Giả O Sẽ Bị Cắn

Chương 46



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lầu trên có XB

Beta: Cá

Phượng Cửu nhíu mi, lên mạng search thử nghĩa của từ “smart” này.

Nhìn thấy hình ảnh tóc của những nhân loại đủ loại màu sắc, Phượng Cửu cảm thấy mình đang bị xúc phạm.

“Vật nhỏ, ngươi mới vừa nói cái gì?”

Vật nhỏ?

“Tôi vừa nãy không hề nói gì,” Quý Hoằng sửng sốt, ngữ khí bất mãn, “Bạn học, cậu nói chuyện phải chú ý một chút đi.”

Phượng Cửu mâu sắc lạnh lẽo: “Ngươi lặp lại lần nữa xem?”

“Cửu, Cửu cha??”

Giọng nói của nhãi con nhà mình từ sau lưng vang lên, Phượng Cửu trong nháy mắt trở mặt, lãnh ý biến mất, miệng hơi cười:

“Bảo bối!”

Lâm Dữ vừa kinh sợ lại vừa vui mừng, xông tới nhào lên người cha mình:

“Không phải nói Quý thúc thúc sẽ tới họp phụ huynh sao ạ?”

Phượng Cửu nhướng mày: “Ta mới là cha con.”

Quý Hoằng lắp bắp hỏi: “Ơ… Tiểu Lâm, đây là, là cha của cậu sao?”

Lâm Dữ lúc này mới nhìn thấy Quý Hoằng phía sau Phượng Cửu, cậu cười cong mắt:

“Đúng vậy.”

“Cửu cha, đây là em trai của Quý thúc thúc, Quý Hoằng.”

Phượng Cửu giương mắt đánh giá Quý Hoằng, đúng thật có mấy phần giống nhau.

Cửu cha chậm rãi nói: “Vậy thì nể mặt Tiểu Quý, cứ tính trên người cậu ta đi.”

“Nhưng tiền thưởng của cậu ta trong năm nay không còn nữa.”

Quý Hoằng càng bối rối, chẳng phải tên smart là một trưởng thôn sao?

Sao có thể khấu trừ tiền thưởng của anh trai mình?

Phượng Cửu lạnh lùng phun ra hai chữ: “Ngu xuẩn.”

Lâm Dữ vội vã nháy mắt, ý bảo Quý Hoằng đừng nói chuyện, rồi lôi kéo Phượng Cửu đi về phía phòng học:

“Cửu cha, cha đừng nóng giận, con dẫn cha đi tới phòng học, sắp họp phụ huynh rồi.”

Quý Hoằng đứng im tại chỗ, cảm thấy khó hiểu với những lời vừa rồi của Lâm Dữ và cha nuôi của cậu nói.

Y suy nghĩ một hồi, mới gởi nhắn tin cho Đoạn Từ:

【Lâm Dữ và cha nuôi của cậu ấy vào lớp để họp phụ huynh rồi, thật kỳ quái.】

A101 ở cuối tầng một, qua một hành lang dài.

Lâm Dữ vội vã nhìn những người đi ngang qua, chỉ lo có người nào không có đầu óc lại chạy đến gây sự.

Mắt thấy sắp đến cửa phòng, Lâm Dữ thở phào nhẹ nhõm, hỏi:

“Bạch ba tại sao lại không đến vậy cha?”

Thật ra Lâm Dữ câu mà càng muốn hỏi chính là: Sao Bạch ba lại có thể yên tâm để cha đến đây chứ?

Phượng Cửu treo kính râm ở trước ngực, miễn cưỡng trả lời:

“Lão hồ ly Thanh Khâu đến nhà chúng ta làm khách.”

“Ồ,” Lâm Dữ gật đầu, hỏi, “Bạch Ly bây giờ như thế nào rồi ạ?”

Phượng Cửu đáp: “Không ra sao cả, nếu không cha nó cũng sẽ không đến tìm A Trạch.”

Lâm Dữ đang muốn hỏi tiếp, bên trái bỗng nhiên vang lên một giọng nói sắc bén:

“Là phòng nào mày cũng không biết? Mày làm học sinh kiểu gì thế?”

