– Phong à, em phải làm sao đây? Ông ta là cha ruột của em, nhưng cũng là người đàn ông tàn ác đã cưỡng ép mẹ em, còn giết hại bà cùng cha Đàm… Em không nỡ nhìn ông ta chết, nhưng lại thấy có lỗi với cha mẹ quá… Có phải em rất nhu nhược, ngu ngốc, đúng không anh?
Dục Phong đau lòng, chỉ biết ôm thật chặt lấy cô như thay cho lời an ủi. Anh không dám bảo cô phải làm sao, vì đây vốn là chuyện riêng của gia đình cô, không phải anh không quan tâm mà là anh hi vọng cô có thể tự mình tìm ra câu trả lời hợp lí nhất.
– Tiểu Nhi, em chỉ là một kẻ bị động bị đặt vào tình huống khó xử này, em không có trách nhiệm hay lỗi lầm gì cả, vì vậy không cần tự trách mình… Về việc có tha thứ cho ông ấy không, anh luôn ủng hộ quyết định của em, chỉ cần em thấy ổn là được…
Giọng anh mang đầy ôn nhu và dịu dàng, lại trầm ấm khiến lòng cô mềm mại. Đúng là giờ phút này mà không có anh, cô sẽ túng quẫn mà lựa chọn kết liễu ông ta rồi tự mình đi tìm cha mẹ ngay lập tức. Nhưng có anh, cô lưu luyến, không muốn anh bơ vơ một mình, cũng không muốn tương lai anh thiếu bóng hình cô.
Một sự ích kỉ to lớn lại là động lực sống cho cô…Thật lạ lùng!
________
Hôm sau, một người đàn ông đem theo một xấp ảnh vào tù. Tìm một tù nhân tên Chu Ngọc rồi đưa chúng cho bà ta, còn nhắn lại một lời/; “Hi vọng bà sớm đoàn tụ với con gái…”
Chu Ngọc kì lạ trước câu nói không đầu không đuôi, lại tưởng hắn chúc và sớm được mãn hạn tù. Nhưng sau khi nhìn mở xấp anh ra xem, bà chỉ còn nước khóc thét. Đó chính là con gái bà, hay đúng hơn là cái chết đáng sợ đến ám ảnh của cô ta, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Bà trừng mắt nhìn người đàn ông đang cười cợt trước mặt. Hắn vô nhân tính mà phun ra những từ thô tục: “Minh tinh Lâm đúng không? Cô ta dưới thân bọn tôi cũng ngon lắm đó! Còn tưởng sẽ được ăn thêm vài lần… Chỉ tiếc đắc tội nhầm người, nên chết thảm quá đúng không Lâm phu nhân?”
Chu Ngọc rồ lên, đập hai tay thật mạng lên tấm kính ngăn cách, ánh mắt long sòng sọc như thèm mạng người: “Đồ chết tiệt! Cậu dám đụng tới con gái tôi…Hôm nay tôi liều mạng với cậu!”
Hắn vẫn cười xấu xa, vì cảnh sát vốn không để chuyện đó xảy ra. Họ nhanh tay kéo bà ta quay lại ngục tối.
Ngay đêm đó, Chu Ngọc vì quá sốc mà hóa điên dại rồi tự tử ngay trong tù.
________
Ba ngày sau…
Cửu Hoàng Hiên tỉnh lại trong đêm tối. Vết thương trên ngực còn đau nhói khiến ông nhớ rất rõ ràng chuyện đã xảy ra tại ngôi nhà hoang, và cả ánh mắt thù địch Thiên Nhi dành cho ông. Ông thở dài, nhìn ra bầu trời bên ngoài.
Đêm nay trời âm u, không trăng cũng không sao, giống như cái đêm kinh hoàng ấy…
[Ông yêu Thiên Tuyết rất nhiều, thậm chí còn hơn cả bản thân mình, nghĩ rằng khi để bà tự do một thời gian, bà sẽ nhớ tới ông và nhận ra ông quan trọng như thế nào. Nhưng trái lại, bà gặp người khác, còn kết hôn với hắn ta, còn cùng hắn xây tổ ấm – cái mà ông ao ước từng ngày từng phút từng giây được cùng với bà. Ông cảm thấy bản thân thật hèn mọn trong mắt bà, không khác gì một đống rác dơ bẩn mà bà không muốn nhắc tới một chút nào. Nhưng lại không kiềm được lòng nhớ nhung bà, vì vậy liền đến gặp bà ngay đêm tân hôn của bà cùng hắn. Ai ngờ, ông bị người ta bỏ thuốc, rồi càng không ngờ lại thay hắn ta trải qua đêm xuân cùng bà.
