71 Năm Sau Khi Nhân Loại Biến Tình

Chương 25: Lựa chọn tốt nhất



Chamberlain điều khiển Nữ hoàng khiêng bo mạch chủ của tinh hạm Trùng tộc quay trở về, cẳng chân vẫn còn hơi đau vì lúc nãy bị Don đánh lén, không thể không nhăn mặt.

Nhưng lúc hắn nhìn về phía tàu Conquest đang trôi nổi trên không trung không hề ẩn thân, trong lòng hắn lại dấy lên một luồng cảm xúc phấn chấn.

Bọn họ không hết đường sinh cơ, bọn họ không bị từ bỏ, Chúa vẫn yêu bọn họ…

“Két—”

Một âm thanh sắc bén ê răng vang lên.

Chamberlain quay sang bên, nhìn thấy Pampas đang khó khăn kéo một thứ hình hộp kim loại khổng lồ đi về phía trước.

“Cậu lại định làm gì?” Chamberlain kết nối thiết bị truyền tin, hoài nghi hỏi.

Don mặc kệ hắn.

Chamberlain điều khiển Nữ hoàng tiến lên, chặn khối kim loại hình hộp lại, “Don thượng tá, tôi đang hỏi cậu đó.”

“Báo cáo trưởng quan,” Don cố ý nhấn mạnh hai từ ‘trưởng quan’, “Tôi không định làm gì cả.”

Chamberlain nhíu mày, “Cậu không cần cố ý châm chọc tôi. Cậu và tôi cùng cấp, nhưng tôi ở trong quân đội lâu hơn, nhiều quân công hơn. Rõ ràng cậu đang làm chuyện không liên quan đến nhiệm vụ, tôi hỏi cậu, chẳng lẽ cậu không nên trả lời?”

Don khẽ cười, điều khiển Pampas giơ tay lên. “Chamberlain thượng tá, nếu lúc nãy anh đặt câu hỏi là ‘Don thượng tá, xin hỏi cậu đang làm gì?’, hoặc ‘DCS94614, giải thích hành vi của cậu’, tôi đều có thể trả lời anh.”

“Nhưng mà, anh lại hỏi, ‘Cậu lại định làm gì?’. Nếu thế, tôi cũng chỉ có thể trả lời anh, ‘Tôi chẳng định làm gì cả’.”

Cuối cùng, Don còn nhấn mạnh, “Chamberlain thượng tá, tôi giải thích đủ rõ ràng chưa?”

Don nói cứ như thể người lúc nãy tự dưng phát điên đá Nữ hoàng một cái không phải anh ta, ngược lại Chamberlain lại còn là người cố ý gây sự.

Bụng Chamberlain tràn đầy lửa giận, nghẹn một cái, nhưng vẫn làm theo lời anh, gằn từng chữ một, hỏi, “Vậy thì, DCS94614, làm ơn giải thích hành vi của cậu.”

Don điều khiển Pampas nhảy đến bên cạnh khối hộp kim loại, khoa trương làm một cái lễ cung đình, “Chamberlain thượng tá thân ái, xin cho phép ta giới thiệu với ngài vật phẩm quý giá này. Ta tin rằng, tên khoa học của nó là ‘thùng rau quả vất vả lấy ra khỏi xác tinh hạm Trùng tộc’.”

Là đồ ăn!

Ngay cả Chamberlain cũng không kiềm được vui vẻ, “Thật sao?”

Don điều khiển Pampas đứng dậy, ném dải dây thừng không rõ làm từ gì trong tay cho Chamberlain, lạnh lùng nói, “Giúp một chút.”

Chamberlain để bo mạch chủ lên trên khối hộp kim loại. Hai cơ giáp kéo hộp kim loại đi về phía đường sáng từ tàu Conquest.

Bước đến đường sáng, Chamberlain nhịn không được, hỏi, “Kết quả rà quét thế nào?”

