Hắn cùng Tống Thiên cảnh đồng loạt nhíu mày, hai ảnh vệ trước mắt thật sự… Hắn nhịn không được lên tiếng:” Các ngươi đây là…”
Hai ảnh vệ nhìn nhau rồi thở dài thuật lại cho hắn nghe sự việc, chuyện là ban nãy không hiểu sao nàng đột nhiên lên tiếng gọi họ, mặc dù không biết tại sao nàng lại biết có ảnh vệ núp ở đấy nhưng đã bị gọi ra thì phải ra mặt. Sau đó nàng đưa cho hai người ảnh vệ bộ y phục kì quái này, vẫn là một bộ hắc y khá giống với đồ dạ hành nhưng thiết kế có phần tương đối khác, còn phải bịt mặt, nàng còn nói y phục này là dành ninja gì đó…
Hắn khẽ nhíu mày hướng nhìn ngôi nhà được dựng trước mắt đang định đi đến đó thì ảnh vệ ngăn cản nói:” Chủ nhân, cái này… vương phi có sai thuộc họ đưa cho người cùng hoàng thượng”, nói rồi dâng lên cho hắn cùng Tống Thiên Cảnh hai bộ y phục. Hai người khó hiểu nhìn nhau, nhưng vì tò mò mà thay y phục ra.
Đến khi thay xong, hai người còn phải đổi luôn giày, đi đứng thật khó khăn. Rốt cuộc hai nữ nhân đó đang có ý định gì vậy hả?! Hai người quyết định dùng khinh công bay đến căn nhà mà nàng cùng Băng Băng đang ở bên trong, còn nếu đi đôi giày kì quặc đó thì không biết bao giờ mới đến nơi.
Đứng trước cửa, A Thanh cùng A Hoa từ bên trong bước ra, y phục có phần tương tự như trên người bọn hắn, bất quá đi có phần khó khăn vì ống váy khá nhỏ. Hai người A Thanh đi mà đầu đầy mồ hôi đứng hai bên quỳ ngồi lên chân nói:” Cung nghiêng hoàng thượng cùng tam vương gia”, rồi kéo cửa ra.
Mọi việc thật khó hiểu, dù vậy hắn và Tống Thiên Cảnh vẫn bước vào. Bên trong nàng cùng Băng Băng đã chờ sẵn, vẫn đang ngồi quỳ, chính giữa là bàn trà. Thấy hai người hắn bước vào, nàng cùng Băng Băng cúi người sát sàn như chào hỏi.
Tống Thiên Cảnh nhíu mày nhìn hai người:” Các người đây là đang giở trò gì?”
Băng Băng ngưỡng đầu nói:” Chúng ta là đang đi khám phá thế giới, nơi đây là đất nước Nhật Bổn hay còn gọi là Nhật Bản. Chào mừng hai người đến với Nhật Bản”
Hắn nhìn Tống Thiên Cảnh khẽ gật đầu rồi hai người cùng ngồi xuống, bất quá bị nàng bên cạnh nhắc nhở:” Phải ngồi giống chúng ta như vầy”
Hai nam nhân kiên nhẫn ngồi theo kiểu ngồi của người Nhật Bản, lại bắt đầu nhìn xung quanh. Căn phòng trang trí khá đơn giản, dù diện tích có phần nhỏ nhưng lại cảm thấy rất thoải mái. Trên bàn trà là dụng cụ dùng để pha trà.
Hóa ra hai người họ nói chuẩn bị đi du sơn ngoạn thủy là như thế này. Trong lòng hai nam nhân nào đó rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm…
Nàng chậm rãi pha trà theo từng bước của trà đạo, nàng là dùng bột của lá trà non nghiền ra phơi khô, còn gọi là matcha. Băng Băng dùng tiếng anh để nói chuyện với nàng:” Cậu nghĩ hai người bọn họ có hiểu biết gì về trà đạo không?”
Nàng khẽ cười: ” Chẳng phải hai người họ vẫn đang nhìn chúng ta sao? Cậu nghĩ họ sẽ biết?”
Hắn khẽ nhếch môi:” Dù ta không biết trà đạo là gì nhưng ta biết hai người đang nói cái gì”
Nàng cùng Băng Băng khẽ chấn động, còn chưa đợi hai người bình tĩnh lại thì Tống Thiên Cảnh đã lên tiếng:” Chúng ta đã học trong hai năm nay”
Nàng nhìn Băng Băng nhướn mày, không nghĩ đến hai người này là biết tiếng Anh. Nhưng dù vậy nhóm nàng không chịu thua mà hướng hắn cười nói:” Thế này thì sao?”
Nói rồi nàng dùng giọng dùng tiếng Nhật nói:” Chậc, hai người đừng tự đắc nhá. Hai người chỉ biết mỗi tiếng anh, ta là đang dùng tiếng Nhật nha. Ha ha, biết ngay là các người không hiểu ta nói gì mà, đúng là đồ ngốc!”
Băng Băng phụ họa:” Cười người hôm trước, hôm sau người cười!”
Đến đây hai nam nhân chúng ta triệt để không thể xem vào tiếng nào được, quả thật hai người chỉ học mỗi tiếng phương Tây, còn ngôn ngữ mà nàng cùng cô nói là gì thì hai người chưa từng nghe qua.
Nàng nhìn nam nhân của mình mím môi không cam chịu liền bật cười dùng ngôn ngữ của Thiên Sở nói:” Không đùa với hai người nữa, nào, uống trà!”
Mùi thơm thoang thoảng của trà phảng phất ra xung quanh, nước trà không phải là màu vàng nhạt mà là một màu xanh của lá non. Nhấp một nhấp, lại cắn một miếng bánh thì thật còn gì bằng.
Bốn người ngồi thưởng trà cả một buổi, đến trưa thì lại thay đổi địa điểm. Nơi họ đến tiếp theo sẽ là Hàn Quốc, thời điểm để thưởng thức những món cay xé lưỡi.