Edit: Thố Lạt
Lâm Khả Tụng nghiêng đầu, một cây gậy dò đường lại có công dụng lớn như vậy à? Anh ta không sợ tự làm mình bị kẹt mình sao?
Ngay cả người sáng mắt như Lâm Khả Tụng cô đây, thỉnh thoảng cũng sẽ bị cửa xoay kẹp lại đấy.
Có điều Lâm Khả Tụng cũng không nhìn thấy trai đẹp mà quên hết tất cả, bởi vì từ bộ dáng đến bước chân của chàng trai kia đều tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo, nhìn lâu, trong lòng sẽ cảm thấy rất lạnh.
Lâm Khả Tụng đi vào khách sạn, mới biết Tống Ý Nhiên đã đặt một phòng riêng nhỏ. Đi theo người bồi bàn mặc chiếc sườn xám duyên dáng vào phòng, mới biết căn phòng nhỏ này cũng có nhiều đặc biệt. Nó ở tầng cao nhất của khách sạn, ba bức tường trong phòng là thủy tinh trong suốt, có thể nhìn hết phong cảnh thành phố.
Lâm Khả Tụng vuốt nhẹ chóp mũi, Đầu óc của Tống Ý Nhiên không bị hỏng chứ?
Mời cô ăn cơm, phải đặt một phòng riêng như vậy sao?
“Gian phòng này chắc đắt lắm phải không?”
Mặc dù vấn đề này rất thô tục, Lâm Khả Tụng vẫn quyết định hỏi ra.
“Phí dịch vụ phòng là 10 phần trăm tiền ăn.”
“…”
Quả nhiên, cái tên Tống Ý Nhiên này lại đang đốt tiền bừa bãi rồi.
Vừa lúc đó, cửa bị mở ra một lần nữa, tiếng giày cao gót cùng với tiếng cười nói truyền đến.
Lâm Khả Tụng chợt có dự cảm xấu.
Khi Sở Đình kéo Tống Ý Nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Khả Tụng, dạ dày Lâm Khả Tụng lại bắt đầu dời sông đảo biển.
“Khả Tụng! Cô tới sớm vậy!”
Giọng nói duyên dáng của Sở Đình vang lên, trong sự êm ái lại có chút hương vị con gái khiến người ta “vừa thấy đã thương”.
Chẳng trách Tống Ý Nhiên tính tình hay thay đổi thất thường lại vẫn chưa chia tay với cô ta.
Lâm Khả Tụng bỗng cảm thấy ý nghĩ của mình rất không đàng hoàng.
“Đúng vậy. Vào giờ cơm, giao thông sẽ khá chật chội, tôi sợ không chen được lên tàu điện ngầm, nên tới sớm một chút.”
“Tàu điện ngầm còn tốt chán. Không giống lúc tôi và Ý Nhiên bị tắc đường ở Tam Hoàn. Cô biết anh ấy nói gì với tôi không?”
“Vừa đi tới, Sở Đình liền kéo tay Lâm Khả Tụng, tỏ ra thân thiết khiến toàn thân cô có chút không thoải mái.
“Hả, anh ấy nói gì?”
“Ha ha, anh ấy nói nếu anh ấy lại đến muộn, Khả Tụng sẽ đá tung đầu của anh ấy!”
Trán của Lâm Khả Tụng bốc khói. Đây là lời cô nói với anh ta, có cần phải kể lại cho người khác không?
“Tôi đã nói sao có thể chứ. Có điều anh ấy nói như vậy, hại tôi cuống cả lên, chỉ sợ sẽ đến muộn. Nhưng mà không ngờ cô lại đến trước. Chưa đợi lâu chứ? Không giận chứ?”
Mặc dù chỉ là giọng điệu đùa giỡn, vẻ mặt Sở Đình cũng chân thành, nhưng sao trong lòng Lâm Khả Tụng vẫn cảm thấy là lạ.
“Đừng nghe anh ấy nói bậy, sao tôi có thể giận chứ?”
Ba người ngồi xuống, Tống Ý Nhiên nhường quyền gọi đồ ăn cho hai cô gái.
Mà Sở Đình lại đẩy chiếc máy tính bảng cứng nhắc dùng để chọn món qua cho Lâm Khả Tụng.
“Khả Tụng, cô muốn ăn gì thì chọn đi. Đừng khách khí nha! Ngày hôm qua vốn là Ý Nhiên muốn mời cô ăn cơm để nói một chút về chuyện anh ấy đi du học, không ngờ tôi tới sớm, làm hỏng chuyện của hai người. Ở đây xin được xin lỗi cô! Có điều nghe Ý Nhiên nói, tính tình của cô tùy tiện như bé trai, chắc sẽ không giận tôi đâu, đúng không?”
“À…Sẽ không.” Lâm Khả Tụng trừng mắt với Tống Ý Nhiên.
Cái gì anh cũng nói được trước mặt bạn gái anh à?
Cái tên Tống Ý Nhiên này thế mà chỉ lười biếng cười, dường như vui khi nhìn thấy “anh em” và bạn gái của anh ta hòa thuận như thế.