“Không có phản ứng,” Don bình tĩnh nói – bình tĩnh đến độ Chamberlain có chút không quen. “Tôi nghĩ kết quả rà quét của Seryozha thượng tá cũng giống như vậy. Hành tinh này không có tung tích của tàu Revelation.”

Hai chiếc cơ giáp và hình hộp kim loại chậm rãi bay lên. Bọn họ nhìn về phía thảo nguyên nơi xa và mặt nước biển, dường như đã trải qua cả một thể kỷ.

Chamberlain nghe thấy Don mở miệng nói gì đó, đợi anh nói vài câu xong, Chamberlain mới nhận ra đó là một bài thơ tiếng Pháp hắn đã học.

“Elle est retrouvée.

Quoi? – L’Eternité.

C’est la mer allée

Avec le soleil.”

Tìm được rồi!

Cái gì? – Vĩnh hằng.

Là nắng và biển,

Gặp nhau.

Chamberlain có chút kinh ngạc, “Cậu biết nói tiếng Pháp.”

Nhìn biểu hiện của gia hỏa này, thật không thể tưởng tượng được bộ dáng anh ta nghiêm túc học tiếng.

Đường làm bộ làm tịch, nói, “Chamberlain thiếu gia, mặc dù một tên nghèo như tôi chưa bao giờ được học giáo dục cao cấp, nhưng tiếng mẹ đẻ tôi vẫn nói được.”

Chamberlain lại càng nhíu chặt mày, vốn định đáp lại cái gì đó, nghĩ đến mẹ của Don lại không nói nữa.

Lúc Chamberlain xem tư liệu về đồng đội, hắn nhận ra Don chính là Alpha được Beta sinh ra trong truyền thuyết. Cơ mà, mẹ của Don nổi tiếng đến thế không phải vì nàng đã sinh được một Alpha mà là vì vẻ đẹp và những vần thơ đi kèm của nàng.

Tên nàng là Maria. Chamberlain đã từng được gặp nàng.

Khi mười bảy tuổi, Chamberlain năm đó về nhà nghỉ phép từ trường quân sự, cùng cha mẹ đến dự một bữa tiệc dành cho những người đứng đầu trong quân bộ. Cha mẹ hắn không phải là những người có quyền lực, nên những cơ hội như vậy là rất hiếm, tất nhiên cố gắng dành cho con trai của họ.

Trong bữa tiệc đó, Chamberlain gặp được một số Trùng tộc mắt kép, một số Omega cao quý và Maria.

Nàng là Beta, mặc một chiếc váy đơn giản, không giống những đứa con trai con gái Omega cao quý của những người đứng đầu quân bộ, nhưng chỉ riêng vẻ đẹp của nàng cũng đủ chấn động trái tim bất cứ ai.

Nàng yên tĩnh ngồi một chỗ, mái tóc vàng quấn lên, đôi mắt màu tím nhìn xuống, gương mặt lạnh băng không để ý đến ai, thế mà, khí chất như vậy lại càng khiến nàng trở nên quyến rũ.

Chamberlain và đám con cái Alpha của những người đứng đầu quân bộ tụ lại một chỗ, tất cả đều đang nhìn Maria.

Những thiếu niên Omega đứng cạnh bọn họ chế nhạo, lời nói cũng không thô tục, “Tên cô ta là Maria, là thánh mẫu Maria hay là Maria Magdalene* đây?”

(*) câu này nghĩa là liệu Maria là thánh mẫu hay Maria là một con đĩ:<

“Nghe nói cô ta có con rồi đó.”

“Trời đất, đứa trẻ tội nghiệp, có người mẹ như thế.”

“Đứa trẻ đó là một Alpha. Nhưng chồng cô ta, một quân nhân bị gãy chân, tất nhiên cũng là Beta.”

“Thế có gì kỳ lạ? Cô ta mỗi đêm đâu có ngủ với Beta.”

“Thế cô ta cũng sẽ sinh ra Trùng tộc ư? Kinh tởm thật.”

