Chuyện Vương thị cùng Vương bà gặp mặt vẫn luôn đè nặng trong lòng Thanh Liễu.
Về đến nhà, Chu thị đã nấu xong nước ấm chờ bọn họ.
Thanh Liễu đặt đống củi vào góc tường, lau mồ hôi, cùng Thanh Hà bưng nước ấm về phòng lau người.
Chu thị thì đứng trong sân xem dã vật bọn họ mang về.
Thanh Liễu đổi một bộ quần áo sạch, đang chuẩn bị mang ra sông giặt thì bị Thanh Hà đoạt trước.
Nàng liền đi vào phòng xem Lý Đại Sơn.
Lý Đại Sơn đang ngồi dựa vào đầu giường xuất thần. Chăn đắp ngang bụng, hai chân lộ ở bên ngoài, trên chân quấn một lớp băng vải dày, trong phòng tràn ngập vị thuốc.
Thanh Liễu nhẹ giọng gọi một tiếng cha, rót một chén trà bưng tới.
Lý Đại Sơn lấy lại tinh thần, nhận lấy chén trà, mặt treo nụ cười nói: “Ba đứa hôm nay lên núi hả?”
Thanh Liễu gật gật đầu, “Nhặt chút củi cùng hái chút rau dại, buổi tối làm bánh rau dại ăn.”
Lý Đại Sơn nói: “Tốt, lâu rồi chưa ăn.”
Thanh Liễu hỏi: “Cha, hôm nay chân còn đau không?”
Lý Đại Sơn không để ý vỗ vỗ đùi: “Sớm đã hết đau rồi, con đứa nhỏ này không tin, ngày nào cũng phải hỏi một lần.”
Thanh Liễu thật sự lo lắng, nhoài người qua nhìn nhìn, thấy trên băng vải không có nước mủ, cũng không có mùi khó ngửi mới thở phào nhẹ nhõm. Chính là cái thở dài này cũng chưa dứt hẳn, đại phu nói chân cha nàng nếu muốn trị thì phải sớm làm, bằng không chờ miệng vết thương khép lại, xương cốt dài tốt, khi đó phải đập vỡ xương cho nó mọc lại lần nữa.”
Cửa phòng lại thêm một cái đầu ló vào, Thanh Tùng tắm rửa xong cũng tới.
Lý Đại Sơn vẫy tay với tiểu nhi tử, chờ hắn đến trước mặt, nói: “Hôm nay lên núi có gây thêm phiền cho đại tỷ không đấy?”
Thanh Tùng nghe xong liền có chút không vui, lớn tiếng nói: “Con không có thêm phiền, hôm nay con hái được rất nhiều hạt dẻ!”
Thanh Liễu vội vỗ nhẹ hắn một cái: “To tiếng như vậy làm gì, làm ta sợ hết hồn.” Lại quay đầu nói với Lý Đại Sơn: “Cha, hôm nay Thanh Tùng rất ngoan, còn hái được nửa sọt sơn tra cùng hạt dẻ nữa.”
Lý Đại Sơn nghe vậy sờ sờ đầu Thanh Tùng, cười nói: “Là cha hiểu lầm Thanh Tùng rồi.”
Thanh Tùng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cha, sau này ngày nào con cũng lên núi hái hạt dẻ, chờ đại đường ca về nhờ huynh ấy cầm bán, bán được bạc trị bệnh cho cha, cha phải nhanh khỏe lại đấy.”
Lý Đại Sơn nghe vậy mũi cay cay, liên tục nói: “Tốt tốt, đứa nhỏ ngoan, Thanh Tùng trưởng thành rồi.”
Cơm chiều chính là bánh rau dại, múc chút bột mì, băm nhỏ rau dại trộn chung với bột, thêm ít nước khuấy thành dạng sệt, bỏ vào nồi hấp, còn thừa tính để ngày mai làm bữa sáng.
Ăn cơm, tỷ đệ ba người vào phòng cha nương trò chuyện với cha.
Lý Đại Sơn nhìn ba đứa con, trong lòng vừa vui vẻ lại khổ sở, đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy ông đương nhiên vui vẻ, nhưng nghĩ đến sau này chính mình không thể tiếp tục che chở cho bọn họ liền không nhịn được cảm thấy khổ sở.
Sau khi mấy đứa nhỏ ra khỏi phòng, ông thở dài một cái, nói: “Nhu nương, chân ta cứ để vậy đi, không chữa nữa.”
Chu thị lập tức phát hoảng, vội hỏi: “Sao lại không chữa nữa?”
Lý Đại Sơn lắc đầu: “Bạc có góp nữa cũng không đủ, ngược lại khổ mấy đứa nhỏ, không bằng cứ vậy đi, trả lại bạc cho mọi người, trong nhà tốt xấu cũng còn lại một ít. Bà để ý xem nếu có nhà nào tới cửa cầu hôn, lớn tuổi chút, trong nhà nghèo chút cũng không sao, thân thể khỏe mạnh cần cù là được, giúp Thanh Liễu Thanh Hà định lại. Đợi các nàng xuất giá Thanh Tùng cũng nên lớn, có thể lo việc. Chỉ là khổ bà, phải hầu hạ người bị liệt như ta cả đời.”
