Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 14: Lặng lẽ quan tâm



Ra khỏi phòng chơi game ồn ào lộn xộn, hai đứa nhỏ một trước một sau đi ra ngõ nhỏ, Thủy Hướng Đông nói: “Về sau bọn hắn sẽ không bắt nạt ngươi nữa đâu.”

Nghê Huy nhìn Thủy Hướng Đông một cái, hắn sao lại biết chơi game này, hơn phân nữa đều là đời trước học được, Nghê Huy giả bộ không biết, hỏi: “Ngươi sao lại lợi hại như vậy?”

Thủy Hướng Đông nói: “Ta cũng không biết nữa, dường như là trời sinh đã biết chơi, cảm thấy rất đơn giản.”

Quả nhiên, tứ đại kim cương đó về sau cũng không đến làm phiền Nghê Huy nữa, có đôi khi gặp nhau, còn thực tự nhiên lôi kéo hắn đi chơi, nhưng mà Nghê Huy đối với những thứ mà bọn hắn chơi không có hứng thú, từ trước đến nay chưa từng cùng bọn hắn đi chơi.

Thủy Hướng Đông vào cuối tuần sẽ ngẫu nhiên đi ra ngoài một chuyến, Nghê Huy dự đoán chính là bị đám người đó kêu đi, hắn trong lòng có chút thắc mắc, chiếu theo cách chơi của y, ông chủ nhìn thấy y lẽ nào không có ý kiến?

Nghê Huy không biết, Thủy Hướng Đông đã là ngôi sao nhỏ của con phố sa đọa, gần như không có hắn thì trò chơi không qua được trạm kiểm soát, mỗi phòng game y đều đã đi vào. Mỗi lần đếu thắng đến làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhưng mà may mắn y không trầm mê vào chơi game, mỗi lần đều là mua 5 mao tiền xu, chơi 5 lần, sau đó liền đi, hơn nữa số lần đi cũng không nhiều, một tuần nhiều lắm là đi một lần.

Tuần này, Thủy Hướng Đông lại đi, Nghê Huy ở nhà ngủ trưa, sau khi thức dậy thì luyện chữ trong thư phòng. Thủy Hướng Đông còn chưa trở về, lúc trước vào thời gian này, y căn bản đã trở về. Nghê Huy nhìn nửa cái bàn trống rỗng, cảm thấy có chút kỳ quái, mỗi lần hắn luyện chữ, Thủy Hướng Đông liền ngồi luyện chữ kế bên, mặc dù hai người rất ít nói chuyện với nhau, nhưng cũng hình thành một loại ăn ý, lần này không có y ở đây, cảm giác dường như thiếu đi cái gì đó.

(Em thụ đã bắt đầu nhớ anh công nhà ta rồi kaka – editor)

Nghê Huy đang viết chữ, mí mắt không biết nguyên nhân gì mà giựt một cái, hắn ngẩng đầu nhìn ống đựng bút, bên trong ống đựng bút còn cắm cây bút lông sói mà Thủy Hướng Đông mua cho hắn, hoàn toàn mới, hắn vẫn chưa dùng qua. Nghê Huy có một lần đặc biệt đến hiên Hàn Mặc hỏi, bút lông loại này giá là 20 đồng một cây, mắc hơn 20 lần so với cây bút lông 1 đồng mà Nghê Huy thường sử dụng để luyện chữ, sau khi hắn biết, nói thầm một câu: Thật là lãng phí tiền.

Nghê Huy nhu nhu mắt, cuối đầu tiếp tục luyện chữ, nhiệm vụ của hôm nay còn chưa hoàn thành. Viết được hai ba tháng, hắn đã không cần bảng chữ mẫu nữa, bắt đầu dùng giấy nháp viết phỏng theo thể chữ Mễ, ông ngoại cũng nói hắn tiến bộ rất lớn. Trong phòng vô cùng an tĩnh, Nghê Huy đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, bước đi rất nhẹ nhàng, sau đó hắn lại nghe thấy âm thanh cửa được nhẹ nhàng đóng lại.