Những thiếu niên thiếu nữ Omega thân phận cao quý ngồi trên sofa cười lên, như một đám mèo cưng cao cấp.

Vài Alpha cúi người xuống, trêu đùa nói, “Các cục cưng đang nói gì vậy, có thể nói cho ta nghe chút không?”

Đám thiếu niên thiếu nữ Omega đỏ bừng mặt, tiếng cười cũng không sắc bén như vậy nữa, trở nên duyên dáng.

Chamberlain khẽ nhíu mày, tránh xa khỏi nơi ồn ào này.

Hắn định đi ra ngoài hít thở không khí, lúc rời khỏi buổi tiệc, quay đầu liếc qua lại vừa lúc thấy Maria bước theo một vị Alpha rời đi.

Nếu một quân nhân hy sinh sự khỏe mạnh của mình cho Liên minh Loài người mà vợ của anh ta lại phải trả cái giá như vậy đổi lấy sự sống, thì tất cả thành viên cấp cao của quân bộ có mặt tại đây đều nên xuống địa ngục.

Tất nhiên, hành vi của Maria cũng sai.

Trong đôi mắt xanh của Chamberlain chứa đầy cố chấp.

Nhân dân còn đang chịu đói, các thành viên cấp cao của quân bộ lại ở đây tổ chức tiệc. Bọn họ không xứng đáng được hưởng những thứ xa hoa này, bọn họ hẳn là nên bị trừng phạt mới đúng.

Hắn cũng không xứng.

Tuy nhiên, hắn chỉ là một sĩ quan quân đội, hắn không thể thay đổi được gì cả. Cha mẹ hắn không tán thành sự sùng kính đức tin của hắn, và kể từ khi Cha O’Neill được tuyên bố trắng án, hắn tin rằng ngay cả nhà thờ cũng chứa chấp những kẻ bẩn thỉu.

Chamberlain từ nhỏ đã rất lý trí, hắn nhìn biểu hiện của mình, đoán rằng, vị trí cao nhất mà hắn có thể tới được là vị trí đại tá.

Hắn nhìn về phía trời cao, chờ mong Đức Chúa Trời trở lại thế giới như đã được tiên tri, đưa ra phán quyết cuối cùng cho tất cả bọn họ.

Hắn tin rằng Chúa sẽ có một kế hoạch.

Đến hôm nay, hắn cuối cùng đã nhìn thấy nó.

Don không đợi được câu trả lời của Chamberlain thì hết sức mất hứng. Đợi đến lúc bọn họ đã quay lại tàu Conquest, đang điều khiển cơ giáp đi về phía khoang cơ giáp, Don bỗng nghe được tiếng cười của Chamberlain vọng lại từ thiết bị truyền tin.

Một tiếng cười thoải mái nhẹ nhàng trước giờ chưa bao giờ xuất hiện.

Don tò mò hỏi, “Anh cười cái gì?”

Tâm tình của Chamberlain quá tốt, cũng không định để Don phá hỏng cảm xúc của mình, che giấu nói, “Chúng ta đều đang tồn tại, không nên vui vẻ hay sao?”

Lời này đúng là vẫn tạm được, Don không phản bác. Anh định để đống rau củ cho bạch tuộc tự di chuyển đến phòng bếp, hỏi một vấn đề thực tế, “Chamberlain thiếu gia, anh có biết xuống bếp không?”

Lúc Cố Trường An tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Mọi thứ đã trở lại bình thường.

Mùi pheromone bạo tẩu tan biến không còn dấu vết, tất cả các triệu chứng của kỳ phát tình trở lại bình thường. Cảm giác kỳ lạ khi mở mắt ra như thể linh hồn thoát xác cũng không cánh mà bay.

Bấy giờ, Cố Trường An mới nhận ra có gì đó không ổn.

Anh không thể “thấy” được nữa.

Trước mắt anh cũng chỉ là cảnh tượng bình thường trong phòng ngủ của tàu Conquest.

