Canh Bạc

Chương 23



Chuyển ngữ: Pussycat

Chỉnh dịch: Mon

***

Vóc dáng của người phụ nữ này cao gầy, khí chất xuất chúng, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, không xinh đẹp nhưng lại có vẻ kiêu ngạo.

Từ đầu đến chân cô ta đều là hàng hiệu, cổ thon dài, khi nhìn người ta giống như là đang nhìn một sinh vật thấp kém nào đó, mắt liếc Dư Y một cái, vênh váo hống hách nói một tiếng “tránh ra”, rồi gạt cô ra, tiến vào cửa.

Dư Y khoanh tay, thân mình không di chuyển, chỉ bất thình lình lui về phía sau, chặn lại cánh cửa trước mặt. Người phụ nữ kia chưa hề có chuẩn bị đối với động tác này của cô, dưới chân chị ta lảo đảo một chút, sau khi đứng vững lại liền trừng mắt chỉ vào cô: “Cô…”

Dư Y cười tủm tỉm nói: “Dì à, vừa rồi tôi không có nghe rõ, dì nói dì tìm ai?”

Đối phương trợn mắt nhìn giận dữ, vẻ đoan trang biến mất trong phút chốc: “Cô là cái thá gì chứ, lập tức tránh ra cho tôi!”

Cô ta nói một câu dài, tiếng phổ thông coi như đúng chuẩn, nhưng vẫn mang theo giọng Quảng. Dư Y quan sát cô ta từ trên xuống dưới, ngầm đoán cô ta từ đâu tới. Mấy hổm nay vì đối phó với Nguỵ Tông Thao, nên đối với gia phả của họ Nguỵ, cô có thể nói là đã nghiên cứu một hồi.

Dư Y lại nói: “Dì cho tôi một cái lý do!”

Từ lúc Dư Y đi mở cửa thì Nguỵ Tông Thao đã đi ra từ phòng tắm, dựa vào khung cửa phòng ngủ thưởng thức từ đầu đến đuôi, cuối cùng nghe thấy cô dùng những lời rập khuôn “Cho tôi một cái lý do” này, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, phá vỡ cục diện giằng co ở ngoài cửa.

Người phụ nữ ngoài cửa nhìn thấy Nguỵ Tông Thao đi tới, mở lời trước: “Tôi nói trước với cậu, cậu kêu cô ta cút đi!”

Nguỵ Tông Thao cười, liếc mắt nhìn Dư Y một cái, không có lên tiếng phụ hoạ gì. Dư Y im lặng liếc anh ta một cái, đưa tay chỉ về phía người phụ nữ kia, nói với Nguỵ Tông Thao: “Dì này tìm anh!”

Người nọ đứng ở bên cạnh nổi giận, móng tay nhọn màu đỏ tươi chỉ vào chóp mũi Dư Y: “Cô có cút đi hay không?”

Dư Y còn đang cân nhắc xem có thể bẻ gãy móng tay của cô ta hay không thì rốt cuộc Nguỵ Tông Thao đã xem trò xong, kéo Dư Y lại một chút, nói: “Năm trước tôi thấy An Kiệt nhàolộn, động tác rất nhanh nhẹn, nếu cô út muốn xem, không bằng trở về kêu An Kiệt lộn lần nữa!”

Té ra người này là Nguỵ Tinh Lâm, Dư Y cười ôn hoà.

Nguỵ Tinh Lâm nhìn thấy cách ăn mặc của Dư Y, nghĩ rằng cô là gái làng chơi, không ngờ Nguỵ Tông Thao lại vì Dư Y mà cãi lại cô ta, trong lòng biết là mình đã nhìn lầm, lập tức sửa chữa, vẻ mặt khinh thường nổi giận đùng đùng lúc trước đã rút đi ngay tức thì, nhưng cũng sa sầm mặt không cười với Dư Y.

