Editor: tu tai
Nhưng ngay khi cô đang bước đi khập khiễng, theo bản năng cô lại thở ra một hơi.
Khăn giấy bay lên.
Xong rồi!
Lâm Khả Tụng gấp muốn chết, đang muốn dùng sức hút vào một hơi để hút khăn giấy lại, thì có cái gì ấm áp đã đè lại.
Khi da thịt chạm nhau cô thậm chí có thể cảm thấy đối phương hơi mút vào, mang theo sự quyến luyến như có như không, đôi môi Lâm Khả Tụng có một loại ảo giác như bị đối phương mang đi.
Hô hấp của cô lọt vào giữa khóe miệng của đối phương, cảm giác của cô chưa từng nhạy cảm như thế, thậm chí đường vân trên môi mềm mại của đối phương hình như cũng khắc trên môi của cô.
Cô trợn to hai mắt, nhìn thấy là hàng lông mi của Giang Thiên Phàm rủ xuống, gần như vậy, dường như muốn chạm lên ánh mắt cô.
Rõ ràng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, nhưng Lâm Khả Tụng lại có một loại ảo giác mình bị đối phương cực kỳ quý trọng.
Anh rời đi môi của cô, thẳng người lên, dùng giọng nói lạnh lùng lại như lưu thủy trước sau như một nói: “Khăn giấy đâu?”
Tấm khăn giấy đáng thương đã sớm rơi xuống mặt đất.
Người chung quanh nở nụ cười.
Lâm Khả Tụng chỉ cảm thấy cái thế giới này đang xoay tròn, thậm chí cô không phân biệt được ai là ai.
Cho đến khi có người dùng tay giữ chặt sau lưng cô.
Lâm Khả Tụng quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt của Tống Ý Nhiên.
Trong ánh mắt của anh có một loại sức mạnh, giống như bất ngờ rơi từ độ cao vạn mét xuống, muốn ép vỡ cô.
“Ha ha ha! Không ngờ cuối cùng hình ảnh tôi rất muốn nhìn thấy cũng xuất hiện!”
Mông Ca Mã Lợi hết sức vui vẻ.
Phu nhân Belle nhìn điện thoại di động nói: “Vẫn còn không tới hai mươi giây!”
“Nhanh lên một chút! Nhanh nhặt lên!”
“Còn có cơ hội! Nhanh lên một chút!”
Bên tai Lâm Khả Tụng truyền tới tiếng gọi ầm ĩ của người xung quanh.
Đầu óc đang đãng du của cô trở về vị trí cũ, nhanh chóng nhặt tờ khăn giấy trên mặt đất lên, đặt ở trên mặt.
Chuyện lúng túng đã xảy ra, cho dù muốn rối rắm cũng phải chờ trò chơi này kết thúc đã.
Lâm Khả Tụng đưa tay kéo cà vạt của Giang Thiên Phàm, nhón chân lên, vào lúc hai người còn chưa kịp chạm vào nhau, thổi một hơi, đẩy khăn giấy dán lên mặt của Giang Thiên Phàm.
Cô buông anh ta ra, nhìn anh thong dong truyền tấm khăn giấy cho phu nhân Smith ở bên cạnh.
Trên mặt của anh không thấy bất kỳ vẻ tức giận nào, ngay cả cau mày cũng không.
Trái tim Lâm Khả Tụng xoay tròn thần tốc như con quay, hoặc như là xác tên lửa rơi từ trời cao xuống mặt đất, tất cả đều đi ngược lại sự khống chế của cô.
Khăn giấy được thuận lợi truyền đến người cuối cùng, phu nhân Belle đọc lên thời gian cuối cùng.
Mọi người chợt hoan hô!
Bên tai không ngớt tiếng vỗ tay, tiếng cười.
Lâm Khả Tụng vẫn còn đang lơ mơ.
Cô đã hôn Giang Thiên Phàm……
Không đúng! Phải là Giang Thiên Phàm hôn cô!
Tại sao anh không có chút phản ứng nào?
Sau đó Lâm Khả Tụng nhận ra một vấn đề khác…… Hình như đây chính là nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời của cô……
Mặc dù cô không mơ mộng gì với nụ hôn đầu, nhưng vấn đề là người này là Giang Thiên Phàm!
