Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 41: Sao chổi đụng nhau



Giang Thiên Phàm nghiêng mặt đi, dựa vào thành ghế.

Máy bay bay vào tầng mây, dần dần ổn định, ngay cả tiếng ồn từ động cơ cũng giảm đi không ít.

“Cần tôi đọc tin tức cho anh không?” Lâm Khả Tụng hỏi.

“Không cần, tôi muốn nghỉ ngơi.” Giang Thiên Phàm nhắm hai mắt lại.

Tay của anh rời khỏi mu bàn tay cô, không hiểu sao cô lại cảm thấy thật lạnh lẽo.

Lâm Khả Tụng cũng nhắm hai mắt lại, nhưng trước mắt cô lại luôn hiện lên các loại thức ăn do Bruce làm ra, những món ăn đó không chỉ có bề ngoài đẹp mắt mà ngay cả mùi vị cũng khiến cho người ta thèm ăn nhỏ dãi. Mà bên tai cô lại lặp đi lặp lại những lời nói mà Irriti đã nói với cô trong phòng vệ sinh, giống như là tiếng chuông giáo đường cứ vang vọng mãi ở trên bầu trời, muốn thoát khỏi cũng không có chỗ để ẩn nấp.

Rất nhanh máy bay đã đến Newyork, Meire tự mình tự mình đến đón bọn họ về nhà.

Ngồi trong xe, Meire không ngừng báo lại tình hình kinh doanh của nhà hàng Giang Thị tại New York trong khoảng thời gian này, đa số thời gian Giang Thiên Phàm chỉ nghe, thỉnh thoảng mới nói vài lời nhưng cũng hết sức ngắn gọn.

Lâm Khả Tụng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại chẳng nhìn thứ gì. Cho đến lúc trở lại phòng ở biệt thự, Lâm Khả Tụng nằm ở trên giường của mình, cách xa Giang Thiên Phàm, cô mới có cảm giác được giải thoát.

Cô quyết định bỏ hết tất cả, ngủ một giấc thật ngon. Nhưng cô lại không có cách nào để ngủ say.

Bởi vì cô cứ không nhịn được nghĩ, nếu như ngày đầu tiên cô bước vào biệt thự này, Giang Thiên Phàm không đồng ý trở thành người hướng dẫn của cô, vậy mọi chuyện sẽ có kết cục thế nào đây?

Cuối cùng cô vẫn quyết định đứng dậy, đi đến nhà bếp của Giang Thiên Phàm.

Cô muốn thử một lần, Bruce làm được đồ ăn, còn mình có năng lực để làm không.

Ngày đó canh bơ cà rốt được Chủ tịch Hiệp hội Ẩm thực Davy ưu ái. Món ăn này có nguyên liệu tương đối đơn giản, quá trình nấu nướng cũng không phức tạp.

Lâm Khả Tụng bằng vào những gì học đấy mấy hôm nay, giải tỏa kết cấu của món ăn này, làm ra một nồi canh bơ cà rốt.

Khi cô ngửi thấy mùi của món ăn, cô đã biết mình không thành công. Canh bơ cà rốt của Bruce có mùi thơm rõ ràng của bơ và cà rốt hoà vào nhau lại càng bổ sung thêm cho nhau, mà canh của mình lại chỉ có vị ngọt, bản thân cà rốt có vị ngọt, nhưng bơ cô sử dụng cũng có đường, hai thứ này hoà vào nhau lại làm mất đi mùi vị ban đầu của chúng.

Lâm Khả Tụng chỉ có thể làm lại, lần này nàng lựa chọn sử dụng bơ nhạt. Lần này canh có mùi vị tốt hơn lần trước nhiều, nhưng vẫn không thể làm ra được mùi vị giống như của Bruce.

Lần thứ ba, cô lựa chọn dùng mỡ bò nấu chín với cà rốt cắt hạt lựu. Mặc dù mùi thơm bốn phía, mùi thơm của cà rốt trở nên đậm hơn, nhưng mùi sữa lại bị che lấp. Nếu như sử dụng nhiều bơ hơn,lại khiên canh sền sệt mất cân bằng.

Hai tay Lâm Khả Tụng chống lên mặt bàn, trong lòng uể oải không cách nào dùng lời nói mà hình dung được.