Nghê Huy đặt bút xuống, đi đến bên ngoài, trong phòng một người cũng không có, bà ngoại dẫn Thủy Hướng Dương qua nhà hàng xóm rồi, ông ngoại đi tìm Trương đại phu đánh cờ rồi. Cửa lớn mở rộng, dường như mới vừa nghe thấy đều là ảo giác, hắn nhìn qua phòng của hai anh em Thủy Hướng Đông, cửa đang đóng. Nghê Huy đứng ở chỗ cũ nghĩ, cái cửa này vốn dĩ là mở hay là đóng?

Nghê Huy đang chuẩn bị trở lại luyện chữ, cánh cửa phòng kia bị mở ra, Thủy Hướng Đông từ trong phòng cầm một bộ quần áo đi ra, nhìn thấy Nghê Huy, sững sờ tại chỗ, trên mặt biểu tình có chút không tự nhiên: “Nghê Huy, ngươi ở nhà sao?”

Nghê Huy trở mình xem thường, hắn không ở nhà chứ ở đâu, hắn nhìn mặt Thủy Hướng Đông: “Mặt của ngươi bị sao vậy?” Má trái của Thủy Hướng Đông bị sưng một cục, chỗ lông mày bên phải cũng bị thương, phía dưới lông mày lộ ra màu máu đỏ đỏ, nhìn ra vô cùng dọa người.

Thủy Hướng Đông xuỵt một tiếng, làm hành động chớ có lên tiếng: “Xuỵt, đừng để ông ngoại bà ngoại nghe thấy.”

Nghê Huy lạnh lùng nói: “Bọn họ không có ở nhà.”

Thần sắc khẩn trương trên mặt Thủy Hướng Đông cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, y đưa tay nhẹ nhàng chạm vào má trái của mình, lại dùng đầu lưỡi đỉnh một chút quai hàm, đau đến mặt mày nhăn thành một đoàn, làm y hút phải khí lạnh: “Không có chuyện gì, không cẩn thận bị ngã một cái.”

Nghê Huy trong lòng lạnh lùng cười một chút, e là ngã trên nắm đấm và bàn tay của người khác: “Ngươi đi bôi chút dược đi, đừng để Dương Dương nhìn thấy.” Nói rồi xoay người đi, trở về thư phòng tiếp tục luyện chữ, lại có chút tâm thần không yên, viết cũng không được nữa, hắn đem bút đặt xuống, sau đó đi qua ngăn kéo trong phòng bà ngoại tìm dược. Y cái dạng đó, cho ai xem đều biết là bị người ta đánh, để ông ngoại bà ngoại nhìn thấy sẽ lo lắng.

Thủy Hướng Đông đem quần áo ngâm vào trong cái bồn gỗ, Nghê Huy cầm chai cồn đưa cho y: “Tự mình bôi đi.”

Thủy Hướng Đông nở nụ cười: “Cám ơn.” Y nhìn vào trong gương xoa xoa miệng vết thương ở lông mày, bị cồn kích thích đến nhe răng nhếch miệng, sau khi xoa xong, y đi đến cạnh cửa, nhón chân lên nhìn đông nhìn tây, không biết đang tìm cái gì.

Nghê Huy nhịn không được hỏi: “Ngươi tìm cái gì?”

“Ta tìm chút tơ tằm của con nhện dán lên miệng vết thương, có thể cầm máu.” Thủy Hướng Đông ở phía sau cánh cửa trên đầu nhìn thấy mạng nhện màu trắng, lấy cái ghế qua, một tay bắt lấy khung cửa, chuẩn bị đem mạng nhện kéo xuống.

Nghê Huy nói: “Cái đó có thể cầm máu sao? Đi qua nhà Trương Dũng lấy miếng băng gạc đi.”

Thủy Hướng Đông đem đám mạng nhện màu trắng kéo xuống: “Cái này có thể, hiệu quả cầm máu rất tốt. Ta là cô nhi — ta lúc trước thường dùng cái này để cầm máu.” Y cầm đám mạng nhện, nhìn vào gương, cẩn thận đem mạng nhện đắp lên miệng vết thương, trái nhìn phải nhìn, vô cùng hài lòng, “Ân, được rồi, ngày mai sẽ tốt thôi. Người nghèo có cách sống của người nghèo.” Nói xong nhếch miệng cười ngây ngô.