Cô còn phải sống chung cùng anh hơn hai tháng nữa!
Hiện tại, Lâm Khả Tụng ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Giang Thiên Phàm. Xấu hổ như vậy…… Nếu như bị hiểu lầm là cô cố ý thổi khăn giấy đi, thì có nhảy vào Đại Tây Dương cũng rửa không sạch!
Ánh mắt của cô không cẩn thận đối mặt với Elis. Mặc dù Elis hết sức kềm chế, trò chuyện vui vẻ với người xung quanh, nhưng là sự ghen ghét cùng trào phúng đối với Lâm Khả Tụng trong mắt cô hết sức rõ ràng.
Lâm Khả Tụng hít một hơi.
“Khả Tụng, Lâm Khả Tụng!”
Tiếng nói của Tống Ý Nhiên vang lên, Lâm Khả Tụng ngẩng đầu lên: “À? Thế nào?”
“Mông Ca Mã Lợi đang cầu hôn phu nhân Belle.”
Lâm Khả Tụng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra Mông Ca Mã Lợi đã quỳ gối trước mặt phu nhân Belle.
“Chúng ta đã không còn trẻ tuổi, Monica. Có lẽ ngày mai, anh sẽ nằm ở trên giường không mở mắt ra nữa. Anh không có hùng tâm đối với việc theo đổi sự nghiệp, cũng vô tâm lưu luyến các cô gái tuổi trẻ xinh đẹp nữa…… Con cháu của anh cũng không cần sự che chở của anh nữa rồi. Trên đời này, đã không có gì cần anh phải hao tốn sức lực đi kinh doanh hoặc hao hết cố gắng theo đuổi nữa rồi. Nhưng chỉ có em…… Monica…… Anh muốn dùng những ngày còn lại ở bên em…… Dùng thân phận người chồng nắm tay em, đi ở trên đường cái, mọi người quăng ánh mắt hâm mộ về phía anh. Anh sẽ làm món ăn ngon nhất trên đời này cho em, để mỗi một ngày của em đều tràn đầy mong đợi…… Để cho thời gian còn lại của chúng ta đều là mỹ vị……”
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn chăm chú vào Monica.
Phu nhân Belle cười. Bà thật sự không có sức sống thanh xuân của các cô gái trẻ, nhưng bà có một loại sức quyến rũ ưu nhã trải qua thời gian mài. Bà biết mình cần là cái gì, cũng biết trên cái thế giới này trừ danh lợi còn có cái gì càng thêm đáng giá để bà quý trọng.
“Mông Ca Mã Lợi yêu quý, em cảm thấy em cũng sẽ sống thật lâu, cho nên em không muốn dùng thời gian còn lại của em để đi hoài niệm một người khác. Nếu như muốn em đồng ý lời cầu hôn của anh, em chỉ có một điều kiện, đó chính là anh nhất định phải sống lâu hơn so với em.”
Mọi người nhìn về phía Mông Ca Mã Lợi.
Ông hít sâu một hơi, trả lời hết sức trịnh trọng: “Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ khống chế việc ăn uống của mình thật nghiêm khắc, cho dù trời mưa gió vẫn kiên trì rèn luyện thể dục! Bước đầu tiên là tại trong hôn lễ của chúng ta khiến mọi người không nhìn thấy bụng bự của anh nữa! Anh sẽ khỏe mạnh vượt qua mỗi ngày cùng em!”
Nhắc tới bụng bự của Mông Ca Mã Lợi, mọi người không khỏi nở nụ cười.
“Em đồng ý.” Phu nhân Belle cũng cố nén cười đưa tay mình về phía Mông Ca Mã Lợi.
Bọn họ ôm nhau thật chặt, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên bên tai thật lâu.
Lâm Khả Tụng nhìn bọn họ, bỗng nhiên thấy hâm mộ.
“Có phải rất hâm mộ hay không?” Tống Ý Nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy. Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau.” Lâm Khả Tụng thở ra một hơi.
“Em cũng sẽ có.”
Tiếng nói của Tống Ý Nhiên bị bao phủ trong tiếng hoan hô của mọi người, Lâm Khả Tụng chỉ nhớ rõ nụ cười trong ánh mắt của anh, rất sâu rất xa.
Sau khi mọi người nâng cốc chúc mừng Mông Ca Mã Lợi cùng phu nhân, Mông Ca Mã Lợi cười xấu xa.
