Editor: Lầu trên có XB
Beta: Cá
Phượng Cửu lo Lâm Dữ thật sự làm theo, liền bổ sung:
“Thôi con đừng ăn.”
Lâm Dữ bất đắc dĩ: “Sao mà con có thể ăn thịt người chứ.”
“Vậy thì tốt,” Phượng Cửu thở phào nhẹ nhõm, nói rằng, “Không thì hai ngày nữa ta sẽ đến đó một chuyến nhé.”
“Đừng mà.”
Lâm Dữ vội vã ngăn cản, cậu cảm thấy nếu Cửu cha tới, khả năng không đơn giản sẽ chỉ ăn một người như vậy.
Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ăn thịt người không phải sẽ bị lôi kiếp sao?”
Phượng Cửu trầm mặc, lôi kiếp chẳng gây ra được nhiêu thương tổn với y, chỉ là lông sẽ xấu trong một thời gian dài.
Phượng Cửu sợ Bạch Trạch sẽ ghét bỏ mình.
Suy tư chốc lát, trong đầu đột nhiên lóe lên: “Vậy ta sẽ đưa nhãi con ở Thanh Khâu đến chỗ con.”
Lâm Dữ cảm thấy kỳ quái: “Bạch Ly à? Tại sao ạ?”
Cậu ấy cũng không ăn thịt người mà.
Phượng Cửu ồ một tiếng, chợt nói:
“Quên mất nói cho con biết, vài ngày trước nó bị nhập ma.”
“Đây không phải là vừa vặn sao? Thời điểm nhập ma ăn thịt người, có trúng lôi kiếp cũng sẽ không đau.”
“Sao cậu ấy lại bị nhập ma?” Lâm Dữ kinh ngạc.
Phượng Cửu nói: “Không rõ lắm, lúc ta đi Thanh Khâu nó đã nhập ma, bị nhốt ở hồ ly quan trong núi không ra được.”
Chẳng trách mấy ngày này vẫn luôn không thể liên hệ với cậu ấy.
Lâm Dữ do dự nói: “Cửu cha, chúng ta không cần giúp cậu ấy sao?”
“Nếu thật đến mức kia, hồ ly đã sớm xuống núi rồi.”
Nói xong, Phượng Cửu nghiêm giọng lại, khuyên Lâm Dữ:
“Bạch Ly cần phải tự mình vượt qua kiếp nạn này, con đừng ngu ngốc mà dâng tới cửa nghe chưa.”
Lâm Dữ bé ngoan gật đầu: “Dạ biết.”
Tiếp đến Phượng Cửu càm ràm nửa giờ về ăn, mặc, ở, đi lại, mới hài lòng cúp điện thoại:
“Ngoan, đi chơi đi.”
“Bye bye Cửu cha.”
Lúc trở lại phòng ngủ đã chín giờ, tòa nhà ầm ầm.
Lâm Dữ đứng trên ban công, có thể nghe rõ ràng các cuộc đối thoại cách vách.
“Ui má ơi, ca ca thật đẹp trai.”
“Đến, đến mở cửa.”
“Bài tập làm xong chưa?”
……
“Nhân Nhân, cậu biết Lâm Dữ không?”
Nghe thấy tên của mình, bước chân Lâm Dữ dừng lại, vểnh tai lên nghe.
“Là tiểu bằng hữu học ban một đúng không.”
“Nhìn rất đáng yêu, nhưng đáng tiếc thân thể lại tàn tật.”
“Vừa nãy tôi nhìn thấy cậu ta nói chuyện với Alpha.”
Lâm Dữ tỉ mỉ lắng nghe, một giọng trong đó là của Quan Huyền Nhã.
Quan Huyền Nhã chải tóc, nói với bạn cùng phòng: “Hình như là một Alpha ngoài trường.”
Bạn cùng phòng chẳng hề để ý nói: “Có lẽ là người trong nhà đến thăm đấy, hôm nay là cuối tuần mà.”
Quan Huyền Nhã giả bộ kinh ngạc: “Nhưng tôi nghe nói nhà cậu ta rất xa, ở vùng nào đó Giang Chiết mà.”
“Xa như vậy mà chạy tới thăm sao? Thật tốt.”