“Vậy thì gọi đồ ăn đi!”
Lâm Khả Tụng cố nén cục tức trong lòng. Vốn cô đang đợi lúc nhìn thấy Tống Ý Nhiên để nói cho anh ta biết, có thể mình cũng sẽ đi New York.
Nhưng bây giờ, khó chịu như ăn phải phân ruồi.
Song Lâm Khả Tụng nhanh chóng nghĩ thông. Bạn gái là nước chảy, anh em là sắt thép mà!
So đo những thứ này với cái tên Tống Ý Nhiên trong đầu có một cái hố, vốn không có ý nghĩa.
Kết quả là, cô chọn cua hoàng đế Alaska, canh hải sâm, gan ngỗng với nấm cục đen…
Chọn món xong, Sở Đình mới hàn huyên với Lâm Khả Tụng được vài câu đã chuyển sang đề tài New York.
Chẳng hạn như cái nên New York của thành phố này từ đâu mà có, New York có những thương hiệu nổi tiếng nào, phố Wall của New York ra sao…
Lâm Khả Tụng không chen vào được dù chỉ nửa chữ, dứt khoát lấy điện thoại đi động ra lướt web.
Đến lúc canh vây cá được đưa lên bàn ăn.
Sở Đình rất có phong cách của tiểu thư khuê các, nhẹ nhàng thổi từng miếng, từ từ thưởng thức, vẫn không quên trao đổi vài câu với Tống Ý Nhiên.
“Mùi vị canh hải sâm của khách sạn Lãng Hoa đúng là không tệ.”
Lâm Khả Tụng uống xong hai ngụm lớn, đã để muỗng xuống.
“Sao vậy? Khả Tụng? Có phải không quen uống không? Nếu vậy thì đổi canh sò tuyết nha? Dưỡng da rất tốt, lại ngọt, cô nhất định sẽ thích.”
Sở Đình có vẻ rất quan tâm, nhưng sao Lâm Khả Tụng vẫn cảm thấy là lạ?
“Không uống được thì đừng uống.” Tống Ý Nhiên đứng dậy, duỗi tay, lấy phần canh trước mặt Lâm Khả Tụng đi.
“Này…”
Phục vụ trong phòng vội tiến lên, giúp bưng phần canh kia đi.
“Còn phần này của tôi nữa, cũng không cần.” Tống Ý Nhiên nói, “Chỗ này của các cô có làm canh chua cay không?”
“Tuy món này không có trên thực đơn, nhưng vì anh Tống là khách quý của chỗ chúng tôi, chúng tôi có thể nói đầu bếp làm riêng một phần cho anh.”
Sở Đình lại kéo tay áo của Tống Ý Nhiên, “Nhà hàng như thế này, sao có thể có canh chua cay được? Anh đừng làm khó người ta!”
Dĩ nhiên Sở Đình biết Tống Ý Nhiên gọi canh chua cay cho ai, thế này thật sự khiến cô ta mất mặt!
“Phải đó, đến đây thì không cần gọi canh chua cay đâu!” Lâm Khả Tụng cũng cảm thấy rất có lỗi.
Tống Ý Nhiên lạnh nhạt vỗ tay Sở Đình, cười nói: “Em không biết thôi, lưỡi Khả Tụng rất linh nghiệm. Có một lần anh và em ấy tới tiệm cơm nhỏ đối diện học ăn cơm, em ấy chưa ăn được hai miếng đã nói có vị lạ, không ăn. Sau đó em biết sao không, ông chủ quán ăn đó bị bắt vì dùng dầu ôi.”
“…Nhưng đây là nhà hàng cao cấp, không thể nào dùng dầu bị ôi được…”
Khách sạn Lãng Hoa là do Sở Đình chọn. Tống Ý Nhiên nói như vậy, khiến cô ta rất lúng túng.
“Thật ra là, lâu rồi anh chưa ăn canh chua cay, bỗng thèm ăn muốn chết.” Tống Ý Nhiên cười đáp.
Sở Đình đành phải gật đầu.
Không lâu sau, điện thoại Tống Ý Nhiên reo lên, anh ta liếc nhìn dãy số, đi ra khỏi phòng.
Nếu như Lâm Khả Tụng đoán không sai, hẳn là anh hai Tống Ý Nhiên gọi tới. Chuyện phiền phức nhất trong nhà người có tiền chính là việc anh em trong nhà cãi nhau. Tống Ý Nhiên bỗng muốn sang nước Mỹ du học, đoán chừng cũng là bị anh hai anh ta ép đi.
“Khả Tụng, tôi thật sự rất hâm mộ cô đó. Ý Nhiên rất để ý đến cô.”
“Hả? Có sao?”
Lâm Khả Tụng cười ha hả trong lòng, có lẽ Sở Đình muốn ngả bài với cô.
“Đương nhiên là có. May mà anh ấy chỉ coi cô như anh em, nếu không tôi sẽ ghen tỵ chết mất.”
Sở Đình cười rất ngọt ngào và xinh đẹp, nhưng mà cánh tay Lâm Khả Tụng đã nổi đầy da gà.