“Mới vừa rồi, trong quá trình chơi trò chơi, có hai người bị rơi khăn giấy……”
Ánh mắt của mọi người cùng nhau nhìn về phía Bruce và Lâm Khả Tụng, bọn họ lộ vẻ mặt tiếc nuối cùng với đồng tình, khiến Lâm Khả Tụng không hiểu lo lắng.
“Cho nên hai người kia phải từ từ thưởng thức đồ uống ma quỷ của tôi!”
Đúng! Còn trừng phạt nữa! Mới vừa rồi chơi trò chơi quá đầu nhập, Lâm Khả Tụng quên mất chuyện này!
“Đợi chút, Bruce đâu rồi?” Phu nhân Belle tìm kiếm trong số khách khứa, vậy mà không thấy được bóng dáng của Bruce.
Lúc này Tống Ý Nhiên chợt hô lên: “Cậu ấy đang muốn chạy trốn! Đang ở phía dưới bàn bánh ngọt!”
Mọi người chợt ùa đến, bắt Bruce trở lại.
“Tống —— chúng ta là bạn bè! Sao anh có thể bán đứng bạn bè!” Giọng nói của Bruce nghe hết sức buồn rầu cùng đáng thương.
“Bởi vì không đành lòng một mình Khả Tụng nhận hình phạt!” Tống Ý Nhiên đút tay vào túi, trừng mắt với đối phương.
Lâm Khả Tụng nhếch khóe miệng ghét bỏ nhìn về phía Tống Ý Nhiên: rõ ràng người này chính là muốn nhìn hai người bọn họ cùng nhận trừng phạt! Nếu không tại sao không nhắc cô chạy trốn chứ!
Mông Ca Mã Lợi vui vẻ đem hai chén đồ uống trong màu đen lộ ra sắc xanh, cố ý nói với Bruce: “Cháu trai yêu quý của ông, cháu không cần lo lắng ngộ nhỡ không cầm chắc đánh rớt thì phải làm thế nào, bởi vì ông làm một thùng lớn rồi!”
Bruce sợ hãi nhìn chén đồ kia.
“Khả Tụng, cô cũng tới đây!” Mông Ca Mã Lợi vẫy vẫy tay với cô, “Không cần lo lắng, thật ra thì thức uống này cũng không có vấn đề gì, hơn nữa còn rất tốt đối với cơ thể!”
Lâm Khả Tụng hoài nghi nhìn về phía Bruce bên cạnh, mà vẻ mặt Bruce lại không ngừng buồn nôn như muốn nhổ ra.
“Thật ra thì uống một hơi hết cái ly thức uống ma quỷ này rất dễ dàng.”
Mông Ca Mã Lợi nói như vậy, nhưng nét mặt của các vị khách trong phòng rõ ràng không hề đồng ý với cách nói của ông. Thậm chí khi ông quơ quơ ly thủy tinh, mọi người không hẹn mà cùng lui về phía sau gần nửa bước.
Điều này làm cho Lâm Khả Tụng cảnh giác. Cho dù Mông Ca Mã Lợi nói nó vô hại thế nào, cô cũng không ngừng cùng cố trong lòng. Hiệu lực của ly thức uống này nhất định vượt xa món canh đỏ kỳ quái cô làm ra lúc tham gia tuyển chọn!
Nhưng Lâm Khả Tụng cũng tin chắc, đồ khó uống đến đâu, cũng chính là chuyện nhắm mắt lại một hơi thôi!
Lấy trước thuốc bắc khó uống như vậy cô cũng nuốt xuống bụng, đồ uống của Mông Ca Mã Lợi còn có thể khó uống hơn cái đó sao? Nhất định là bởi vì những người ngoại quốc này chưa từng uống thuốc bắc, khả năng chịu đựng thấp!
“Cho nên tôi quyết định gia tăng khó khăn.” Vẻ mặt Mông Ca Mã Lợi vui vẻ lên, hoàn toàn không thèm để ý Bruce là cháu của ông vậy, “Nếu như người tiếp nhận trừng phạt, có thể nếm ra những loại nguyên liệu sử dụng trong đồ uống, thì không cần uống xong một chén lớn này!”
Một chén lớn là chén lớn nào?