Cố Trường An nhất thời cũng không biết nên vui hay buồn, nhưng vài giây sau, lo lắng không thể bảo vệ được đồng đội chiếm thượng phong, anh tuyệt vọng cố gắng nhớ lại cảm giác đau đớn hôm qua, muốn “thấy” một lần nữa.

Anh nhớ lại những gì “ảo thuật gia” đã nói.

Quyền lựa chọn nằm trong tay anh.

“Ảo thuật gia” nói, ta dạy cho ngươi một câu, ngươi nhất định phải nhớ rõ kỹ xảo biểu diễn.

Cố Trường An đã rõ.

Cố Trường An nắm chặt tay, thấp giọng thì thầm “Now you see me”.

Mắt trái của anh nhói lên, cảm giác đau không thể diễn tả từ mắt lan ra toàn thân. Cố Trường An nhìn thấy bức tường phòng ngủ tan dần, chân tướng của tàu Conquest trong chốc lát sẽ hiện ra trước mắt.

Cố Trường An nhắm mắt ngay lập tức, thì thầm “Now you don’t”.

Cảm giác đau đớn dần tan đi, anh lại mở mắt ra, tất cả vẫn như cũ.

Cố Trường An bỗng nhiên cảm thấy chút hóm hỉnh cay độc từ sự kiện “ảo thuật gia” này.

Lời nói kinh điển của trò biến mất.

“Biểu diễn” càng nhiều, xem càng nhiều, Cố Trường An càng làm “người biểu diễn” nhiều, tính cách của anh, sự tồn tại của anh sẽ thật sự biến mất.

Đây đúng là ma thuật biến mất thật sự.

Cố Trường An vô cảm cười nhẹ một tiếng, cố gắng hết sức không nghĩ những thứ không cần thiết, rửa mặt thay quần áo, sau đó xác nhận mãi lớp da nhân tạo đang che đi tuyến thế sau cổ của mình không có gì bất thường rồi mới bước ra khỏi phòng ngủ.

Anh vừa ra khỏi cửa, liền rơi vào một con sói lớn ấm áp.

Tiểu tâm tư của Seryozha như ý nguyện được hoàn thành. Cậu cảm thấy Cố Trường An gục trên người mình, cái đuôi vẫy vẫy, ngượng ngùng dùng hai chân trước che mắt.

“Woo~~~”

Cố Trường An bật cười, vỗ lưng sói lớn, “Sao lại ở đây?”

Hình thái sói của Seryozha rất đẹp, là giống sói đồng bằng Siberia khổng lồ, cũng cao như Seryozha – 1m92, thân dài 5m, mạnh mẽ và tao nhã, toàn thân là bộ lông trắng như tuyết, chỉ có lưng là màu xám bạc. Màu xám bạc càng gần gáy càng sáng, đến đầu sói chỉ có màu trắng thuần khiết, nhưng hai cái tai sói dựng đứng lại điểm chút xám.

Trên cổ con sói có một chiếc vòng cổ, thực chất là một nút không gian nano, nó sẽ tự động cất giữ quần áo bị hỏng khi nó biến thành sói, đến lúc nó trở lại hình người, quần áo sẽ được khôi phục bên ngoài cơ thể.

Seryozha nghiêng đầu, cố gắng dùng mũi sói xoa xoa Cố Trường An, Cố Trường An không rõ không khí trong phòng ngủ của mình có còn sót lại pheromone nào hay không, vì vậy anh nào dám để cho mũi sói sắc bén tới gần mình, vội vàng nói, “Đừng qua đây.”

“Woo,” Seryozha buồn bã vỗ mặt đất, tai cũng cụp xuống.

Thật ra, Cố Trường An đã hạ quyết tâm nói rõ với Seryozha.

Anh không có cách nào tiết lộ giới tính của mình với Seryozha, cũng không biết trong tương lai mình sẽ trở thành cái dạng gì, nên nhìn góc độ nào, kịp thời từ chối Seryozha cũng là phương án tốt nhất.