Bắt đầu, bắt đầu!
Đây không phải lần đầu Lâm Khả Tụng gặp tình huống như vậy. Nếu như mình vẫn làm bộ không hiểu, không biết Sở Đình sẽ có phản ứng ra sao?
Lâm Khả Tụng bỗng nổi lên ý xấu.
“Phải đó. Lúc trước khi còn học đại học, chúng tôi cùng bạn học ra ngoài chơi thâu đêm. Rõ ràng tôi đã nhận ngủ trên ghế salon, người này lại cứ chen chúc với tôi, còn nói cái gì mà bạn bẻ phải cùng nhau chia sẻ. Chia sẻ cái quỷ ấy! Tôi liền đạp anh ta xuống, ha ha ha! Cũng may Sở Đình cô là người rộng lượng, nếu không không biết sẽ hiểu lầm thành cái gì, tôi cũng không biết làm sao. Ai bảo tên kia không tim không phổi chứ!”
Sắc mặt Sở Đình ngày càng khó coi.
Lâm Khả Tụng cười ha hả trong lòng.
Nhưng cười thì cười, có câu, thà hủy một tòa miếu chứ không hủy một mối tình. Mặc dù Sở Đình vẫn chưa kết hôn với Tống Ý Nhiên, thầm mến Tống Ý Nhiên là chuyện riêng của Lâm Khả Tụng, cô không muốn chia rẽ tình cảm của Tống Ý Nhiên và Sở Đình.
Chỉ có điều chưa đợi Lâm Khả Tụng khuyên giải, Sở Đình đã không nhịn được.
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Khả Tụng. Cô làm bạn với Ý Nhiên, tôi không thèm để ý. Ý Nhiên từ khi sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, ở bên cô có thể tìm thấy nhiều cảm giác thành tựu, cho nên khá thân thiết với cô, tôi đây có thể hiểu được. Nhưng mà anh ấy có thể phát sinh chút cảm giác không có ý nghĩa với những cử chỉ chăm sóc của cô, như vậy không có lợi với cô mà cũng khiến anh ấy phiền não.”
Lâm Khả Tụng thầm cười lạnh. Thì ra Tống ý Nhiên ở bên cô là để tìm “cảm giác thành tựu” sao?
Vậy hàng ngày bị mình mắng là sâu mọt của xã hội, là phú nhị đại ngốc nghếch, đồ đàn ông cặn bã, quen nhiều bạn gái như vậy cẩn thận bị bệnh nan y, Tống Ý Nhiên vẫn có thể tím thấy cảm giác thành tựu sao? Quả nhiên não bị hỏng nặng rồi!
“Sở Đình, cũng thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Nói chuyện yêu đương, kiêng kỵ nhất chính là nghi thần nghi quỷ. Tôi và Tống Ý Nhiên đã quen nhau mười năm. Ba năm cấp hai, ba năm cấp ba, bốn năm đại học, nếu như chúng tôi thật sự có chuyện gì, hiện tại đã sớm có cái đó rồi. Anh ấy xem tôi là kẻ chịu tội thay, cùng anh ấy châm chọc nhau, còn ngược đại lẫn nhau, bí mật của anh ấy tôi đều biết. Nếu tôi muốn ở bên anh ấy, tôi đã sớm ra tay rồi. Cô nói xem?”
Sở Đình cứng miệng.
Lâm Khả Tụng nghĩ thầm, mình thầm mến người này mười năm, vẫn không thổ lộ, đúng là biết chịu đựng.
Làm “Ninja rùa” mười năm, nếu còn phải đợi thêm mười năm nữa, Lâm Khả Tụng cảm thấy mình sẽ đắc đạo thành tiên mất thôi!
Bạn bè, mới là khoảng cách an toàn nhất.
Không phải có câu, “phụ nữ như quần áo, anh em như tay chân” sao. Tống Ý Nhiên xem cô như anh em của mình, thật ra cô rất vui.
Mình là tay chân của anh ta, anh ta phải nhẫn tâm lắm mới có thể chặt đứt tay chân của mình, đúng không?
Lâm Khả Tụng nâng cốc cụng ly với Sở Đình.
“Chúc hai người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử nha!” Lâm Khả Tụng nói nửa đùa nửa thật, hy vọng có thể làm dịu lại bầu không khí lúng túng này.
Lúc này cửa mở ra, Tống Ý Nhiên bước vào.
“Ai và ai sớm sinh quý tử hả?”
“Còn có thể là ai nữa?” Lâm Khả Tụng cười hỏi ngược lại.
Sở Đình cũng nở nụ cười xin lỗi, nói: “Không có gì, Khả Tụng đang trêu em thôi!”
Sau đó, thái độ của Sở Đình đối với Lâm Khả Tụng tốt hơn nhiều, cũng không nói thêm nhiều lời có hàm ý nữa.
Cùng lúc đó, trong phòng khách xa hoa nhất của nhà hàng Bọt Sóng, Giang Thiên Phàm ngồi nghiêm túc trước mặt bàn, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc khiến tất cả mọi người ở đây không biết nói gì.