Mọi người nghi ngờ nhìn theo hướng ngón tay Mông Ca Mã Lợi chỉ đi, chỉ nhìn thấy phu nhân Belle đang bưng một cốc bia tối thiểu 1 lít đi ra.
Đồ uống đen như mực dưới ánh mặt trời có loại cảm giác âm sâm sâm.
Mọi người cùng nhau thở hốc vì kinh ngạc, ngay cả Lâm Khả Tụng cũng cảm thấy kinh hãi.
“Bà nội Monica, bà không thể để ông nội cháu làm càn như vậy được! Sẽ làm ra mạng người đấy!” Bruce không hề từ bỏ cố gắng vùng vẫy.
“Hả? Thật sao? Bà cảm thấy rất có ý tứ! Bruce, bà tin tưởng nhất định cháu có thể nếm ra được tất cả mùi vị!”
Hai người bọn họ thật sự càng lúc càng giống vợ chồng.
Bruce và Lâm Khả Tụng nhận lấy đồ uống từ trong tay Mông Ca Mã Lợi.
Tâm tình Lâm Khả Tụng cũng so nặng nề hơn trước đó không ít. Dù sao trước đó cô nghĩ một hơi uống hết, quan tâm nó có mùi vị gì chứ. Nhưng bây giờ, vì không phải uống hết một ly lớn này…… Cô phải thưởng thức cẩn thận mùi vị của nó rồi.
Mặc kệ cô chịu được hay không chịu nổi mùi vị của thứ đồ uống này, ít nhất cái bụng của cô cũng không chống đỡ nổi một cốc lớn như vậy!
“Tin tưởng tôi…… Đây tuyệt đối là đồ uống khó uống nhất mà đời này cô tiếp xúc đến!” Bruce nhỏ giọng nói với Lâm Khả Tụng.
Hình như Mông Ca Mã Lợi và phu nhân Belle đã sớm chuẩn bị, bọn họ lấy ra hai tấm bảng đen, đặt dựa vào nhau, sau đó nói với Bruce và Lâm Khả Tụng: “Hai người chia nhau viết tên nguyên liệu nấu ăn trên hai tấm bảng đen này!”
Lâm Khả Tụng hít sâu một hơi…… Chỉ mong tất cả các nguyên liệu trong cái ly đồ uống ma quỷ này cô đều đã từng gặp rồi, đừng gây ra chuyện cười gì như không phân rõ cái gì là cá hồi như trong phòng bếp nữa.
Cô xoay đầu lại nhìn về phía Tống Ý Nhiên, đối phương lại đút hai tay vào túi trừng mắt với cô.
Người này, không bỏ đá xuống giếng nên a di đà Phật rồi, cũng không trông cậy vào anh có thể giúp cô.
Cô theo bản năng lại nhìn về phía Giang Thiên Phàm, đúng như cô dự đoán, trên mặt của anh ta nhìn không ra nửa phân cảm xúc.
Lâm Khả Tụng hít một hơi, giữa các vị khách truyền đến một hồi thổn thức, là Bruce đã uống ngụm thứ nhất. Được rồi, cô cũng phải bắt đầu!
Bưng chén lên, đầu lưỡi chỉ hơi hơi chạm lên một chút, cô thấy mùi vị đậm đặc mà sặc mũi.
Vừa chua vừa đắng lại chát, thậm chí Lâm Khả Tụng không biết nuốt một chút xuống thế nào! Nụ vị giác bị độc hại, đặc biệt là cái vị chát đó khiến mặt của Lâm Khả Tụng cũng đỏ lên, ngay cả bắp thịt trên gương mặt cũng giống như bị rút gân đau đến tận óc. Cô dốc hết sức bình sinh, đã tích góp từng tí một rất nhiều nước miếng, mới nuốt xuống ngụm đầu tiên này!
Sau khi nuốt xuống, cũng không phải đã kết thúc.
Cay đắng truyền từ lưỡi lan tràn ra ở trong miệng, nhất thời cô có một loại cảm giác mất đi vị giác.
Thật sự quá kinh khủng!
Dạ dày nhộn nhạo, mới vừa rồi ăn nhiều đồ như vậy, cô chỉ nghĩ một hơi phun hết ra.
Lúc cô cúi đầu xuống, tiếng nói của Mông Ca Mã Lợi vang lên: “Không thể phun ra! Phun ra thì phạm quy! Phải tiếp nhận trừng phạt đó!”