Nghê Huy trở mình xem thường, sau đó trở về luyện chữ.

Thủy Hướng Đông từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước lạnh, đặt vào má trái của mình lăn qua lăn lại cho bớt sưng, một bên đi vào thư phòng: “Chữ của hôm nay ngươi đã viết xong rồi sao?”

Nghê Huy đầu cũng không ngẩng lên: “Nhanh thôi.”

Thủy Hướng Đông đứng ở bên cạnh nhìn hắn viết chữ: “Nghê Huy, chữ của ngươi càng ngày càng đẹp.”

Nghê Huy nín thở tập trung suy nghĩ, muốn đem mấy chữ còn lại viết cho xong, nhưng mà sau khi viết xong nhìn lại, xiêu xiêu vẹo vẹo, thật sự là khó nhìn, hắn đặt bút xuông: “Bị ai đánh?”

Thủy Hướng Đông dừng lại việc lăn chai nước lạnh trong tay, qua một lát mới nói: “Người ở phố Nam Tam.”

“Tại sao?”

Thủy Hướng Đông thở dài: “Có một ông chủ cho ta tiền, kêu ta đi thắng xu trong phòng chơi ở đối diện, ta không đi, y liền đánh ta.”

Nghê Huy quay đầu nhìn hắn: “Ai kêu ngươi đi làm chi, đáng đời!”

Thủy Hướng Đông nhếch miệng cười một cái: “Về sau không đi nữa.”

Nghê Huy hừ một tiếng.

Bà ngoại dắt theo Dương Dương từ nhà hàng xóm trở về, nhìn thấy Thủy Hướng Đông mặt sưng phù đang giặt quần áo: “Hướng Đông, mặt của con sao vậy?”

Thủy Hướng Đông nói: “Hôm nay lúc xuống xe không cẩn thận, ngã một cái. Bà nội, con không sao đâu.”

Bà ngoại đi qua: “Đến đây, ta nhìn xem, con đứa nhỏ này, sao lại không cẩn thận như vậy, lúc xuống xe phải chậm một chút, cẩn thận một chút, đừng trực tiếp từ trên xe nhảy xuống.”

“Dạ, con biết rồi.”

Vào cuối thu, ông ngoại của Nghê Huy mang Thủy Hướng Dương đi Thượng Hải tái khám. Vốn dĩ Thủy Hướng Đông nói muốn cùng đi, bị ông ngoại ngăn cản, để hắn an tâm đi học, chính mình đi là được rồi. Thủy Hướng Dương hai ba tháng này cùng sống với mọi người, cũng dần dần quen thuộc, dường như đem cái nhà này thành nhà của chính mình, đem ông ngoại bà ngoại của Nghê Huy làm ông nội bà nội của chính mình.

Sau khi ông ngoại đi thượng Hải, Nghê Huy phát hiện tâm tình của Thủy Hướng Đông có chút buồn bực không vui, hắn mới đầu còn cho rằng y là lo lắng cho sức khỏe của đệ đệ, liền nói: “Không cần lo lắng, Dương Dương sẽ không sao đâu.”

Thủy Hướng Đông ngập ngừng nói: “Bệnh của đệ đệ tốt rồi, chúng ta, cũng phải dọn về nhà của mình.”

Nghê Huy giương mắt nhìn Thủy Hướng Đông một cái, không có lên tiếng.

Thủy Hướng Đông tự giễu cười một cái: “Khoảng thời gian này đã mang lại cho ngươi rất nhiều phiền toái, sau này ngươi có thể không bị phiền nữa rồi.”

Nghê Huy vẫn chưa tiếp thu được lời nói của y.

Bọn họ lúc đó đang ngồi ở ghế đá trong sân, hai tay Nghê Huy chống ở băng ghế, hai chân đung đưa, quay đầu nhìn cái lồng thỏ trong sân, con thỏ nhỏ bên trong đều đã lớn rồi, hắn đáp ứng cho Thủy Hướng Dương một đôi, không biết hai anh em y có thời gian để chăm sóc thỏ con không.