Bruce cũng là người ngoài ngành như mình, nhưng chỉ một tháng…… Một tháng mà thôi, anh ta đã đạt tới một trình độ khác rồi, còn mình thì chỉ một nồi canh bơ cà rốt cũng không làm được.

Trước đó, Lâm Khả Tụng cảm thấy đây chỉ là một trận đấu của cô, biểu hiện tốt hoặc không cũng đều được, nhiều lắm thì có tiền thưởng hoặc không có mà thôi. Nhưng bây giờ, cô hiểu cái này rất có thể là sự đọ sức của những người hướng dẫn, cô không đại diện cho bản thân, mà là đại diện cho Giang Thiên Phàm.

Cô thở ra một hơi, lấy cà rốt, lần nữa nhớ lại mùi vị của món canh bơ cà rốt kia. Chỉ là đầu óc của cô không còn rõ ràng như lúc nãy nữa, ngay cả trí nhớ cũng theo sự không tự tin mà lẫn lộn.

Mùi vị lúc ấy nàng nếm thử là như thế này đúng không? Cô xác định là có vị mỡ bò chứ? Vị sữa và vị cà rốt là như vậy sao?

Không ngừng hoài nghi khiến cho cô càng lộn xộn.

Coi như Mông Ca Mã Lợi tán thưởng năng lực giải tỏa kết cấu của cô thì sao chứ? Cái năng lực này vốn không cách nào giúp cô thắng nổi bất kỳ đối thủ nào có thể độc lập làm ra món ăn hoàn chỉnh trong trận đấu.

Cô cảm thấy thật nặng nề.

Cô không quan tâm mình giống như một tên hề thất bại, bởi vì sẽ không ai nhớ đến một tên hề.

Nhưng cô thật không muốn làm cho những người khác dùng thất bại của mình để liên hệ với Giang Thiên Phàm.

Lâm Khả Tụng lấy cà rốt, lúc lưỡi đao chạm vào cà rốt, cô phát hiện mình cũng không biết phải cắt như thế nào.

Cả người hoảng hốt, nhà bếp to như vậy bỗng nhiên trở nên thật cô quạnh.

Ngay khi cô hạ dao xuống, mũi đao vừa vặn đụng đến ngón tay đang giữ cà rốt thì giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ xa dần đến gần, giống như là trong nháy mắt từ trên trời rơi xuống một cục băng.

“Cô đang ở đây làm gì thế?”

Bả vai Lâm Khả Tụng run lên, cà rốt với dao cùng rơi trên mặt đất.

Giang Thiên Phàm khẽ nghiêng mặt sang bên, giống như là cẩn thận lắng nghe. Anh lấy gậy dò đường ra, mở nó ra, di chuyển trên mặt đất, cho đến chạm vào củ cà rốt.

Anh cúi xuống muốn nhặt lấy.

Lâm Khả Tụng vội vàng ngăn cản anh: “Cẩn thận lưỡi đao!”

Giang Thiên Phàm lại giống như không nghe thấy, ngón tay vừa đúng xẹt qua dọc theo lưỡi đao, một vệt máu từ lòng ngón tay rỉ ra.

“Giang tiên sinh!” Lâm Khả Tụng lập tức ngồi chồm hổm xuống, nâng tay anh lên, lấy hòm thuốc vốn được chuẩn bị sẵn trong phòng bếp ra, dùng rượu cồn khử trùng vết thương cho anh.

Tay Giang Thiên Phàm lẳng lặng đặt trên tay trái của Lâm Khả Tụng, vẻ mặt của anh vẫn như cũ, giống như mới vừa quẹt làm bị thương vốn chẳng hề khiến anh cảm thấy đau đớn

“Tôi đã nhắc nhở anh, tại sao anh còn muốn nhặt chứ?”

“Khả Tụng, lúc cô lựa chọn đi một con đường nào đó, có một ít tổn thương cô biết rõ ràng là nó sẽ xảy ra, nhưng cô không thể trốn tránh, chỉ có thể đối mặt.”

Lâm Khả Tụng ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt Giang Thiên Phàm thât bình tĩnh, giống như đã trải qua tang thương, sau đó không hề bị lay động bởi thứ gì.

