị chết phải không..?
Sửu thở mạnh rồi cố hít vào một hơi dài lấy bình tĩnh, Sửu gật đầu lia lịa:
– – Đúng…đúng rồi thầy ạ…..Chết đuối dưới giếng, xác nổi lềnh phềnh trên mặt nước, toàn bộ cơ thể phù nước như muốn vỡ ra….Nhìn ghê lắm, trưởng làng bảo tôi chạy về thông báo cho vợ hắn, tiện qua đây tôi vào nói với thầy luôn….Chưa ai dám vớt xác hắn lên cả bởi vì nước giếng có độc.
Thầy Lương sững người, nếu đúng như Sửu nói thì Mão phải chết ít nhất là 3 ngày thì xác mới nổi lên. Mà mới trưa hôm qua, vợ Mão vẫn còn đi tìm chồng nói là Mão lên huyện từ hôm trước nhưng cả đêm qua không về. Tính đến giờ thì cũng mới chỉ hơn 1 ngày. Thầy Lương dừng lại suy nghĩ một chút:
” Không, nếu như nhà Mão kia chết từ chiều hôm kia, qua đêm hôm kia và cả ngày hôm qua cho đến tận sáng nay thì hoàn toàn có thể. Nhưng rõ ràng ngày hôm qua ta và trưởng làng đã đi qua đó tận 2 lần. Miệng giếng vẫn được phủ bạt buộc kín, nếu như nhà Mão này say rượu không may ngã xuống giếng thì tấm bạt che miệng giếng không thể nguyên vẹn như vậy đươc. Chuyện này thật phi lí, nếu nói nhà Mão kia tự tử bằng cách nhảy xuống giếng thì sau khi Mão chết, ai là người tiếp tục dùng bạt để che miệng giếng lại như cũ. Do vậy chắc chắn khi đó còn có một người khác, và như vậy thì Mão chết không phải do tự sát mà là có kẻ đã giết Mão rồi quẳng xác xuống dưới giếng. “
Lúc này Sửu đã chạy đi thông báo cho vợ Mão, thầy Lương cũng vội vã đi ra khu vực giếng làng.
Tại nhà Mão lúc này, vợ Mão nghe Sửu báo tin, đang đứng mà cô ta choáng váng ngã ngửa ra đằng sau, may có Sửu đỡ kịp. Loạng choạng, vợ Mão vừa chạy chân đất vừa khóc bù lu bù loa:
– – Trời ơi là trời…..Sao tôi khổ thê này….Anh Mão ơi, anh Mão ơi…Mẹ con em biết phải làm sao.
Lúc vợ Mão chạy qua nhà cô Xoan, cô Xoan thấy ầm om bên nhà Mão từ nãy nên cũng nhìn ra ngoài hóng. Nghe loáng thoáng hình như là Mão bị chết, thấy vợ Mão chạy qua, cô Xoan vội núp rồi quay vào trong nhà. Hôm qua cô Xoan chỉ nhớ mang máng là mình về nhà lúc trời đã tối, sáng nay tỉnh dậy thấy vẫn mặc nguyên bộ quần áo hôm trước, cái Mị thì nằm dưới ngủ dưới đất. Trên bàn là bát cơm để từ hôm qua vương vãi. Đang định dọn thì tính tò mò nổi lên, cô Xoan bỏ lại mọi thứ rồi cũng ra khỏi nhà đi xem tình hình nhà Mão thế nào.
Cánh cổng vừa đóng lại, cô Xoan vừa đi khỏi thì con bé Mị đang nằm dưới cái chiếu trải trên nền nhà cũng ngồi bật dậy. Nó đứng lên đi ra hiên nhà phía trước mà không gặp bất cứ khó khăn nào, cứ như thể nó nhìn thấy đường vậy. Nó cúi xuống nhặt miếng gạch đỏ rồi tiếp tục ngồi vẽ nguệch ngoạc, bức tranh lần này nó vẽ to hơn 2 bức tranh trước, vừa vẽ nó vừa lẩm bẩm:
” Đến….lượt….mẹ….rồi….”
” He..he..he….Hi…hi….hi…”