Ông chưa từng có ý định chiếm giữ bà theo cách này, suốt 1 năm giam cầm bên cạnh, ông cũng không quá giới hạn với bà lần nào. Căn bản, ông muốn bà tự nguyện yêu ông rồi tự nguyện trao thân…
Rồi năm sau đó, vô tình nghe tin bà tổ chức đầy tháng con gái, ông lại đang trong cơn say liền không lí trí mà tìm đến tận nơi đòi người…
…Ông đứng trước người đàn ông được Thiên Tuyết gọi là chồng, ánh mắt khinh thường cùng ghen tị găm vào người hắn. Hắn có vẻ rất yêu Thiên Tuyết, dù thân thể đang chịu đủ mọi vết thương, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn bà ấy với vẻ lo lắng cùng thương yêu. Bà cũng như vậy, lo cho hắn đến khóc nấc lên, không ngừng cầu xin ông tha mạng cho hắn, còn chấp nhận làm mọi điều ông muốn. Tưởng chừng lời cầu xin ấy khiến ông thỏa mãn, nhưng lại vô tình trở thành mồi lửa thổi bùng lên cơn ghen trong ông. Ông chẳng đắn đo liền dơ súng, nhưng không ngờ Thiên Tuyết lại liều chết vì hắn. Ông đau đớn nhìn người phụ nữ mình yêu ngã xuống, nhưng bà từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn hắn, nói những lời cuối đời với hắn mà không đếm xỉa đến ông. Ông cười lạnh, chán nản, mặc kệ mọi sự mà rời đi, cũng chẳng để ý rằng sau đó đám thuộc hạ đã bắn chết cả Đàm Vỹ Thành.
Cũng trong đêm ấy, ông quyết định lui về ở ẩn, không còn nhúng sâu vào hắc đạo, dùng thân phận mới là Cửu Hoàng Hiên lập ra tập đoàn The Feel.
18 năm sau, một người phụ nữ gọi điện cho ông, gửi cho ông xem một tấm ảnh của cô gái trẻ, dáng dấp, điệu bộ, cử chỉ 70% giống Thiên Tuyết năm xưa. Thì ra cô con gái năm đó đầy tháng chưa chết, cô còn sống tới bây giờ. Lại nhớ tới đêm tân hôn ấy, ông liền nảy xa chút suy đoán rằng có khi nào con bé lại là con ông? Nhân buổi quay về Đại Thành, ông bảo thư kí làm xét nghiệm ADN, và kết quả thật là khiến người ta kinh ngạc. Ông mừng đến rơi nước mắt, không ngờ sau 18 năm cô độc, ông lại cùng người mình yêu có một đứa con gái. Ông không kìm được mà tới ngắm cô từ xa, rồi từ từ tiếp cận cô…]
Kết thúc suy nghĩ, ông thở hắt ra một hơi nặng nề, ánh mắt ảm đạm cùng buồn chán nhìn lên trần nhà. Một hồi sau liền mệt mỏi rồi thiếp đi lần nữa.
….
Suốt một tuần, hôm nào Thiên Nhi cũng sẽ vào thăm ông, nhưng ông như cũ, chỉ luôn nhắm nghiền mắt. Bác sĩ nói rằng ý thức của ông đã hồi phục, còn việc tỉnh hay không là do ý muốn của ông.
Đúng vậy, ông đang giả vờ hôn mê. Một phần vì không biết đối mặt với cô thế nào, phần vì sợ tỉnh lại rồi cô sẽ không tới thăm ông nữa. Ông đã nói với bác sĩ, nhờ ông ấy giúp ông giấu kín chuyện này.
….
Một tuần sau, Thiên Nhi cùng Dục Phong tới bệnh viện. Lần này, chiếc giường trống không, chăn đệm cũng được gấp lại gọn gàng. Cô giật mình đi tìm bác sĩ. Ông chỉ lắc đầu rồi nói: “Bệnh nhân muốn vậy, tôi cũng hết cách…À đúng rồi, ông ấy có nhờ tôi chuyển cho cô cái này”. Bác sĩ nói rồi đưa cho cô một lá thư
“Tiểu Nhi Nhi à! Ta đã gây ra quá nhiều tổn thương cho con rồi. Tưởng rằng trong hai năm qua, ta đối xử với con thật tốt, bù đắp cho còn thật nhiều thì mọi thứ sẽ tốt hơn và ta có thể an ổn nhìn con suốt phần đời còn lại. Nhưng ta đã sai! Lỗi lầm quá khứ ấy không thể dùng biện pháp gì để che lấp được, tổn thương của con ta cùng chẳng thể xóa bỏ. Ta có lỗi với con, cũng có lỗi với Thiên Tuyết và Đàm Vỹ Thành. Ta định dùng một lí do để bao biện cho tội lỗi của mình rằng là ta quá yêu mẹ con, nhưng ta không dám, vì nó quá đỗi vô lý, độc đoán và cố chấp.
Thôi thì, ta nợ con cả đời này. Ta không biết làm sao mới có thể trả hết, nhưng ta sẽ không để con phải gặp lại ta nữa, vì vậy con hãy quên đi quá khứ u buồn ấy được không? Trong tương lai, hi vọng con sẽ sống hạnh phúc và bình an…”
Thiên Nhi nhìn hàng chữ, đáy mắt hiện lên bao muộn phiền. Dục Phong thấy rõ sự rối rắm trong đó, cùng lưu luyến cũng như phẫn nộ
– Tại sao ông ấy dám bỏ đi chứ? Vứt lại mọi tội lỗi của mình như vậy…
Cô không nói được hết câu, nước mắt đã trào ra như suối thấm ướt hết cả lá thư. Anh đứng bên, ôm cô vào lòng, để cô khóc thỏa thích, trút ra hết cảm xúc tiêu cực đang giằng xé trong tim
_________
Lời tác giả: Cửu Hoàng Hiên lụy tình quá nên vô tình tổn thương cả người yêu. Ông cũng đáng thương lắm mọi người ạ!
Ủng hộ Lily bằng like và vote nha!