Đây là lần thứ hai anh gọi cô là “Khả Tụng“.

Rõ ràng vẫn cùng một giọng điệu, nhưng Lâm Khả Tụng lại có cảm giác như được đối phương cưng chiều.

Nhưng mà Giang Thiên Phàm không thể nào cưng chiều bất cứ ai.

Chính là bởi vì như vậy, Lâm Khả Tụng không khống chế được nói ra những nghi ngờ trong lòng mình.

“Tôi hiểu rõ…… Nhưng Giang tiên sinh, anh có từng nghĩ rằng có lẽ lựa chọn tôi thay anh tham gia “Bậc thầy xuất sắc” là một quyết định sai lầm không?”

Nhắc nhở Giang Thiên Phàm phủ nhận quyết định của chính anh, đối với Lâm Khả Tụng mà nói, cũng cần dũng khí cực lớn.

“Tại sao?”

Giang Thiên Phàm thật bình tĩnh hỏi ngược lại.

Mà chính sự bình tĩnh này lại khiến Lâm Khả Tụng càng thêm nóng nảy.

“Bởi vì…… Bởi vì tôi không có thiên phú! Nếu như không đi đến phía sau thì có thể đến giờ tôi đến cá Hồi cũng không nhận ra! Bởi vì tôi vốn không hiểu được làm thế nào để dùng các loại nguyên liệu nấu thành món ăn ngon! Bởi vì có thể đến ba tháng sau tôi vẫn không làm được bằng Bruce dễ dàng làm được lúc này! Bởi vì……”

Quá nhiều bởi vì, vào thời khắc ấy Lâm Khả Tụng phát hiện bản thân mình chỉ trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên nói cái gì.

“Cũng bởi vì cô làm không tốt một món canh bơ cà rốt sao?”

Giang Thiên Phàm tiện tay tựa gậy dò đường vào bên cạnh bàn, vươn dài tay, tìm kiếm trên mặt bàn ba phần canh cà rốt Lâm Khả Tụng làm.

Thậm chí anh còn nhấc thìa, múc xong thì muốn đưa vào miệng.

“Không cần nếm, phần này tôi sai lầm là dùng bơ nặng, quá ngọt.”

Giang Thiên Phàm tựa như không có nghe thấy, ngậm lấy cái thìa: “Đúng vậy.”

Khi anh múc một phần khác, Lâm Khả Tụng lại nói: “Sau khi tôi đổi thành bơ nhạt lại mất đi hương vị đậm đà.”

Giang Thiên Phàm vẫn nếm thử một miếng. Anh không phát biểu bất kỳ đánh giá nào, mà là dùng ngón tay bưng phần canh thứ ba lên trước mặt của mình.

“Phần này thì… Mùi của cà rốt và sữa không cách nào cân bằng, độ đặc cũng không đúng.”

Lâm Khả Tụng chỉ hy vọng anh có thể dừng lại, không cần hết lần này đến lần khác nếm những sản phẩm thất bại của cô.

Rõ ràng chỉ cần dùng thìa khuấy chút, ngửi một chút là có thể phân biệt ra được khuyết điểm nhỏ nhặt nào, Giang Thiên Phàm vẫn đưa nó vào trong miệng.

“Cô lựa chọn sử dụng bơ nhạt là chính xác, dùng mỡ bò nấu cùng cà rốt cũng chính xác, chỉ là cô có nghĩ tới việc dùng một nửa bơ nhạt và một nửa sữa tươi không?”

Giọng nói của Giang Thiên Phàm thật bình tĩnh, hoàn toàn khác hẳn sự lo âu của Lâm Khả Tụng.

“Nhưng mà đến lúc thi “Bậc thầy xuất sắc”, nếu như làm canh bơ cà rốt, Giang tiên sinh, Uỷ hội cuộc so tài sẽ cho tôi làm hai lần thậm chí ba lượt, bốn cơ hội sao? Bọn họ sẽ cho phép anh tới đến bên cạnh tôi chỉ điểm như vậy sao?”

Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng ngược lại Giang Thiên Phàm.

“Dĩ nhiên sẽ không.”