Cái gì? Ngay cả nôn cũng không được nôn? Đây là quy tắc quỷ gì thế?
Đừng nói một cốc lớn đồ uống ma quỷ, chính là ngay cả một ly nhỏ trước mặt cô đều không nuốt vào được!
“Khả Tụng yêu quý, Bruce đã viết bảy tám loại nguyên liệu rồi, cô phải cố gắng lên!” Phu nhân Belle có lòng tốt nhắc nhở.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Lâm Khả Tụng, mà cô cũng tinh tường nhìn thấy Elis ôm cánh tay nhẹ cười giễu cợt.
Cô ta đang chờ xem kịch hay của cô.
Trong lòng của tất cả mọi người ở đây, mặc dù Bruce không phải là đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng từ nhỏ ở dưới sự hun đúc của đại sư Mông Ca Mã Lợi, sự nhạy cảm đối với nguyên liệu nấu ăn của anh ta dĩ nhiên là tốt hơn vượt xa Lâm Khả Tụng.
Nhưng cũng có người rất tò mò, bởi vì trong giới ẩm thực Giang Thiên Phàm có danh hiệu “Vị giác tuyệt đối”, dù là Mông Ca Mã Lợi, cũng tấm tắc cam bái hạ phong với vị giác của người học sinh này. Trước mặt mọi người Giang Thiên Phàm thừa nhận Lâm Khả Tụng là học trò của anh ta, vậy có phải Lâm Khả Tụng cũng có chỗ kỳ lạ gì hay không đây?
Lâm Khả Tụng quay đầu nhìn về phía Giang Thiên Phàm một lần nữa.
Một tay anh nắm gậy dò đường của mình, vẻ mặt đạm mạc, giống như Lâm Khả Tụng có thể phân biệt ra được những nguyên liệu nấu ăn này hay không hoàn toàn không có quan hệ gì với anh ta.
Nhưng cố tình cô lại cảm thấy anh đem tất cả quang ảnh trong con ngươi đen tối của anh đều ném đến trên người cô.
Trong đầu cô tinh tế nhớ lại Giang Thiên Phàm đã từng dạy cô trình tự phân biệt mùi vị thức ăn như thế nào, phương pháp xác định nguyên liệu từ những trình tự này.
Được rồi, mặc kệ Giang Thiên Phàm có để ý vị giác của Lâm Khả Tụng cô hay không, dù sao cô tuyệt đối sẽ không đi uống vột cốc lớn đồ uống loạn thất bát tao này!
Lâm Khả Tụng cầm bút lên, viết xuống bảng đen: Mù-Tạc, tây dữu, vỏ chanh, kỳ dị quả, cây mơ, khổ qua……
Những thứ này đều là cô hết sức trực quan đã có thể thưởng thức ra mùi vị. Mông Ca Mã Lợi thật là được, đặc biệt trộn lẫn những loại trái cây rau dưa mà cô không phải rất ưa thích này chung một chỗ!
Còn cái gì nữa đây? Loại mùi vị tanh tanh này, giống như là đồ hải sản……
Cô còn phải cẩn thận phân biệt lại.
Lâm Khả Tụng nín thở, ngậm một ngụm, cô không thể nuốt ngay, mà đung đưa giữa khoang miệng một cái, cảm giác tự làm khổ bản thân này quá *
Là trứng tôm hoặc là loài cá biển nào đó sao?
Chuyện cho tới bây giờ, tất cả đều có khả năng. Lâm Khả Tụng sẽ không ngây ngốc cho rằng Mông Ca Mã Lợi sẽ chỉ cho trái cây cùng rau dưa ở bên trong.
Lâm Khả Tụng tách tất cả chua xót cùng với cay đắng ra, chuyên chú vào cái mùi tanh đó.
Cuối cùng cô xác định là rong biển. Không trách cái ly đồ uống này lại đen như mực!
Chỉ là không biết rong biển có tính rau dưa của biển hay không?
Trừ rong biển ra, cô còn ăn vào một loại thực vật mùi vị hết sức lạ. Chính thứ mùi này kết hợp cùng mùi tanh của rong biển mới khiến cho người uống cực kỳ muốn ói.