“Họp phụ huynh cũng không phải ở lớp phòng học mà!”

“Không biết phòng nào còn dám trả treo?”

Thấy tóc vàng cùng một người phụ nữ trung niên đang thi xem ai nói to hơn.

Thấy có người nhìn sang, người phụ nữ trung niên nhướng mày, nhìn chằm chằm người vây xem.

“Nhìn cái gì mà nhìn?! Chưa từng thấy người mắng con mình bao giờ à?”

Phượng Cửu liếc nhìn tóc vàng, nghe được tiếng lòng của gã.

【Thật con mẹ nó mất mặt mà, người của Đoạn thần sao cũng ở đây, fuck!】

Phượng Cửu lạnh giọng hỏi: “Đoạn thần là ai?”

Trong lòng Lâm Dữ hồi hộp: “À, đó là bạn cùng bàn của con, Đoạn Từ.”

“Cậu ấy rất lợi hại, là một người nổi tiếng trong trường này.”

“Ừm, là người phàm.”

Phượng Cửu ghét bỏ mà nhíu mày, nhấc chân bước vào phòng.

Tim Lâm Dữ khẽ run.

Cửu cha lẽ nào đã biết Đoạn Từ chính là cơ duyên của cậu sao?

Cậu quét một vòng phòng học, thấy Đoạn Từ không ở đây, thở phào nhẹ nhõm.

Có không ít phụ huynh đã đến, các học sinh và phụ huynh ngồi cùng một chỗ, vẫn ngồi theo vị trí trong lớp học.

Lúc Chung Trung đang muốn phát ít tư liệu, quay người nhìn thấy Phượng Cửu liền sững sờ.

“Lâm Dữ, đây, đây hình như không phải là chú của em đúng không?”

Môi mỏng Phượng Cửu hé mở: “Tôi là cha nó.”

Chung Trung trừng mắt không thể tin được, Phượng Cửu thoạt nhìn quá trẻ tuổi, một đầu đỏ rực, nếu nói là học sinh cấp ba bất lương còn có thể tin được.

“Vậy cha Lâm Dữ, hai người ngồi đi.”

Phượng Cửu và phụ huynh của học sinh khác thực sự khác biệt quá lớn, nên từ cửa đến chỗ ngồi vẫn luôn có người nghị luận.

Ngồi trước mặt họ là Trần Thần và mẹ cậu chàng, phụ huynh của Lục Vưu vẫn còn chưa tới, chỉ có một mình y.

Trần Thần trực tiếp quay lại hỏi: “Tiểu Lâm, đây là anh trai hay chú của cậu thế?”

Lâm Dữ giới thiệu: “Đây là cha tôi.”

“Cửu cha, đây là Trần Thần, ngồi trước bàn con.”

Trần Thần mở to hai mắt: “Cậu lừa người, cha của cậu sao có thể còn trẻ như vậy? Lại còn đẹp trai và sành điệu như thế chứ?”

Lâm Dữ chậm rãi nói: “Thật ra cha tôi không trẻ đâu.”

Nếu nói ra số tuổi thật không chừng sẽ hù chết cậu đấy.

Phượng Cửu rất hài lòng với thằng nhóc con này, khóe miệng nâng lên:

“Ngươi không sai.”

Trần Thần vò đầu cười nói: “Ha ha ha ha, chú quá khen.”

Mẹ của Trần Thần quay về sau nhìn một chút, biểu hiện không khác Trần Thần là bao:

“Trời ạ, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Lâm Dữ vội vã nắm tay Cửu cha, chỉ lo lại nói lung tung.

Phượng Cửu bình tĩnh mà nói: “40.”

Mẹ Trần Thần kinh hô thành tiếng: “40? Nếu cậu nói 20 tôi cũng cảm thấy già rồi đấy.”

“Cậu có làm đẹp không? Dùng loại mỹ phẩm dưỡng da gì thế?”

Phượng Cửu liền thích những nhân loại trước kia chưa từng thấy này.

Tâm tình của y cũng miễn cưỡng tốt lên mấy phần:

“Vẻ đẹp trời sinh.”