“Cho nên Giang tiên sinh, tôi vẫn không hiểu tại sao anh lại không tuyển chọn một người dự bị dễ dạy hơn tôi? Một…… Một người có thiên phú như Bruce vậy, chỉ cần thêm chút chỉ điểm là có thể đột nhiên tăng mạnh? Những gì anh kiếm được đến hôm này cũng không dễ, chẳng lẽ anh không quý trọng danh tiếng của mình sao?”

Lâm Khả Tụng không hiểu. Thật ra thì từ ngày đầu tiên cô đến chỗ này, cô đều không hiểu hết thảy.

Chỉ là một tháng trước, nàng ôm những cái không hiểu nhưng vẫn có thể yên tâm thoải mái ở lại chỗ này, dù sao cô cũng chỉ muốn hết sức là tốt rồi.

Nhưng bây giờ, “Không hiểu” như vậy lại làm cho cô cảm thấy rất áp lực.

“Là cái gì khiến cô cảm thấy chính mình không phải là người có thiên phú? Cái gì khiến cô cảm thấy mình không phải như Bruce? Cái gì khiến cô cảm thấy tôi lựa chọn cô chính là không quý trọng danh tiếng của mình?”

Giọng nói của Giang Thiên Phàm vẫn thản nhiên như cũ, giống như là dù Lâm Khả Tụng cảm thấy lửa cháy đến nơi, anh cũng giống như vậy có thể trước núi thái sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc.

“Tôi đã làm được cái gì chứ? Nhiều đồ gia vị và nguyên liệu nấu ăn như vậy tôi lại không gọi được tên! Một chén nấm hương trộn thịt băm hoàn mỹ phù hợp với yêu cầu vị giác của anh cũng làm không được! Bây giờ một tô canh bơ cà rốt ở cấp bậc nhập môn trước mặt, tôi cũng vẫn tay chân luống cuống… Một tháng, anh dẫn tôi đến phòng bếp của nhà hàng cao cấp nhất để học tập, tôi vẫn chẳng làm nên trò trống gì…”

“Cho nên cô đang trách cứ tôi không dạy cô cẩn thận, đúng không?”

Giang Thiên Phàm nghiêng mặt sang, ánh đèn màu trắng lạnh lẽo chiếu lên trên mặt anh, ánh sáng và bóng tối so sánh rõ ràng như thế, gương mặt bị che khuất của anh mang nét thần bí, còn phần được chiếu dưới ánh sáng lại chính xác như kim loại được điêu khắc mà thành.

“Không phải vậy, anh đã dạy tôi rất nhiều, ngày trước tôi vốn không biết gì…”

Anh rất tốt.

Tốt đến hoàn mỹ, từ vị giác đến tài nấu nướng thậm chí sự cố chấp theo đuổi hoàn mỹ, đều tốt đến mức khiến tôi cảm thấy sợ.

Sợ sự hoàn mỹ như vậy bị tôi làm vỡ vụn.

“Như vậy chính là cô đang trách cứ tôi chưa từng hướng dẫn từng bước giống như những bậc thầy khác, mưa thuận gió hoà, cổ vũ cô nhiều hơn sao?

“Không phải vậy. Anh không có bất cứ vấn đề gì, là tôi…”

Cuối cùng Lâm Khả Tụng cũng hiểu rõ, Giang Thiên Phàm hờ hững cũng là một loại cố chấp, một tính cách không đụng tường thì không ngừng nghỉ vậy.

Không có gì có thể cải biến ý nghĩ của anh, cho dù đó là thực tế.

“Là tôi vốn không phải là tài năng có thế cải tạo.”

Giang Thiên Phàm vịn dọc theo mặt bàn, chậm rãi đứng dậy.

Ánh mắt của anh rõ ràng không hề gợn sóng, nhưng lại có một sự ngạo nghễ khó nói lên lời.

“Cho nên mới vừa rồi, cô muốn cắt cho ngón tay của mình bị thương, như vậy thì có thể bởi vì bị thương mà rời đi, mà tôi cũng không thể không đồng ý, đúng không?”

Lâm Khả Tụng ngừng lại hô hấp của mình, dùng hết khả năng không để cho anh phát hiện ra một chút manh mối nepf.