Nguỵ Tinh Lâm rốt cuộc đi vào, nhìn một vòng chung quanh căn phòng nhỏ hẹp này, rồi nhìn thoáng qua hai người đang mặc áo ngủ giống nhau kia, khẽ nhíu mày lộ vẻ không vui. Cô ta coi như là khách sáo với Nguỵ Tông Thao, không có chỉ trích gì, ngồi trên sô pha chờ hai người bọn họ đi thay đồ. Chỉ trong chốc lát sau có người phục vụ đưa cơm đến, cô ta lại nhăn mày, trong lòng cười nhạo Nguỵ Tông Thao thật háo sắc, làm cho tới tận bây giờ mới ăn cơm chiều.

Trong phòng ngủ, Nguỵ Tông Thao cũng không vội vàng thay đồ, anh thủng thẳng cài nút áo sơ mi, liếc về phía Dư Y, nói: “Không muốn hỏi cái gì sao?”

Dư Y suy nghĩ một chút, hỏi: “An Kiệt là ai?”

Nguỵ Tông Thao cười lắc lắc đầu, nói: “Con gái của cô út, năm nay sáu tuổi, hồi đầu năm từng đến bệnh viện biểu diễn nhào lộn cho ông lão Nguỵ.”Anh ta nhìn Dư Y, nói tiếp: “Cho phép em hỏi lại một câu hỏi.”

Dư Y không có gì để hỏi, thắt lưng của cô đau nhức, thầm muốn tắm rửa nghỉ ngơi, vừa đi về phía nhà tắm vừa nói: “Anh ngồi xe hơi đi thành phố A, không phải là chờ cô ta tới sao, về phần tại sao phải đợi cô ta đến, tôi không có hứng thú để biết.”

Nguỵ Tông Thao lập tứckéo cô vào trong lòng, hôn cho đến khi cô giãy giụa mới dừng lại, đi ra ngoài gặp Nguỵ Tinh Lâm, lúc này đã qua hơn mười phút.

Tính kiên nhẫn của Nguỵ Tinh Lâm có hạn, cố nén sự bực tức trong lòng lại, lo lắng nói: “Mấy hôm nay rốt cuộc là cháu đi đâu, tại sao tôi tìm cháu khắp nơi cũng không được. Nếu hôm nay không tình cờ phái người đi tra khách sạn, tôi còn không biết là cháuở đây!”

Nguỵ Tông Thao nói: “Tôi chỉ muốn tĩnh dưỡng một chút.”

Nguỵ Tinh Lâm ngập ngừng nói: “Chẳng lẽ thật sự giống như là tin tức đã nói, Nguỵ Khải Nguyên đã từng đối phó với cháu?” Cô ta đánh giá Nguỵ Tông Thao từ trên xuống dưới: “Cháu bị thương như thế nào?”

“Tôi không sao.”

Nguỵ Tinh Lâm không tin, cô ta tức tối đứng dậy, bước thêm hai bước, nói: “Tôi biết cháu không muốn tranh giành, cũng không có tình cảm gì với chúng tôi, nhưng mà cháu phải nhớ tới ba đứa em gái ruột của cháu, tụi nó đứa nhỏ nhất mới mười lăm tuổi. Nguỵ Khải Nguyên là người chỉ biết đến lợi ích riêng, hiện giờ ông nội của cháu còn chưa chết mà ông ta đã như vậy rồi. Chờ cho tới lúc ông nội cháu chết đi, không biết ông ta sẽ đối phó với chúng ta như thế nào.”

Cô ta thành khẩn nói: “A Tông, gia đình họ Nguỵ cũng chỉ có một mình cháu là cháu trai, ông nội của cháu hiện giờ đang bị bệnh, chuyện gì cũng không hiểu rõ, cũng không nhớ chocháu vào gia phả. Nhưng dù sao cháu cũng là huyết mạch của nhà họ Nguỵ, chỉ cần ông nội còn sống thì cháu còn có hy vọng. Cháu không cần phải trốn tránh Nguỵ Khải Nguyên, cháu và tôi cùng nhau trở về, tôi dẫn cháu đi gặp ông nội!