Mẹ Trần Thần và Trần Thần rất giống nhau, biểu cảm cũng tương tự.

Thấy Phượng Cửu không muốn nói, liền chuyển sang chủ đề khác:

“Cậu tính tặng Chung lão sư quà gì thế?”

Tán gẫu về quà gặp mặt, một phụ huynh khác cũng lại gần:

“Tôi mang theo một ít đặc sản quê nhà làm quà.”

Phượng Cửu sửng sốt một chút: “Quà?”

“Làm cha như các cậu đúng là sơ ý,” Mẹ Trần Thần cười nói, “Tất nhiên phải chuẩn bị quà rồi, lớp 12 là thời khắc mấu chốt…”

Lâm Dữ cũng không biết phải tặng quà cho thầy giáo, cậu nhỏ giọng hỏi:

“Chúng ta cũng đưa đặc sản tặng sao?”

Nhưng Chung lão sư là một nhân loại, sợ rằng sẽ không dùng được.

Có thuộc hạ là nhân loại, Phượng Cửu đương nhiên biết thứ mà nhân loại yêu thích.

Liền mở miệng nói: “Cha biết rất rõ.”

Nói xong, Phượng Cửu đứng lên, đi tới trên bục giảng, nhận danh sách của Chung Trung rồi nói:

“Quà tặng đây.”

“Thật sự không cần tặng quà đâu,” Chung Trung ngẩng đầu nhìn thấy trên bàn là chìa khóa xe, giọng càng ngày càng thấp, “Trường học không cho thu…”

Chìa khóa xe, là một siêu xe.

Chung Trung thấy Phượng Cửu có lẽ đang trêu đùa ông.

Phượng Cửu nâng mí mắt, nhấn nút lệnh.

Tiếng ‘tít tít’ trong trẻo vang lên bên ngoài cửa sổ, gần đó là một chiếc Porsche màu đỏ dưới ánh mặt trời cực kỳ hút mắt người.[1]

chapter content

chapter content

Các dòng xe thuộc Porsche

Phượng Cửu bổ sung: “Mới đấy, sẽ có người liên hệ với thầy để hoàn thành các thủ tục.”

Các học sinh và phụ huynh nghe toàn bộ cuộc trò chuyện ở hàng ghế đầu bị sốc.

Lúc này Lâm Dữ còn không biết Cửu cha của mình đang làm gì, cậu đang núp ở góc gọi cho Đoạn Từ.

Giọng Đoạn Từ còn mang theo tia lười biếng mới vừa rời giường:

“Cha cậu đến sao?”

Lâm Dữ nghi hoặc: “Làm sao cậu biết?”

Đoạn Từ khẽ cười một tiếng: “Quý Hoằng nói cho tôi biết, cha cậu sao đột nhiên lại đến?”

“Tôi cũng không biết nữa.” Lâm Dữ nhỏ giọng nói.

Đầu điện thoại bên kia vang lên một trận thanh âm ồn ồn, nghe hình như là đang mặc quần áo.

Mí mắt Lâm Dữ giật lên: “Cậu đang làm gì thế?”

Sau một lát, giọng Đoạn Từ lại vang lên:

“Bây giờ tôi tới, tâm sự tình cảm với cha cậu.”

Lâm Dữ sợ hết hồn, tại sao lại nghĩ như vậy?

“Có chuyện gì để nói chứ?” Cậu liền vội vàng khuyên nhủ, “Cậu tuyệt đối đừng tới đây, yên phận ở phòng mà ngủ đi.”

“Không không không, hay là đến chỗ của anh trai của cậu đi, đừng đến trường.”

Đoạn Từ cau mày hỏi: “Tại sao vậy?”

Lâm Dữ ấp úng nói không ra lời, cậu cũng không thể nói với Đoạn Từ rằng: Ăn cậu xong tôi mới có thể lớn lên được, lần này cha tôi đến rất có thể là để làm đầu bếp.

Nhớ tới tin nhắn của Quý Hoằng, mâu sắc Đoạn Từ chìm xuống:

“Bây giờ tôi sẽ tới.”

Tới để gặp được lão già đấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.