Bạn cùng phòng vừa nghĩ, khả năng này cũng quá thấp.
Nàng tò mò hỏi: “Chẳng lẽ là bạn trai sao?”
“Nhìn người đó như thế nào vậy?”
Quan Huyền Nhã kỳ thực không thấy rõ tướng mạo của Quý Phong, thuận miệng nói:
“Rất bình thường, tuổi hơi lớn.”
“Tuổi hơi lớn?” Bạn cùng phòng ngẩn người, suy đoán nói, “Vậy hẳn là chú, bác gì đó ở đây đấy.”
Khóe miệng Quan Huyền Nhã giật một cái: “Cũng không đến tuổi của chú bác gì đâu.”
“Hành động rất thân mật, cũng có thể là bạn trai.”
Bạn cùng phòng gấp xong đồ, đóng cửa ban công lại.
Đoạn đối thoại của các cô lúc sau Lâm Dữ không nghe rõ nữa.
Cậu không chỉ không tức giận, trái lại còn cảm thấy có chút buồn cười.
Dáng vẻ bình thường, còn có chút lớn tuổi.
Không biết sau khi Quý thúc thúc nghe được sẽ phản ứng như thế nào nha.
Vừa nghĩ đến Quý Phong, tin nhắn của Quý Phong liền tới, bấm vào hòm thư.
Lâm Dữ nhấn mở hòm thư, download file về.
Nội dung file là điều tra Quan Huyền Nhã, từ gia thế bối cảnh đến các trang mạng xã hôi, trang web, app, tài khoản.
Tựa như đã đoán được chuyện mà Lâm Dữ muốn biết, Quý Phong đặc biệt sửa sang lại một chút.
Lúc học sơ trung Quan Huyền Nhã thường xuyên ức hiếp, nhục mạ các bạn học cùng lớp, khi lên cấp ba việc này bắt đầu trầm trọng thêm, trực tiếp công kích họ trực diện.
Sau đó có lẽ sợ bị phát hiện, nên đã hủy tài khoản.
Cùng lúc Lư Thanh Vận ra nhận vơ tài khoản ID, viết nội dung không khác gì những lời mà Quan Huyền Nhã làm lúc trước, nhắc nhở những người kia tránh xa Đoạn Từ ra một chút, thậm chí còn khủng bố thông tin uy hiếp đối phương.
Quý Hoằng phân tích ra đều cùng một địa chỉ IP, cho thấy rõ cả hai tài khoản đều là của Quan Huyền Nhã.
Cô ả đã sớm tính đến chuyện bị lộ, xin Lư Thanh Vận cõng “nồi” giúp mình.
Sau chuyện Lư Thanh Vận bắt nạt bạn bè được xử lý kỷ luật, cô rất ít lên diễn đàn nhất trung nên không biết rằng có một tài khoản thao thao bất tuyệt tổng kết những chuyện mà “Lư Thanh Vận” làm qua, từ cấp hai đến cấp ba, nội dung cẩn thận tỉ mỉ, địa chỉ IP là quán net gần nhà Quan Huyền Nhã.
Ở dòng cuối cùng, Quý Phong rất tri kỷ nhắc nhở Lâm Dữ, con người Quan Huyền Nhã này là người đầy tâm cơ, giỏi về ngụy trang, lợi dụng người khác.
Sau khi xem xong một chuỗi tư liệu dài như thế, Lâm Dữ buồn ngủ đến mức thậm chí chẳng thể mở nổi mắt.
Cậu ngáp một cái, ngủ thiếp đi khi đang tức giận.
Ngày hôm sau, nhiệt độ càng giảm xuống, trên cửa kính cũng kết một lớp băng mỏng, trên cành cây chẳng thấy chú chim nào cả.
Lâm Dữ nằm trong chăn cũng cảm nhận được khí lạnh ở ngoài trời.
Hiếm khi thấy tinh thần mình sảng khoái thần kì nên cậu liền bò dậy, đi vào phòng rửa tay.
Cậu cầm lấy bàn chải đánh răng, sợi tóc rủ xuống mặt, che đi ở một phần tầm mắt.
Lâm Dữ dừng tay lại, đột nhiên ngẩng đầu.