Là loại rau gì……
Hia mắt Lâm Khả Tụng tỏa sáng, nhìn về phía Mông Ca Mã Lợi, ông ấy thật sự thật tài tình, làm sao lại nghĩ đến đem hành tây. Cùng rau hẹ cũng trộn lẫn vào đây?
Nếu là bình thường ăn sủi cảo, còn có thể cảm thấy hai thứ đồ này ăn thật ngon. Nhưng vấn đề đây không phải là sủi cảo mà là đồ uống!
Nhất định chính là cơn ác mộng!
Lâm Khả Tụng nhấc bút lên, suy nghĩ một chút, phát hiện một chuyện hết sức bi thương, đó chính là cô không biết viết “Rau hẹ”.
Cô nhìn về phía Mông Ca Mã Lợi, đáng thương nói lên thỉnh cầu: “Ngài Mông Ca Mã Lợi, tôi có thể nhờ bạn của tôi dạy tôi viết một vài tên nguyên liệu nấu ăn như thế nào sao?”
Mông Ca Mã Lợi nhìn về phía phu nhân Belle, phu nhân Belle gật đầu một cái nói: “Anh yêu, dĩ nhiên có thể. Dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không uống ly nước kia.”
Sau khi Lâm Khả Tụng nghe được, như được đại xá, cô nhìn về phía Tống Ý Nhiên: “Này! Rau hẹ viết thế nào!”
Nhưng trăm ngàn đừng ngay cả Tống Ý Nhiên cũng sẽ không biết. Cho dù là sủi cảo rau hẹ bình thường cũng chỉ xuất hiện trong nhà hàng Trung Quốc, vì vậy Tống Ý Nhiên cũng chỉ cần nói tiếng Trung, anh đâu biết rau hẹ tiếng Anh nói như thế nào?
“leek. l-e-e-k.”
Tống Ý Nhiên chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Khả Tụng, nhẹ nhàng nhích lại gần bả vai của cô, nhỏ giọng nói cho cô từng chữ từng chữ viết ra.
Nhất thời Lâm Khả Tụng có một loại cảm giác lệ rơi đầy mặt.
Khi cô viết xong chữ này, rõ ràng cô nhìn thấy ánh mắt của Mông Ca Mã Lợi biến đổi một cái. Cô có một loại dự cảm, mình không có viết sai.
Tiếp theo, cô lại viết xuống tỏi cùng ớt xanh.
Vị hăng của ớt xanh mặc dù bị rau hẹ cùng tỏi hòa hợp lại, nhưng là Lâm Khả Tụng vẫn nếm ra được.
Nhưng trên lưỡi cô còn lưu lại một loại mùi vị khác làm cho người ta muốn phun hết cơm ăn từ đêm qua, mặc dù trong chốc lát Lâm Khả Tụng vẫn chưa nghĩ ra, nhưng khi phu nhân Belle tốt bụng đưa vài cốc nước cho cô và Bruce, Lâm Khả Tụng chợt nhớ lại.
Lúc cô đi du lịch Tứ Xuyên cùng người trong nhà, đã ăn loại rau này rồi hoặc giả nói là món rau trộn thảo dược, chẳng qua…… Cả nhà bọn họ không có một người ăn được. Nhưng tên của loại cỏ này, Tống Ý Nhiên không thể nào biết viết được?
“Thế nào?” Tống Ý Nhiên nhướng nhướng đuôi lông mày.
“Ngư tinh thảo, anh sẽ biết sao?” Lâm Khả Tụng không ôm hi vọng hỏi.
“Ngư tinh thảo? Em hãy tự cầu nhiều phúc đi.” Tống Ý Nhiên nhún vai.
Lâm Khả Tụng không thể làm gì khác hơn là xoay đầu lại, nhìn về phía Giang Thiên Phàm. Chắc chắn anh ta biết. Hơn nữa với thính lực của anh, hoàn toàn cùng với khẳng định nghe được cô nói.
Nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích…… Hoàn toàn không muốn giúp cô……
Vừa lúc đó, phu nhân Smith kéo Giang Thiên Phàm bỗng mở miệng nói: “Khả Tụng, cô có thể dùng từ điển trong điện thoại di động!”
Lâm Khả Tụng dừng lại. Ngay cả Tống Ý Nhiên cũng dùng nét mặt “Em ngu ngốc đến nhường nào” nhìn cô.