Nhưng trái tim của cô lại không tự chủ được mà đập loạn, bởi vì cô không nghĩ tới đó chỉ là một giây phút suy nghĩ của mình, lại bị Giang Thiên Phàm phát hiện.

Điều này sao có thể?

“Tôi không có.”

“Khả Tụng, tôi cũng không biết như thế nào mới có thể làm cho cô có tự tin, có phải không nên đứng ở góc độ của một người hướng dẫn, mà là giống như một người đàn ông bình thường, để cho cô cảm thấy được yêu thương không? Tôi cho là cô là một cô gái trưởng thành, rất kiên cường, có nghị lực, nhưng hình như tôi sai lầm rồi.”

Lời nói của Giang Thiên Phàm, lần đầu tiên Lâm Khả Tụng cảm giác khó hiểu.

Cái gì gọi là đàn ông bình thường?

Cái gì gọi là được yêu thương?

Rốt cuộc Giang Thiên Phàm có ý tứ gì?

“Nếu như cô cảm thấy nói như vậy cô sẽ dũng cảm hơn, tôi cũng có thể.”

Giọng nói của anh thật bình tĩnh, bình tĩnh như một chuyện hiển nhiên, không thể sửa đổi.

“… Có thể cái gì?”

Người đàn ông này nhất định rõ ràng chính mình cần chính là cái gì, mục tiêu mình muốn đạt tới là cái gì, tâm tình của anh rất ít lộ ra, nhưng anh cũng không khó hiểu rõ.

Chỉ là giờ phút này, mỗi một câu anh nói, Lâm Khả Tụng cũng cái hiểu cái không.

Giang Thiên Phàm đưa dài tay của mình đặt lên mặt của Lâm Khả Tụng. Lòng bàn tay anh rất ấm, giống như nâng đỡ tất cả.

Nước mắt cô nhẫn nhịn lâu như vậy cứ thế rơi xuống.

Cô chưa từng mềm yếu như thế, dù là lúc rời khỏi kỳ thi đại học biết bài thi của mình hỏng bét, cô cũng có thể cười tự nhủ không có gì lớn, sang năm lại thi lại.

Mà cô mềm yếu, không phải là vì người khác, chính là bởi vì người đàn ông trước mắt này.

Ngón tay của anh lau khóe mắt ướt át của cô, khẽ thở dài một cái.

“Thật xin lỗi, Khả Tụng.”

Lâm Khả tụng cảm giác giống như mình đã nghe nhầm.

“Thật xin lỗi” ba chữ này, sao có thể do Giang Thiên Phàm nói ra?

“Tôi không chỉ có muốn em ở bên cạnh tôi, càng hy vọng bản thân em có dũng cảm. Cho nên tôi nên sớm một chút làm như vậy.”

Làm cái gì?

Lâm Khả Tụng còn chưa hiểu rõ tất cả, Giang Thiên Phàm đã giữ lấy gáy cô, bỗng nhiên ôm cô về phía mình.

Đó là sức mạnh mà cả đời này Lâm Khả Tụng không thể đối kháng, cô dựa vào trong ngực của anh, gần như là bị ép buộc ngẩng đầu lên.

Mặt của anh sát về phía cô, khuôn mặt tinh xảo của anh in bóng trong nhãn cầu của Lâm Khả Tụng.

Phút giây môi anh chạm vào Lâm Khả Tụng, cô cảm thấy mình như bị bị viên đạn bắn trúng hồng tâm, lảo đảo lui về phía sau, cố gắng nắm chặt mọi thứ cô có thể nắm chặt, bên tai là những tiếng vang, giống như toàn bộ thế giới lật nghiêng.

Đầu lưỡi của anh cạy mở khóe miệng cô, mạnh mà có lực xâm nhập vào miệng cô, hoàn toàn không giống anh trước sau như một lạnh lùng hờ hững, mà là không muốn xa cách.

Giống như trong bóng tối đốt lên một que diêm, chỉ chốc lát, điên cuồng bốc cháy, không cố kỵ chút nào tiêu hao tất cả dưỡng khí.

Đó không phải là việc đôi môi chạm nhau bình thường, cô rõ ràng có thể cảm thấy anh làm như thế nào để ép buộc cô hé miệng, gần như suồng sã cướp lấy tất cả của cô.