Nguỵ Tông Thao liếc mắt nhìn đồ ăn một cái, vẫn còn nóng sốt, anh gọi Dư Y đi ra ăn một chút, không nhanh không chậm nói với Nguỵ Tinh Lâm: “Tôi không có hứng thú đối với Vĩnh Tân, nhập hay không nhập vào gia phả cũng không là cái gì cả. Tôi cũng có sự nghiệp của riêng mình, không cần dựa vào Vĩnh Tân!”

Trước đây Nguỵ Tông Thao có nói như vậy, nhưng Nguỵ Tinh Lâm không tin. Tuy rằng cô ta dùng đủ mọi cách để tìm “đứa con riêng” này trở về, muốn choanh có tư cách tranh gia tài với Nguỵ Khải Nguyên nhưng cho tới bây giờ, cô ta luôn khinh thường Nguỵ Tông Thao, cũng không tin tưởng Nguỵ Tông Thao.

Nguỵ Tông Thao này cậy tài khinh người, không coi ai ra gì, tưởng rằng ở thành phố nhỏ ở đông nam mở một công ty nho nhỏ thì đã ngon lắm rồi. Thật ra Nguỵ Tinh Lâm cũng thích tính cách này của anh, càng là như thế này thì càng không có sức uy hiếp đến cô ta. Nhưng cô ta cũng biết đạo lý ‘giả heo ăn hổ’, bởi vậy nên không thật sự cố gắng giúp Nguỵ Tông Thao, vẫn hết sức đề phòng anh như cũ. Chị ta càng hy vọng Nguỵ Tông Thao có thể trở mặt với Nguỵ Khải Nguyên, sau khi hai bên cùng thiệt hại thì cô ta có thể ngư ông hưởng lợi.

Bây giờ nhìn lại, Nguỵ Tông Thao đã rời đi hơn một tháng, mất tăm mất tích không muốn trở lại nhà họ Nguỵ. Nếu không phải thành phố Lư Xuyên bị chú ý, chắc hẳn là bây giờ anh vẫn còn trốn ở trong cái xó xỉnh kia.

Nguỵ Tông Thao kiêu căng ngạo mạng như thế nào thì vẫn dễ đối phó hơn Nguỵ Khải Nguyên.

Nguỵ Tinh Lâm rốt cục hạ quyết định, suy nghĩ một chút, nói: “A Tông, cái khác thì tôi không nói, nhưng mà cháu phải biết rằng hiện giờ tôi có thể tìm được cháu thì Nguỵ Khải Nguyên cũng có thể tìm được. Ông ta có thể đối phó với cháu một lần thì cũng có thể đối phó với cháu lần thứ hai, không phải là cháu không tranh không đoạt thì sẽ không có chuyện gì, hễ là có thể đe doạ đến người và việc của ông ta thì ông ta sẽ không bỏ qua.”

Cô ta nói xong, nhìn thấy vẻ mặt của Nguỵ Tông Thao có vẻ thả lỏng, rốt cuộc thì giọng nói nhẹ lại. Cửa phòng ngủ mở ra, Dư Y đã thay quần áo, đi ra, cặp mắt của cô ta khẽ động đậy, có chút đăm chiêu.

Dư Y thật sự đã đói bụng từ lâu rồi. Cả ngày cô cũng chưa ăn cái gì, thể lực lại bị tiêu hao quá lớn. Cô đang đứng ở phía sau cánh cửa nghe lén thì bụng kêu ùng ục nhiều lần, thấy Nguỵ Tinh Lâm líu ríu không dứt, cô chỉ có thể mở cửa đi ra lấy đồ ăn.