Cố Trường An vuốt vuốt lông Seryozha, Seryozha đang buồn bã lại vui lên, lật người lại, ôm Cố Trường An trong lòng nhưng lại không dám cọ, chỉ dùng đôi mắt sói to màu xanh xám chăm chú nhìn Cố Trường An.

Trái tim Cố Trường An đập thình thịch không kiểm soát được, anh đành rũ mắt nhìn xuống.

Rõ ràng anh đã hơi thích đứa trẻ lớn xác này rồi.

Lựa chọn tốt nhất kia cũng không phải cái anh tình nguyện thực hiện đâu.

Nhưng anh không thể kéo Seryozha vào vực sâu cùng mình, thế thì quá vô trách nhiệm.

Nếu nhất định sẽ khiến chàng trai này đau lòng, thế thì đành vậy, đau sớm còn hơn đau muộn.

Seryozha mới hai mươi tuổi, cậu nên sống sót sau khi tất cả đã kết thúc, sau đó đánh dấu một Omega có thể cùng cậu đi suốt đời, sinh ra một lứa sói con kế thừa đôi mắt xanh xám đáng yêu đó.

Quyền lựa chọn ở trong tay anh.

Nên là, anh cần đưa ra lựa chọn tốt nhất.

Có lẽ nhân lúc Seryozha hóa thành sói lớn, không thể nói chuyện, chính là cơ hội tốt nhất.

Nghĩ vậy, Cố Trường An ngồi trên mặt đất, đưa tay vỗ nhẹ vào móng chó sói của Seryozha, ra hiệu rằng anh có điều muốn nói.

Seryozha ngoan ngoãn tựa đầu lên chân mình, chăm chú nhìn Cố Trường An.

“Liêu Sa,” Cố Trường An không cho phép mình dời mắt đi, mặc dù anh không muốn nhìn thấy Seryozha buồn một chút nào, nhưng lời nói đã đến miệng, anh đành dừng một chút, mới tiếp tục, “Cậu thích tôi, đúng không?”

“Woo~~~”

Seryozha không nghĩ đại tá của cậu lại nhận ra tình cảm của mình, cậu rất vui. Cố Trường An luôn đối xử với cậu như trẻ con, cậu còn tưởng đại tá của cậu sẽ không nghiêm túc coi trọng biểu hiện của mình.

Hiện tại, Cố Trường An lại tự nói toạc cái này ra, Seryozha vui đến phấn khích, nhưng Cố Trường An lại không thích bị mũi sói cọ, Seryozha chỉ có thể hé miệng, giả vờ liếm miệng mình, nhưng thật ra là đang liếm khoảng không giữa mình và Cố Trường An.

Cố Trường An hơi không đành lòng nói tiếp.

Nhưng anh vẫn tiếp tục, “Liêu Sa, tôi đã từng nói, tôi không thích pheromone của Alpha khác lắm.”

Seryozha đã nhận ra cái gì, cậu thu hai bàn chân trước lại dưới bụng, cố gắng làm mình trông càng ngoan ngoãn vô hại.

Cố Trường An nhẫn tâm nói, “Tôi thẳng, chỉ có thể yêu đương kiểu AO, không thể yêu đương kiểu AA. Liêu Sa, tôi không thích cậu được.”

Seryozha ở hình thái sói không thể nói chuyện thì đột nhiên nôn nóng, gấp đến mức muốn cọ Cố Trường An, Cố Trường An lại theo bản năng trốn đi. Seryozha bi thương nức nở một tiếng.

Liêu Sa nhất định rất đau lòng.

Liệu có ghét mình không?

Cố Trường An nhìn xuống đất, cho phép bản thân để lộ chút khổ sở.

Seryozha hóa thành hình thái người, đôi mắt đỏ hoe, nhưng lúc nói chuyện với Cố Trường An lại không giận dữ chút nào. “Anh xảo quyệt thật. Anh nhân lúc em không thể nói chuyện, lại nói với em cái này, đúng là chẳng công bằng chút nào.”