Cường độ như vậy, vốn Lâm Khả Tụng không thể chịu được, cho đến lúc chân cô như nhũn ra sắp trượt ngồi xuống đất, cánh tay của đối phương lại thoải mái kéo lấy cô, dùng sức ấn cô về phái mình, gáy cô bị giữ chặt, xương sọ đau đớn giống như bị tay của đối phương bóp vỡ.

Anh dễ dàng ôm lấy hai chân cô, đặt cô trên mặt bàn, ngay lúc được nâng lên, cô chỉ có thể sợ hãi giữ chặt bờ vai của hắn.

Anh thỏa thích và mất khống chế, giống như thuỷ triều ngày Tận Thế tràn đến, phá tan tất cả.

Nụ hôn của anh kiêu ngạo nuốt hết hô hấp của cô, chen vào răng cô, đột nhiên ùn ùn kéo đến.

Máu trong người cô như cũng tập trung vào đầu lưỡi của anh.

Cô vốn không có cách nào hô hấp, sợ hãi đấu tranh.

Cô vỗ vào bờ vai của anh, dùng sức đẩy ra khoảng cách với đối phương. Sự từ chối như vậy lại càng làm cho đối phương dùng lực lớn hơn.

Anh xếp hai tay của cô, giữu chúng ở phía sau cô, càng thêm mạnh mẽ đòi lấy. Đầu của cô ngửa về phía sau, cô cảm thấy mình sẽ bị anh bẻ gảy.

Lâm Khả Tụng chưa từng gặp một Giang Thiên Phàm như vậy.

Giống như một tinh cầu vẫn yên lặng đóng băng, lại vỡ tung trước mặt Lâm Khả Tụng, năng lượng giây phút đó như muốn phá hủy cô thành hạt bụi.

Ngay lúc cô sắp khóc, anh ngừng lại.

Khi đầu lưỡi anh rời đi, lại lướt qua môi trên của cô, giống như tất cả cảm giác bị áp bức lúc trước chỉ vì để cho cô quý trọng một sự dịu dàng chớp mắt này.

Trán của anh nhẹ nhàng dựa vào cô, hô hấp cuồn cuộn đang chậm rãi bình tĩnh lại.

Cô nhắm chặt mắt, bả vai cương cứng, không dám nhìn anh.

Anh buông tay cô ra, lui về phía sau hai bước.

Sau mấy giây, Lâm Khả Tụng mới mở mắt, trợn to hai mắt.

Giang Thiên Phàm dọc theo mặt bàn, tìm về cây gậy dò đường của mình. Vẻ mặt của anh giống chưa từng thay đổi, giống như người mới vừa rồi làm những chuyện đó, không phải là anh.

Lâm Khả Tụng cúi đầu xuống, nhìn cổ tay bị nắm đỏ, cô biết mình sẽ không quên được sức mạnh của Giang Thiên Phàm trong một thời gian dài.

Anh là một người đàn ông, chưa bao giờ Lâm Khả Tụng cảm nhận được sâu sắc như hôm nay.

Vẻ mặt Giang Thiên Phàm chưa từng thay đổi, anh chỉ giọng điệu trước sau như một nói: “Thu dọn nơi này sạch sẽ.”

Lâm Khả Tụng cố gắng tìm một chút manh mối từ cặp mắt đen láy của anh, chỉ tiếc cho tới bây giờ mắt của Giang Thiên Phàm không phải là cửa sổ tâm hồn.

Chúng chỉ là vật trang trí cho đẹp mà thôi. Ngũ quan đẹp như điêu khắc của anh chẳng lộ ra tâm tình gì.

Lúc anh nói chuyện, đầu lưỡi vẫn như ẩn như hiện, đó là để trêu chọc người ta phát điên.

Cho đến khi Giang Thiên Phàm bước chân, tránh đi tất cả “chướng ngại vật”, bước chân ra khỏi phòng bếp, Lâm Khả Tụng mới cúi đầu xuống.

Trứng gà vỡ vụn đầy đất.

Các loại gia vị khác nhau vung vãi.

Trong không khí tràn ngập các loại mùi, hòa cùng một chỗ, khiến cho Lâm Khả Tụng càng thêm đau đầu chống mặt.