Đồ ăn nóng hổi, mùi thơm bay bốn phía, cô bưng chén dĩa lên rồi quay về phòng ngủ, không ngờ đột nhiên bị người nắm tay lại.

Nguỵ Tinh Lâm tươi cười thân thiết, vừa lôi kéo Dư Y vừa nói với Nguỵ Tông Thao: “Cháu không muốn nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên ngẫm nghĩ cho người khác. Cháu quen bạn gái khi nào vậy? Sao trước đây chưa nghe cháu nói qua?”

Cô ta có ý chỉ trích, Dư Y rút tay về, cười như không cười, nói: “Dì à, tôi không trở ngại các người trò chuyện, đi vào trước!”

Khoé miệng Nguỵ Tinh Lâm cứng ngắc, nụ cười nhìn cũng không tốt lắm, mạnh mẽ kéo Dư Y đến sô pha, thân thiết nhiệt tình nói: “Ngồi ở chỗ này ăn đi, nếu là bạn gái của A Tông thì chúng ta nên làm quen.”

Lần này đổi lại là Nguỵ Tông Thao cười như không cười, liếc mắt nhìn cái tay của Dư Y đang bị Nguỵ Tinh Lâm nắm lấy. Anh lại nhìn Dư Y một chút, nghe thấy Nguỵ Tinh Lâm nói: “A Tông, cháu có bạn gái xinh đẹp như vậy, cô cũng vui mừng cho cháu, chắc chắn là chú của cháu cũng vui mừng cho cháu. Tuổi của cháu cũng không còn nhỏ, đã ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi rồi.Nhân lúc ông nội cháu còn sống, sớm thành gia lập nghiệp, sinh con đẻ cái. Ba mẹ cháuở dưới suối vàng có biết cũng được vui vẻ yên tâm. Cháu nói xem có phải hay không?”

Cô ta biết Nguỵ Tông Thao là người thông minh, hiểu rõ ý tứ của cô ta. Mặc kệ là anh có nghiêm túc đối với người phụ nữ ở bên cạnh này hay không, trong tương lai sớm hay muộn gì thì anh cũng sẽ cưới vợ sinh con, cuối cùng cũng có một ngày sẽ bị Nguỵ Khải Nguyên đe doạ.

Quả nhiên, qua sau một lúc lâu liền nghe Nguỵ Tông Thao nói: “Ngày mai tôi trở về với cô út, đi thăm ông nội!”

Nguỵ Tinh Lâm rốt cuộc nở nụ cười, buông tay của Dư Y ra, không hề nhìn cô nữa, lại cùng Nguỵ Tông Thao trò chuyện một hồi, hỏi anh thời gian này ăn ở có tốt không, còn nói trên internet có người tung tin Nguỵ Khải Nguyên tạo bằng cấp giả, hiện giờ thành viên hội đồng quản trị đang điều tra rõ chân tướng. Cô ta nói khách sáo, đầy quan tâm lo lắng, còn Nguỵ Tông Thao trước sau đều có bộ dạng lười nhác, xa cách. Trong lòng Nguỵ Tinh Lâm tức giận, nhẫn nhịn xuống. Sau khi đã làm xong việc thì đứng dậy rời đi.

Dư Y xoa xoa bàn tay hơi ửng hồng, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Tạm biệt dì!”

Nguỵ Tinh Lâm ngưng lại, sắc mặt vô cùng khó coi, cô ta cười nói: “Hẳn là A Tông chưa nói cho cô biết, tôi chỉ lớn hơn cậu ta tám tuổi, cô không cần phải khách sáo như vậy!”

Bỗng nhiên Nguỵ Tông Thao nói: “Cô ấy không biết phải gọi thế nào, Y Y…” Anh ta nói với Dư Y: “Gọi là cô út!”

Dư Y đứng lên, cười tủm tỉm nói: “Tạm biệt cô út!”