Cô chỉ dùng bà giây đồng hồ liền tìm được cách viết “Ngư tinh thảo”, ở trên bảng đen viết xuống: rdata.
Lúc này, Bruce ở phái đối diện đã uống xong trọn một ly.
Mông Ca Mã Lợi đi tới hỏi anh ta: “ Bruce yêu quý, cháu chắc chắn trên bảng đen đúng là đáp án của cháu rồi chứ?”
“Cháu không xác định…… Nhưng mà cháu đã nếm không ra những mũi vị khác rồi……”
Bruce nặn từ trong cổ họng ra đoạn thoại này, nếu như nói thêm một chữ nữa, hơn phân nửa là anh sẽ ói ra.
“Được rồi.” Mông Ca Mã Lợi chuyển sang Lâm Khả Tụng, “Vậy còn cô thì sao?”
“Tôi…… Tôi còn chưa uống xong……”
“A, thật ra thì không uống hết cũng không cần gấp. Trọng điểm là cô cảm thấy những nguyên liệu nấu ăn cô viết ỏ đây, cũng chính xác sao? Còn có cái gì phải sửa đổi hoặc là muốn thêm vào hay không?”
Nét mặt Mông Ca Mã Lợi rất hòa ái, điều này làm cho Lâm Khả Tụng sinh ra một loại ảo giác là đối phương đang nhắc nhở mình.
Cô cúi đầu xuống, lại uống một hớp chất lỏng đen như mực kia, không ngừng tìm tòi có bất kỳ mùi vị nào bị bản thân bỏ sót hay không.
Khi vị cay dọc theo thần kinh truyền vào đầu óc của cô thì cô chợt ý thức được, loại vị cay này không hề chỉ là Mù-Tạc.
Cô nhớ lại lần trước lúc Giang Thiên Phàm vì món heo quay than mà điều chế tương Hà Lan đã thêm vào bột long ngải.
Xoay người lại, cô viết xuống bảng đen:.
“Tôi xác định, phải là những thứ này.”
“Được rồi, để chúng tôi đến công bố kết quả!” Mông Ca Mã Lợi vừa nói, vừa cùng phu nhân Belle lật hai tấm bảng về phía trước mặt mọi người.
Lúc này Lâm Khả Tụng mới nhìn thấy đáp án của Bruce: tây dữu, chanh, kỳ dị quả, cây mơ, rong biển, khổ qua, hành tây., rau thơm, Mù-Tạc, ớt xanh.
Mặc dù đa số nguyên liệu giống của cô, nhưng Bruce nhắc tới rau thơm, mà cô viết lại là rau hẹ. Trừ cái đó ra, cô còn viết long ngải và ngư tinh thảo……
Lâm Khả Tụng thấp thỏm. Cô không sợ mình đoán sai, nhiều lắm là bị mọi người nói vị giác của cô không bằng Bruce, hơn nữa Giang Thiên Phàm cũng là một dáng vẻ kiên trì không sợ mất mặt.
Nhưng cô thật không muốn uống hết một chén lớn đồ uống ma quỷ này! Ruột của cô sẽ bị xoắn vào nhau! Dạ dày cũng sẽ bị cô phun ra! Đời này cô chỉ cần nhìn thấy vật đen như mực, bao gồm cả cola cũng đều sẽ có bóng ma trong lòng!
“Aha, tất cả mọi người muốn biết đáp án chứ? Rốt cuộc trong hai người bọn họ đáp án của người nào là chính xác? Hay là đáp án của cả hai người bọn họ đều không chính xác?” Trong đoi mắt của Mông Ca Mã lóe ra ánh sáng hả hê, ông nhìn về phía Giang Thiên Phàm, “Mọi người đều biết, đệ tử đắc ý nhất của tôi Giang Thiên Phàm có vị giác khiến tất cả mọi người trong nghề phải than thở không dứt. Hãy để cho cậu ấy đến phân biệt, rốt cuộc đồ uống trong cái ly này có cái gì.”
Các cị khách cũng hơi ngẩn người, nhìn về phía Giang Thiên Phàm.
Mông Ca Mã Lợi không trực tiếp công bố đáp án, rõ ràng cho thấy muốn cho Giang Thiên Phàm cũng chịu chịu tội.