Mấy phút sau, đầu óc cô mới thanh tỉnh lại, cắn răng nghiến lợi nói với không khí: “Cái gì mà “thu dọn nơi này sạch sẽ” chứ?”

Nhưng có một chút, Lâm Khả Tụng rất xác định, ý tưởng muốn làm mình bị thương rồi bỏ bài dự thi đã chọc giận đến Giang Thiên Phàm.

Nếu như có một ngày anh quyết định buông tha cái gì, nhất định là ý tưởng của anh, mà không phải bị người nào sắp xếp hoặc ép buộc.

Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, đè lại môi mình, là bị sức lực của Giang Thiên Phàm lưu lại.

Giống như sao chổi, xông phá tầng khí quyển của địa cầu, sau đó để lại ấn tượng khó phai mờ, nháy mắt rời xa.

Lòng của cô đang sôi trào, máu của cô đang náo động.

Cô chưa bao giờ biết, một người đàn ông khi hôn sẽ có sức lực lớn như vậy.

Chỉ là tại sao anh lại muốn làm vậy?

Lâm Khả Tụng nhìn, nếu như có một ngày Giang Thiên Phàm hôn người kia, chỉ biết hoàn toàn là vì thưởng thức và ái mộ, mà không phải bất kỳ lý do gì khác. Chỉ là đứng ở ngay chỗ của anh, thật sự có người nào có thể làm anh mở ra thế giới của mình nguyện ý tìm hiểu thậm chí là bao dung và thưởng thức sao?

Cô ngồi ở dưới đất, hồi lâu mới bò dậy. Cả người và suy nghĩ đều mơ hồ.

Cô không biết mình làm thế nào dọn sạch sẽ đống trứng gà và bột mì văng tung tóe, cũng không biết mình làm thế nào lau mặt bàn đến khi sạch bóng.

Cô về tới trong phòng của mình, ngẩn người ngồi trước bàn.

Giống như cô hiểu tất cả, cũng bị Giang Thiên Phàm phá vỡ.

Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, Nina vẫn gọi cô rời giường trước nửa tiếng như cũ.

Khi cô sắp ăn điểm tâm xong, cô nghe tiếng bước chân của Giang Thiên Phàm từ cầu thang xuống.

Lâm Khả Tụng cúi đầu, thậm chí không dám nhìn đối phương.

Anh đi tới ngồi xuống đối diện cô, bình tĩnh mở miệng: “Khả Tụng, em ăn xong rồi sao?”

Đây là lần thứ ba, anh gọi cô là “Khả Tụng”.

Chẳng lẽ đây chính là cái khúc nhạc dạo “Hướng dẫn từng bước”, “Xuân Phong Hóa Vũ” sao?

Cô tình nguyện không cần……

“Đúng, ăn xong rồi.” Lâm Khả Tụng để đũa xuống, ngón tay đều khẽ run.

Meire nhìn nét mặt Lâm Khả Tụng, lộ ra vẻ mặt tìm tòi nghiêng cứu. Nhưng anh không có nói nhiều, mà đưa máy tính bảng đến trước mặt cô.

“Đọc đi.”

Trên máy tính bảng cũng không phải tin tức mà là thực đơn nấu nướng cơ bản nhất.

Cô nhìn gò má của Giang Thiên Phàm một cái, anh chỉ cúi đầu xuống, không nhanh không chậm ăn cháo.

“Một chút nước canh dưa đậm đặc, phần ba người. Phòng để nguyên liệu nấu ăn, một quả dưa nhỏ, một miếng bí đỏ lớn, ba miếng khoai tây nhỏ, 250g đồ ăn rửa sạch, 500ml canh gà, ba thìa sữa tươi……..”

“Khả Tụng, em biết tại sao trong súp bí đỏ lại bỏ them khoai tây không?” Giang Thiên Phàm gắp một sủi cảo tôm, đưa vào trong miệng.

Lâm Khả Tụng nhìn dáng vẻ ăn của anh, thiếu chút nữa đại não quên suy nghĩ.

“Vì để gia tăng hàm lượng tinh bột cùng với hương vị. Hơn nữa khoai tây nhỏ sẽ không ảnh hưởng đến bí đỏ trong veo.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.