Một mùa xuân nữa đã qua.
Sau khi kết thúc mọi chuyện, Thiên Nhi bắt đầu làm việc tại chi nhánh The Feel trong nước. Thỉnh thoảng Cao Lãng sẽ gọi điện hỏi thăm tình hình của cô. Cô cũng luôn coi hắn như anh trai của mình. Thỉnh thoảng tò mò, cô sẽ hỏi hắn: “Anh có biết ông ấy ở đâu không? Dạo này sức khỏe thế nào?”. Hắn cũng chỉ ậm ờ rồi chuyển sang chủ đề khác. Thời gian rảnh, Thiên Nhi sẽ đến NP chơi với Dục Phong, rồi cùng ăn cơm, đi xem phim, hoặc dành cả ngày ‘lăn giường’ vô bổ. Đôi ngày cuối tuần, cô sẽ bồi mẹ chồng đi mua sắm, làm móng, làm tóc.
Dục Phong vô cùng hài lòng với cuộc sống êm ấm yên bình này! Sáng cùng Tiểu Nhi Nhi đi làm, trưa sẽ tới The Feel đón cô đi ăn, chiều khi về nhà sẽ ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của đồ ăn và đập vào mắt là tấm lưng uyển chuyển của nữ nhân trong nhà bếp. Anh sẽ dịu dàng đi tới ôm cô từ sau lưng, thân mật mà hôn lên cái cổ trắng nõn nà. Cô sẽ nhìn anh cười rồi nói: “Anh về rồi sao?”. Được dịp rảnh rỗi, anh sẽ đưa cô ra ngoài tụ tập cùng đám bạn, rong chơi vài nước hoặc là lôi cô vào quá trình ‘tạo em bé’.
Cuối hè năm ấy, Dục Phong đang chăm chỉ làm việc thì từ ngoài hành lang truyền tới âm thanh phách lối, nhưng vô cùng ‘dễ nghe’. Đến cả Tiêu Ngạo cũng chỉ dám vâng vâng dạ dạ mặc cho cô tiến vào: “Phong tổng lại gây nghiệp gì rồi!”
– Lãnh Hàn Dục Phong, anh mau lăn ra đây cho em!
Anh nuốt nước bọt ừng ực, sợ rằng mình làm gì sai khiến Thiên Nhi tới tận đây đòi mạng. Mà phải nói, mấy tuần nay tính khí bảo bối nhà anh rất thất thường, nóng giận vô cớ, có lúc vừa cười liền quay ra dỗi, ăn uống cũng chẳng ra đâu vào đâu, cái gì cũng kêu dầu mỡ quá ngán.
Tiếng đập cửa cái ‘Sầm’ lôi anh về thực tại. Tiểu tổ tông đã phụng phịu đứng trước mặt anh, hai tay chống nạnh vô cùng khí thế. Tổng tài NP cười hòa hoãn, lời nói nhẹ đi 10 phần thường ngày
– Bảo bối, em đừng giận… có gì mình từ từ nói nha! Anh sẽ không cãi lại đâu…
– Từ từ con mẹ nó! Anh mau coi hậu quả mà anh để lại cho em đi!1
Cô nói rồi ném lên bàn làm việc của anh một xấp giấy. Dục Phong nuốt thêm ngụm không khí nữa rồi mới đủ can đảm cầm lên xem
Bên trong là một bức ảnh siêu âm, anh ngờ ngờ rồi, liền đọc tiếp tờ giấy xét nghiệm bên dưới: “Thai nhi đã được 3 tuần, phát triển rất khỏe mạnh”
Anh dụi mắt rồi đọc lại, lặp lại đến 3 lần rồi mới nhìn cô, cười ngây ngốc
– Em có…có thai rồi sao? Đây là tiểu bảo bối của chúng ta…
Anh nói rồi liền ôm lấy tờ giấy khóc nức nở
– Huhu anh sắp được làm cha rồi phải không? Thật là mừng quá!
Thiên Nhi bấy giờ mới bày ra vẻ mặt thỏa mãn. Cô chỉ tính đùa anh thôi chứ mục đích chính của chuyến ghé thăm chính là thông vui này. Nhưng thật không ngờ, phản ứng của anh lại dễ thương đến vậy. Vừa cười vừa khóc, là nước mắt của sự hạnh phúc đến vô cùng.