Ba chữ “không công bằng” đánh trúng điểm yếu của Cố Trường An. Anh không có kinh nghiệm giải quyết chuyện tình cảm, huống chi là cảm xúc nhiệt tình của một người trẻ tuổi thế này, đối mặt với lời buộc tội của Seryozha, Cố Trường An đúng là không còn lời nào để nói.

“Tôi…” Cố Trường An đột nhiên nhận ra, mình vô tình đã bị Seryozha chắn lại trước cửa phòng ngủ nhỏ bé.

Hai người gần nhau quá, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được hô hấp của Seryozha. Anh không muốn làm cậu bị thương, vì thế, chỉ duỗi tay đẩy nhẹ Seryozha, định đi ra ngoài.

Seryozha lại thuận thế bắt được tay anh, ấn lên trái tim mình. “Em yêu anh.”

Trái tim của đứa trẻ lớn xác này đập rõ ràng dưới bàn tay anh, một trái tim trẻ trung đầy sức sống.

Nó đập vì anh, nhưng anh lại làm nó đau.

Seryozha không cho anh dời tay đi, kiên định nói, “Nếu anh không chấp nhận được pheromone của Alpha, em có thể bỏ đi tuyến thể của mình. Anh đang đặt tay lên tim của em, anh biết là em đang nói thật.”

Cố Trường An kinh ngạc nhìn Seryozha cứ thế bình tĩnh nói ra những lời điên rồ.

Trái tim dưới lòng bàn tay anh vẫn kiên định vững vàng đập.

Seryozha đang nghiêm túc!

“Nếu vẫn không được,” Người trong lòng không chấp nhận tình cảm của mình, Seryozha khổ sở cắn môi dưới, “Nếu vẫn không được, nếu anh nguyện ý, em có thể canh giữ bên người anh, chúng ta không làm gì thân mật cả, chỉ cần anh không ghét em, không ghét việc em canh giữ bên người mình.”

Đôi mắt xanh xám đã hơi ươn ướt. Seryozha đã nghĩ đến khả năng tệ hơn, nhưng nếu vậy cũng không được, Seryozha không biết nên làm gì bây giờ. Cậu há miệng nói một nửa, chỉ có thể buồn bã dừng lại, “Nếu vẫn không được, nếu vẫn không được…”

“Liêu Sa!”

Cố Trường An không thể nghe tiếp nữa.

Anh không nên kiêu ngạo nghĩ đau dài còn hơn đau ngắn, anh không đủ tư cách để Seryozha phải đau như vậy, nhưng anh có thể làm gì? Anh muốn bảo vệ đứa trẻ lớn này, anh muốn Seryozha được sống.

Seryozha càng nghĩ càng buồn, nước mắt nóng hổi rơi thẳng xuống, rơi trên cổ tay Cố Thường An, gần như thiêu đốt anh.

Seryozha bắt lấy hy vọng duy nhất, sốt sắng hỏi, “Em thậm chí còn chưa theo đuổi anh, anh đã nhất định không thích em sao? Đến cả theo đuổi anh cũng không được ư? Nếu em bỏ đi tuyến thể, liệu anh có cho phép em theo đuổi anh không?”

Cố Trường An nghiêm khắc bác bỏ suy nghĩ này của cậu, “Không được phép bỏ đi tuyến thể, tôi tuyệt đối không cho phép cậu làm như vậy.”

Cái này khiến Seryozha tuyệt vọng. Đôi mắt xanh xám của cậu tối sầm lại, giống như mây đen trên bầu trời trước một cơn bão, nản lòng nói, “Sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy? Nên là, anh thật sự không thích em một chút nào.”

“Không phải,” Cố Trường An sắp khó chịu đến điên rồi, nhất thời không kiểm soát được, lỡ nói thật.

Mây đen trong phút chốc tan đi, đôi mắt xanh xám xinh đẹp lấy lại vài phần sức sống. “Anh không phải không thích em một chút nào? Thế nghĩa là, anh vẫn thích em một chút, có phải không?”