Sau khi thấy mình trong gương, cậu mở to hai mắt.
Tóc dài rồi!
Đã dài đến tận đuôi lông mày!
Cậu đưa tay ra nhìn một chút, móng tay cũng dài thêm một đoạn.
Cậu bắt đầu lớn rồi!
Lâm Dữ vừa cười khúc khích vừa rửa mặt, không nhịn được muốn đem chuyện này nói cho hai vị lão phụ thân biết.
Hai vị lão phụ thân không biết đang làm gì nhỉ, không thấy liên lạc được.
Lâm Dữ nhanh chóng thay quần áo, ra cửa, dọc đường đều ngâm nga hát.
Thời gian đã không còn sớm, mà trên sân lại không có một người nào.
Lâm Dữ mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, lẽ nào đã đổi sân bãi sao?
“Sáng nay nhiệt độ dưới 0 độ nên buổi chạy bộ buổi sáng sớm đã hủy bỏ.”
Giọng Đoạn Từ mang theo chút miễn cưỡng từ phía sau vang lên.
Lâm Dữ quay người, thấy hai tay hắn đút túi, ngoài đồng phục trường là áo lông và khăn quàng cổ quấn kín mít, cả người được bao lại chặt chẽ.
Từ ký túc xá đến phòng học còn có một con đường khác, sau khi lịch chạy bộ sáng sớm bị hủy, không còn người nào đi con đường này.
Đoạn Từ vốn định tới phòng y tế để ngủ, không nghĩ trên đường lại gặp được bé con.
Hắn thấy trên người Lâm Dữ quần áo đơn bạc, nhíu mày:
“Sao lại mặc ít như thế?”
Lâm Dữ chớp chớp đôi mắt: “Tôi không sợ lạnh.”
“Vậy nên cậu mới thấp như thế đấy.”
Đoạn Từ cởi khăn quàng cổ xuống, đi tới trước mặt Lâm Dữ, giúp cậu quấn hai vòng quanh cổ:
“Mau trở về phòng học đi.”
Tâm trạng Lâm Dữ lúc này rất tốt, nên không để ý Đoạn Từ nói cậu thấp.
Cậu cầm lấy ống tay áo của Đoạn Từ, giọng mang theo kích động:
“Cậu nhìn tôi một chút đi, có cảm thấy tôi khác chỗ nào không?”
Đoạn Từ nhíu mày, ánh mắt đảo quanh trên người Lâm Dữ.
Rồi dùng sức nhéo má cậu một cái, hai má trắng nõn từ từ đỏ lên:
“Ừm, mặt đã bị đông đỏ.”
Lâm Dữ đánh tay hắn: “Rõ ràng là cậu nhéo.”
Đoạn Từ cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc Lâm Dữ:
“Có phải là tóc dài ra không?”
Lâm Dữ nhếch miệng cười đắc ý, mày cong cong, lộ ra dáng vẻ đáng yêu
“Tôi lớn rồi.”
Đoạn Từ bị cậu chọc đến phát cười: “Tôi nói không sai chứ, ăn thịt là có thể lớn lên.”
Lâm Dữ không tin: “Sao có thể là vì ăn thịt chứ.”
Nếu đơn giản như vậy, việc gì cậu phải đến nhất trung.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Đoạn Từ bị đông cứng đến rụt cổ.
Hắn giúp Lâm Dữ đội mũ len lên, lôi cậu về phòng học:
“Được rồi, mau trở về phòng học thôi.”
Đi tới nửa đường, Lâm Dữ quay đầu, kỳ quái nhìn Đoạn Từ:
“Cậu cũng đi học sao?”
Ngày hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?
Đoạn Từ gật đầu: “Đúng vậy, nếu không chỉ sợ cậu sẽ xô ngã các bạn học ven đường mất.”
Nói xong, hắn chỉ vào những cây Thường Thanh mọc ở hai bên đường đi:
“Cây này có rất nhiều sâu, có thể không chỉ là sâu lông không đâu.”
Nghe ra Đoạn Từ đang nhạo báng mình, Lâm Dữ quay mặt đi, không thèm để ý đến hắn nữa.
Trở lại phòng học, chỗ ngồi Lục Vưu vẫn trống không.