Dục Phong bước đến ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay to lớn đi xuống xoa xoa cái bụng phẳng lì – nơi kết tinh của hai người đang tồn tại. Thật không uổng công anh ngày đêm cày cấy
– Tiểu Nhi Nhi, có phải em nên cho anh một danh phận rồi không? Tiểu n*ng n*c của anh em cũng ‘ăn trộm’ thành công rồi, anh đang tủi thân lắm đó!
Cô thấy buồn cười. Ở đâu ra cái màn chịu trách nhiệm vô duyên thế này cơ chứ? Đáng lẽ cô mới phải là người đòi anh mới đúng
– Anh nhặt cái liêm sỉ lên giùm em với! Câu này phải để em hỏi anh mới đúng chứ!
Cô vừa dứt lời thì liền cảm nhận thấy một thứ lành lạnh đang luồn vào ngón tay mình, nhìn xuống thì thấy chiếc nhẫn kim cương sáng loáng đã yên vị trên ngón áp út từ bao giờ. Dục Phong ghé sát tai cô thủ thỉ
– Anh tính đợt nghỉ lễ này sẽ cùng em qua Anh chơi, rồi trước tháp đồng hồ Big Ben sẽ làm một màn cầu hôn thật lãng mạn cơ. Nhưng anh đổi ý rồi! Big Ben là gì chứ? Anh chỉ cần tiểu báo bối làm chứng cho chúng ta là quá đủ rồi! Vì vậy Tiểu Nhi, em đồng ý làm cô dâu của anh chứ?
Thiên Nhi cười lên thật sán lạn
– Anh luôn giữ nhẫn bên mình sao?
– Không…là hôm nay nó xuất hiện đúng lúc, giống như em đúng lúc xuất hiện trong đời anh!
– Chúng ta đều là đúng lúc!
Cô quay lại, mắt đối mắt với anh. Bàn chân nhỏ liền kiễng lên, chủ động tặng anh một nụ hôn ngọt ngào nồng đậm thay cho câu trả lời “Em đồng ý”
____
Mùa thu năm ấy, tại một bãi biển xanh thơ mộng, dưới cái nắng dịu dàng và cơn gió sảng khoái, Thiên Nhi chính thức khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh khiết, khoác tay cha Lãnh bước lên lễ đường. Phía đầu bên kia, Dục Phong vận bộ vest trắng đồng bộ, ý cười hiện hữu trên khuôn mặt tuấn tú và trong cặp mắt sâu thẳm. Anh hồi hộp chờ đợi, chỉ vài phút mà tựa ngàn thu mới đến được lúc nắm bàn tay cô dâu. Cha Lãnh ôn tồn đặt tay cô lên tay anh
– Tiểu Phong, ta giao lại Tiểu Nhi cho con, sau này nhất định phải yêu thương bảo hộ con bé trọn đời trọn kiếp. Nếu không, Lãnh gia ta cũng không cần con nữa, biết chưa?
Dục Phong cười khổ
– Con cũng là con cha mà! Sao lại tuyệt tình thế?
– Con dâu ta quan trọng hơn. – ông yêu chiều nhìn cô
Xong xuôi, cha xứ giúp hai người đọc lời thề, rồi cùng nhau trao nhẫn và cuối cùng là trao nhau một nụ hôn thật nồng cháy giữa thời thu trong lành.
“Gặp được em, yêu em và có được em là thành tựu lớn nhất trong cuộc đời anh, em biết không?”
“Gặp được anh, được anh cưu mang và nuông chiều là điều em hạnh phúc nhất, anh biết không?”
“Cảm ơn em đã yêu anh”
“Cảm ơn anh đã yêu em”
“Tiểu thiên thần à, con ngoan ngoãn ở trong bụng mẹ nha! Chúng ta đang rất háo hức chờ ngày con ra đời, rồi một nhà 3 người sẽ thật vui vui vẻ vẻ!”
__________________________The End__________________________
Ngày cuối tháng, tặng mọi người cái kết thật đẹp nha!