Chu thị cầm lấy tay ông, không nói gì, bà không sợ mình khổ, chỉ sợ ông và con chịu khổ.
Ăn cơm xong không bao lâu, Vương thị nãi nãi của bọn họ nương ánh trăng đến nhà, xem qua Lý Đại Sơn rồi tìm Chu thị đi ra ngoài nói chuyện.
Thanh Liễu nhìn đệ muội không chút phát giác, tìm một cớ cũng ra khỏi phòng, đứng trong bếp nghiêng tai lắng nghe.
Vương thị nói: “Chân của Đại Sơn ngươi là tính thế nào?”
Chu thị cúi đầu nhìn mặt đất, khẽ nói: “Bạc góp đến góp đi chỉ góp được một nửa, còn thừa lại 15 lượng góp thế nào cũng không đủ, ta thấy ý chủ nhà là không định chữa trị nữa. Thừa dịp bây giờ trong nhà còn chút bạc, gả Thanh Liễu Thanh Hà ra ngoài.”
Vương thị nghe xong lập tức đổi sắc mặt: “Hắn bệnh hồ đồ, ngươi cũng hồ đồ hay sao? Bây giờ tình huống trong nhà như vậy ai còn nguyện ý đến cửa? Huống chi hai đứa nó mà xuất giá, Thanh Tùng lại mới lớn một nửa, trong nhà chỉ có một mình ngươi, ngươi có thể tiếp tục chống đỡ hay sao? Hơn nữa Đại Sơn không định chữa trị, ngươi cũng không định chữa trị cho hắn hay sao? Ngươi nên biết rõ, Đại Sơn năm nay vẫn chưa đến bốn mươi, chẳng lẽ nửa đời sau phải nằm liệt trên giường? Thanh Tùng một đứa bé chưa lớn, nếu không có cha hắn giúp đỡ, tình huống trong nhà lại như vậy ai còn nguyện ý gả tới, chẳng lẽ cả đời này phải ở không?”
Chu thị mắt ngập nước, “Nương, những cái đó ta đều biết, nhưng là bạc không đủ ta có thể làm sao? Chẳng lẽ phải bán hết đất đai trong nhà đi?”
Trong nhà tổng cộng chỉ hai mẫu ruộng cằn, bán không được mấy lượng bạc, hơn nữa bán đất, cuộc sống của cả nhà thật không chỗ dựa vào.
Vương thị giọng không nghe ra tâm tình nói: “Còn có Thanh Liễu cùng Thanh Hà.”
Chu thị ngẩng phắt đầu lên nhìn bà.
Vương thị nói: “Hôm nay Vương bà đến tìm ta, ta thấy đề nghị của bà ta cũng được.”
“Nhưng là… Bà ta muốn để Thanh Hà đi làm thiếp mà.” Chu thị nói, “Làm thiếp, đời này vậy là xong rồi.”
“Nếu luyến tiếc nàng, Đại Sơn cùng Thanh Tùng làm sao bây giờ?”
Chu thị môi run run: “Chủ nhà sẽ không đồng ý.”
Vương thị nói: “Hắn hiện đang nằm trên giường, có thể biết bên ngoài xảy ra chuyện gì? Chỉ cần các ngươi không nói, thời gian đến kiệu đưa qua, chờ gạo nấu thành cơm lại cho hắn biết không phải là được rồi?”
Chu thị lắc đầu, cầu khẩn nói: “Nương, cho dù đưa Thanh Hà cho nhà kia cũng mới mười lượng bạc, còn thiếu 5 lượng mà. Chúng ta đừng làm như vậy, nghĩ lại biện pháp khác được không?”
Vương thị khoát tay, nói: “Ngươi không phải lo, hôm nay ta hỏi qua Vương bà rồi, nhà kia cũng cần mua người làm, chờ Thanh Hà qua đó lại nói với người ta để Thanh Liễu qua nhà hắn làm công mấy năm, như vậy không phải là có 5 lượng rồi sao?”
Chu thị có chút khó có thể tin nhìn bà, muốn bán một đứa cháu gái làm thiếp thì thôi, lại còn muốn bán một đứa cháu gái khác làm nô tì, lần đầu tiên bà biết, trái tim của bà bà mình hóa ra cứng như vậy.
Vương thị sao lại không biết suy nghĩ trong lòng bà, thở dài một tiếng: “Thanh Liễu cùng Thanh Hà đều là bé ngoan, nếu không phải thật sự bất đắc dĩ ta cũng luyến tiếc các nàng. Nhưng tình huống trước mắt ngươi tự nghĩ đi, nếu luyến tiếc hai nàng, vậy Đại Sơn cùng Thanh Tùng đời này liền khổ. Huống hồ đến Hoàng gia, cuộc sống của hai người các nàng chưa hẳn đã không tốt.