Lâm Dữ hỏi không được Lục Vưu, không thể làm gì khác hơn là chọt Trần Thần trước mặt, hỏi:
“Cậu có thấy hôm nay tôi khác gì không?”
Trần Thần ngẩn người, theo bản năng nhìn miệng của cậu, không hồng không sưng.
Sau đó nhìn xuống cổ của cậu, bị quấn khăn che mất, không nhìn ra có dâu tây hay không.
“Không có gì thay đổi cả.”
Chờ một chút, cái khăn quàng cổ này… Hình như là của Đoạn Thần.
Trần Thần rướn cổ nhìn về sau xem, quả nhiên Đoạn Từ không mang khăn quàng cổ.
Y khó tin nhìn Lâm Dữ, bi phẫn nói:
“Cậu đang muốn bắt nạt cẩu độc thân như tôi sao?”
“Ngày đông lạnh, Lâm Dữ, cậu làm tôi quá đau lòng rồi.”
Lâm Dữ có chút mờ mịt, đang muốn mở miệng hỏi lại, trên trời đột nhiên rơi xuống một cái bánh bao.
Cậu quay đầu lại nhìn Đoạn Từ, Đoạn Từ liền kín đáo đưa cho cậu một bịch sữa bò nóng.
“Bánh bao thịt, điểm tâm.”
Mới vừa rời giường, Lâm Dữ cũng không quá đói bụng, cậu trả lại cho Đoạn Từ:
“Tôi không muốn ăn.”
Đoạn Từ nghiêng đầu, hỏi: “Không muốn lớn nữa sao?”
“Không muốn cao lên nữa à?”
Lớn lên và cao lên cùng đồ ăn không liên quan nha.
Lâm Dữ giật giật miệng, không nói ra lời được.
Lỡ như, lỡ như thật sự là do đồ ăn thì sao?
Cậu trước đây ở núi Phong Danh cũng không ăn thịt.
Cậu cúi đầu, nhìn bánh bao đang bốc hơi nóng lên, cầm cắn một cái.
Bánh bao rất xốp, da mỏng nhân bánh nhiều, còn có tí nước ấm, vị rất ngon.
Lâm Dữ hai tay cầm lấy bánh bao, miệng nhỏ nhai nhai, hai má phình lên, đôi mắt cũng sáng lên lấp lánh.
Đoạn Từ nhìn cậu, đột nhiên cũng có chút đói bụng.
Hắn không có thói quen ăn điểm tâm.
Bánh bao và sữa bò là do hắn mới giành được từ chỗ Quý Hoằng, chỉ có một phần.
Thấy hắn vẫn nhìn mình, Lâm Dữ hỏi: “Sao thế?”
Đoạn Từ mở miệng nói: “Cho tôi cắn một miếng.”
Lâm Dữ đưa cái bánh bao khác cho hắn.
Đoạn Từ không nhận, chỉ nhìn bánh bao trong tay cậu rồi nói:
“Bánh trên tay cậu ăn có vẻ ngon hơn.”
Lâm Dữ cũng không ngại cùng người khác chia sẻ đồ ăn, huống chi, cái bánh bao này là của Đoạn Từ cho cậu.
Cậu đưa phần bánh bao còn lại cho Đoạn Từ:
“Nè.”
Đoạn Từ vẫn không tiếp lấy, hắn cúi đầu, trực tiếp cắn một miếng trên bánh bao.
Mùi vị cũng không ngon như trong tưởng tượng.
Hắn rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào đầu ngón tay trắng mịn của Lâm Dữ, móng tay sạch sẽ đáng yêu.
Đoạn Từ nghiến răng, cắn thêm một miếng bánh bao.
“Ăn ngon không?”
Lâm Dữ nở nụ cười, con ngươi đen nhánh phản chiếu lại hình ảnh của Đoạn Từ.
Nhịp tim Đoạn Từ đột nhiên tăng lên.
Miếng bánh bao đã nuốt vào bụng rồi, nhưng hắn lại thấy đói hơn.
Hắn thực sự muốn… cắn một miếng.
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn Từ: Ông đây thật sự quá đẹp trai!
Editor có lời muốn nói: Tôi cũng đến thua với anh đấy, Đoạn Từ ạ =.=”