Hai chữ.

Anh chỉ nói hai chữ.

Mà người trước mặt lại như một lần nữa sống lại.

Cố Trường An ý thức được bản thân mềm lòng, ý thức được bản thân chuẩn bị phạm một sai lầm rất lớn.

Nhưng anh không thể nhẫn tâm.

Đến lúc đó, nếu anh trở thành sự tồn tại giống như “Ông Koenig”, khi đó, Seryozha đau lòng như vậy sẽ hận anh sao? Anh thậm chí không muốn nghĩ về nó nữa.

Cố Trường An gian nan hỏi một câu, tự mình cũng cảm thấy mình rất mặt dày vô sỉ, “Nếu tôi cuối cùng vẫn không thể chấp nhận cậu, vẫn không thể đáp ứng cậu, thế thì bây giờ từ chối cũng có khác gì?”

Ánh mắt Seryozha đột nhiên tràn đầy hy vọng. “Đương nhiên là có khác! Nếu như anh không cho em cơ hội theo đuổi, chúng ta liền không có khả năng nào. Chẳng lẽ anh không thể thấy được sự khác nhau giữa số 0 và số 0 có lẻ sau dấu thập phân sao?”

Cố Trường An càng khó khăn nói, “Nếu cuối cùng tôi vẫn không chấp nhận cậu…”

Seryozha ngắt lời anh, “Đại tá, anh chỉ lớn hơn em hai tuổi, mà anh đối xử với em cứ như thể anh lớn hơn em hai mươi tuổi. Anh không phải cha em, không phải người giám hộ của em, hành vi của em có hậu quả thế nào em đều có thể tự chịu trách nhiệm. Em theo đuổi anh không phải trách nhiệm của anh, càng không phải gánh nặng của anh.”

“Anh chỉ cần vui vẻ thôi.” Seryozha cúi đầu, chăm chú nhìn đại tá đã mềm lòng của cậu, “Em làm không tốt chỗ nào, anh nói cho em, em sẽ sửa. Em chưa bao giờ thích ai, anh dạy em, em sẽ cố gắng có đủ tư cách làm người yêu của anh.”

Tình yêu của tuổi trẻ, trong sáng và cuồng nhiệt, vững chắc không lý trí, dâng trào không kiểm soát.

Cố Trường An suýt nữa chìm đắm trong trái tim nhiệt huyết này, cứ như thể tình yêu và tương lai thực sự chỉ đơn giản như vậy. Anh lại nở nụ cười dịu dàng, cố gắng không từ chối gay gắt, “Nào có dễ như vậy, nếu cậu cố gắng mãi mà không nhận lại được gì, cậu sẽ hận tôi.”

Seryozha lại không chút do dự, nói rằng, “Em không đánh giá cao bản thân mình, sẽ không lập tức thề tuyệt đối sẽ không hận anh, nhưng yêu và ghét vốn chính là một, nếu anh không thèm để ý đến tình yêu của em, sao anh lại có thể để ý đến hận của em? Dù thế nào, em nhất định cũng sẽ không làm anh bị tổn thương. Nhưng nếu em hận anh, xin hãy chấp nhận nó, hãy nhớ rõ nó, sau đó, hãy rời đi và yêu một người khác.”

Nói xong lời cuối cùng, cậu cố chấp nhìn chằm chằm đôi mắt Cố Trường An, dường như lại ngập tràn trong sương mù.

Cố Trường An giơ tay, đốt ngón tay rõ ràng, trắng mịn mảnh mai, như thể được dùng ngọc thạch tốt nhất điêu khắc; bàn tay của anh rõ ràng run lên, chậm rãi xoa đầu Seryozha.

Seryozha thỏa mãn cười.

Đúng lúc đó, từ hướng nhà ăn truyền đến một tiếng thét thê lương chói tai.

Cố Trường An và Seryozha liếc nhau, chạy về phía nhà ăn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.