Thanh Liễu hiện đều đã mười bảy, đúng là thời điểm khó nói hôn phối nhất, cao không tới, thấp không xong, không bằng đến nhà người ta làm công mấy năm, đợi hai mươi thả về, lại tìm một nam nhân tang thê gả qua, không phải vừa vặn sao? Về phần Thanh Hà, nàng tuy nói là đi làm thiếp cho người ta, nhưng kia là nhà giàu, dù là một người làm thôi cũng có mặt mũi hơn chúng ta, nếu mệnh nàng tốt, đi còn có thể hưởng phúc. Hơn nữa hai người các nàng cùng đi còn có thể chiếu ứng lẫn nhau, ngươi cũng an tâm hơn.”
Trong lòng Chu thị loạn cào cào, một câu cũng không nghe lọt, Vương thị thấy bà như vậy, nhân tiện nói: “Việc này ngươi nghĩ đi, hai ngày sau phải trả lời người ta. Người Hoàng gia đợi không được lâu như vậy, chân Đại Sơn càng thêm không đợi được!”
Nói xong lời này liền đi thẳng.
Chu thị đứng tại chỗ, che mặt rơi nước mắt.
Thanh Liễu lặng lẽ trở về phòng ngủ, Thanh Hà Thanh Tùng đã ngủ rồi.
Trong nhà phòng ở không đủ, tỷ đệ ba người bọn họ từ nhỏ đã ngủ chung trong một căn phòng, sau này Thanh Tùng lớn liền treo một rèm vải ở giữa phòng, hắn ngủ gian ngoài, Thanh Liễu Thanh Hà ngủ bên trong.
Thanh Liễu nằm ở trên giường ngẩn người, trong đầu toàn bộ là những lời Vương thị vừa nói.
Thật ra năm nàng mười lăm tuổi đã từng cùng người định thân, vốn tính cuối năm ấy thành thân.
Trước khi xuất giá ba tháng, nàng lên núi cắt cỏ cho thỏ, không may ngã xuống núi, trán va vào một khối đá sắc bén, để lại một vết sẹo dài gần một ngón tay.
Trên trán nàng vảy còn chưa bong, người nhà họ Dương đã tới lấy lý do nàng phá tướng mạnh mẽ từ hôn. Sau lại vội vàng cưới một cô nương khác vào cửa, không đến bảy tháng sau, nàng kia sinh một bé gái đủ tháng.
Việc đã đến nước này còn gì nữa mà không hiểu? Chỉ sợ Dương Hạ đã sớm cùng nàng kia ngầm kết châu thai, nàng bị phá tướng cũng chỉ là cho bọn họ một cái cớ để từ hôn mà thôi.
Chu thị tức giận đến chảy nước mắt, nói Dương gia khinh người quá đáng.
Thanh Liễu lại lén thở phào, theo ý nàng, lúc này từ hôn dù sao cũng hơn qua cửa mới phát hiện xấu xa trong đó, đến lúc đó thì thật là vào hố lửa không ra được.
Chỉ là bất luận như thế nào, từ hôn đối thanh danh của nàng vẫn có ngại. Lúc ấy nàng đã mười lăm gần mười sáu, cô nương trong thôn mười bốn liền đính hôn, mười lăm tuổi thành hôn. Nàng khi đó tuổi không coi là nhỏ, lại phá tướng, từng lui thân, nhà khá hơn chút cũng không nguyện tới cửa, tới đều là chút lớn tuổi, thân thể lại có tật, cha nàng không muốn nàng chịu ủy khuất nên không đồng ý, bất tri bất giác kéo dài đến bây giờ, hiện thời đã rất ít có người tới cửa.
Ý của Vương thị, nàng tuổi này đúng là tuổi khó làm mai nhất, không bằng lại chờ vài năm trực tiếp gả cho người góa thê, mấy năm này bán cho Hoàng gia, có thể kiếm mấy lượng bạc chữa bệnh cho cha nàng.
Nếu chỉ là một mình nàng nàng cũng không ngại đi làm nô tì, nhưng cố tình bán mình nàng không đủ, còn muốn bán luôn muội muội.
Nàng lớn hơn Thanh Hà ba tuổi, có thể nói là nhìn nàng lớn lên, nhìn nàng từ một cục bột y y a a lớn thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều, chẳng lẽ còn muốn mắt thấy nàng thành thiếp của người khác, cả đời bị người lãng phí?
Huống hồ bỗng chốc bán hai nữ nhi, chỉ sợ cha nàng dù có chữa chân, đời này ở trước mặt người trong thôn cũng không ngẩng đầu lên được.
Thanh Liễu chợt nhớ đến chuyện sáng nay ở bên bờ sông nghe được, Lâm đại thiện nhân nguyện ý ra hai mươi lượng bạc cho con ông kết minh hôn, trong lòng dần dần có chủ ý.
Dù sao cũng là bị bán, cùng với hai tỷ muội cùng nhau chịu khổ, không bằng nghĩ cách, tốt xấu gì đẩy được muội muội ra ngoài.
Nàng đời này dù sao cũng chỉ như vậy, là làm nô tì mấy năm rồi tùy tiện gả cho người góa thê, hay là trực tiếp thủ tiết thì có gì khác nhau?
Tốt xấu gì cái đằng sau còn giữ được nàng một thân trong sạch. Sạch sẽ đến, sạch sẽ.