Ghế đá vào mùa thu đặc biệt lạnh, Thủy Hướng Đông cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ nhỏ của Nghê Huy, có chút mập mạp, trên mu bàn tay có một chỗ có thịt nhợt nhạt, rất dễ thương, hơn nữa đã có thể nhìn ra đường nét thon dài, hắn trong tương lai sẽ có một đôi tay thon dài xinh đẹp. Thủy Hướng Đông nghĩ đưa tay ra nắm lấy bàn tay đó, di chuyển một chút, nhưng vẫn là không dám chạm vào.

Nghê Huy đứng lên: “Đợi lúc các ngươi về, mang hai con thỏ con trở về, ta lúc trước đã nói, sẽ cho y một đôi thỏ con.”

Thủy Hướng Đông theo bản năng liền nghĩ cự tuyệt, nghĩ nghĩ, nói: “Nhà của ta không có lồng thỏ, có thể để ở đây nuôi, chúng ta mỗi ngày đều đến đây cho nó ăn cỏ.”

Nghê Huy nói: “Nếu Dương Dương đồng ý, vậy thì có thể.” Dù sao nuôi hai con thỏ cũng là nuôi, nuôi một ổ cũng là nuôi, ông ngoại và bà ngoại đều sẽ không để ý.

Thủy Hướng Dương đã về, ông ngoại nói tái khám không có vấn đề gì, phục hồi rất tốt. Thủy Hướng Đông chuẩn bị dọn về nhà, mỗi ngày tan học, liền trở về dọn vệ sinh, dọn dẹp phòng của chính mình. Ông ngoại và bà ngoại của Nghê Huy nói: “Hướng Đông, con và đệ đệ ở lại nhà của bà nội đi, đúng lúc có thể làm bạn với Huy Huy.”

Thủy Hướng Đông lắc lắc đầu: “Cám ơn ông nội bà nội, khoảng thời gian này đã làm phiền ông bà rồi, tụi con không thể ở đây hoài được. Con và đệ đệ sớm muộn gì cũng phải về nhà, đợi con có thời gian, liền đến đây chơi.”

Ông ngoại nói: “Con ban ngày phải đi học, đệ đệ của con phải làm sao? Hay là ban ngày con đi học, liền đem y đến nhà của ta đi.”

Thủy Hướng Đông nói: “Con có thể nói với lão sư, đem theo đệ đệ cùng đi học.” Thành tích của y rất tốt, các lão sư trong trường toàn bộ đều biết được cảnh ngộ của y, mang đệ đệ đi học, chắc chắn là không có vấn đề gì.

Bà ngoại nói: “Các con trở về rồi, ăn cơm thì làm sao? Ai làm cho các con ăn.”

Thủy Hướng Đông nói: “Con sẽ tự mình làm.”

“Vậy đệ đệ của con vừa mới làm phẫu thuật xong, sức khỏe còn cần hồi phục, không thể ăn gì cũng được a, tốt nhất là phải ăn đồ ăn tẩm bổ, con làm được không?” Bà ngoại thân là phụ nữ luôn luôn phải chu toàn mọi việc.

Thủy Hướng Đông cúi đầu: “Con chính là tự mình mua thức ăn không tiện.” Y tự mình làm, khẳng định không tốt như bà ngoại của Nghê Huy làm.

Bà ngoại nói: “Nếu không, con vẫn là cùng đệ đệ đến nhà ta ăn cơm, bữa trưa dù sao Huy Huy cũng phải về nhà ăn cơm trưa, các con liền trực tiếp đến nhà ta ăn cơm.”

Thủy Hướng Đông nghĩ nghĩ: “Vậy liền làm phiền bà nội. Con vẫn là đưa tiền sinh hoạt mỗi tháng cho ông nội, bà nội.” Y ở đây được vài tháng, chính phủ cho hai anh em bọn họ tiền trợ cấp sinh hoạt, y đều đưa cho bà ngoại Nghê Huy.

Bà ngoại gật gật đầu: “Cũng được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.