Sắc mặt Nguỵ Tinh Lâm đã xanh mét, cực kỳ khó coi, chỉ khổ là không thể tức giận, nhắc nhở bản thân mình tạm thời phải nhẫn nhịn, chờ sau này làm cho Nguỵ Tông Thao hai bàn tay trắng, để xem anh còn có thể không coi ai ra gì như thế này hay không!

Tiễn khách về, Nguỵ Tông Thao rốt cuộc bắt đầu ăn cơm chiều. Đồ ăn đã lạnh đi một chút, anh chỉ ăn qua loa mấy miếng, sau khi ăn xong thì gọi người phục vụ tới thu dọn đồ ăn. Anh lại đi ra ngoài ban công gọi mấy cú điện thoại, cho đến khi làm xong mọi chuyện rồi mới trở vào. Dư Y đã ngủ rồi.

Anh kéo Dư Y vào trong ngực, đùa nghịch đến lúc cô đánh đẩy anh ra. Dư Y cả giận: “Anh chưa từng thấy đàn bà hả?”

“Vừa rồi rất muốn dạy dỗ em!” Nguỵ Tông Thao tiếp tục đùa nghịch cô, nghĩ tới lúc cô đối đãi với Nguỵ Tinh Lâm ở cửa phòng khách sạn như vậy, vừa nghịch ngợm lại ác liệt, thật là hết sức hư hỏng. Anh không thể kiểm soát được mình, khiến cho Dư Y thở hổn hển không dừng. “Mới vừa gặp mặt liền đối với bề trên quá đáng như vậy, đây là em lại muốn ngấm ngầm hại tôi, hay là tính tình vốn xấu sẵn?”

Dư Y tránh né anh, hơn nửa ngày mới có sức lực trả lời: “Anh nói muốn để cho tôi coi trời bằng vung!”

Nguỵ Tông Thao nghe vậy, cười lớn một tiếng, chỉ cảm thấy trong lòng dường như bị một bàn tay nhỏ bé nhéo nhéo. Anh rốt cuộc buông Dư Y ra, đắp lại chăn cho cô thật tốt để cô yên tâm ngủ, nói: “Ngày mai dẫn em đi thành phố A, mặc sức em chơi!”

Bên kia, ở Nho An Đường lại có chuyện mới để tán gẫu. Người ở ngôi nhà cổ đến rồi đi không có một chút tung tích, trong nháy mắt tất cả đều biến mất, chỉ để lại một mình A Thành thông báo cho chủ nhà.

Mấy người hàng xóm nói chủ nhà thật may mắn, Trần Chi Nghị kia thật là xui xẻo, còn chưa có dọn vào ở mà căn nhà này đã trở thành bộ dạng như thế này. Còn có người nói anh ta theo đuổi Dư Y thời gian dài, kết quả là ngay cả Dư Y cũng biến mất tiêu.

Giờ khắc này, Trần Chi Nghị đang ở trong nhà của bà chủ sòng bài.

Bà chủ đem tất cả đồ của Dư y ở trong sòng bài giao cho anh ta, không yên tâm nói: “Tiểu Dư thật sự là tội phạm?”

Trần Chi Nghị không hề trả lời, chỉ tuỳ ý nhìn chung quanh căn phòng. Căn phòng này được bài trí đơn giản, vật dụng trong nhà đều thông thường, chỉ có điện thoại được đặt bên cạnh một khuông hình, bên trong là một nhà bốn người của bà chủ, nhìn có vẻ chụp đã lâu. Khi đó bà chủ còn rất trẻ, con trai Ngô Thích cũng không có béo mập như bây giờ.

Khi anh ta cầm lấy mấy thứ này rời đi, bà chủ hỏi anh ta: “Haiz, cảnh sát Trần, mấy ngày nay anh có còn ở đây không? Ngày mai là ngày trận chung kết của đại hội đánh bài!”

Trần Chi Nghị cũng không quay đầu lại: “Ngày mai tôi đi thành phố A!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.