– Tôi không thích chơi trốn tìm, muốn nói gì thì bước ra đây!
Thiên Nhi đã đi lòng vòng nãy giờ vẫn không thấy bọn họ, nhưng chắc chắn họ không cho cô leo cây vì cô vừa thấy 3 chiếc cặp để trên tầng 2. Vậy họ muốn gì đây? Cho cô chạy chán rồi bắt nạt 1 thể cho đỡ tốn sức à? Hèn hạ thật!
Trời đang tối dần rồi, nếu không mau chóng kết thúc chuyện này để về thì trăm phần trăm chú cô lại nổi giận cho coi, đến lúc đó lại bảo cô đi chơi trai quên lối về thì khổ.
Mà kể cũng lạ, chả nhẽ mấy bả nổi hứng lên muốn đánh hội đồng cô?
Thiên Nhi thở dài mệt mỏi. Họ không thích nói chuyện thì thôi, cô về vậy.
Hướng bước chân quay lại cửa trước, nhưng chưa đưa nổi nửa bàn chân ra ngoài thì cửa trước đã bị khóa lại.
– Ỏ, chán rồi à? Nhưng chưa đến giờ về đâu bé! – 3 người họ đứng chặn trước cánh cửa đã đóng kín.
Thích chơi mèo vờn chuột à? Trò cũ rích!
– Tránh ra!
– Mày nghĩ mày là ai? Tưởng vào rồi, ra là dễ à? – Tiết Dao nói lại
Thiên Nhi dùng chút kiên nhẫn cuối cùng mà hỏi họ
– Mấy người muốn gì?
– Còn chưa biết tội sao nhóc? Thế để tao nhắc cho nhớ nha!
Cô chưa kịp phản ứng thì bọn họ đã nhanh hơn lấy mấy cây súng giả từ trong cặp bắn vào người cô. Tuy chỉ là đạn nhựa nhưng lực bắn thì không nhẹ. Khắp da thịt, chỗ nào hở đều hiện lên đốm đỏ, lại đau rát vô cùng.
Trong lòng thầm chửi, không ngờ bọn chúng còn có cái trò ‘mới lạ’ thế này. Thật là mở mang tầm mắt mà!
– Dám làm anh Siêu bẽ mặt trước bạn bè! Tội của mày lớn lắm con **!
Thì ra là hội phan cuồng Chu Siêu mà mấy đứa trong lớp hay bàn tán, Thiên Nhi cô đúng là tâm phục khẩu phục độ điên khùng của thể loại fan não tàn này mà! Thôi thì hôm nay cô sẽ từ bi dạy dỗ lại bọn họ vậy.
Nén lại cơn đau, Thiên Nhi ném cái cặp trên tay về phía chúng, đập thẳng vào mặt Tiết Dao làm tổn thương cái mũi phẫu thuật của cô ta.
– Chết tiệt! Mau tóm lấy nhỏ cho tao!
Đúng như cô dự đoán, tên cầm đầu mất kiểm soát là cả bọn nháo nhào liền. Hai nữ sinh đi theo cô ra liền buông súng, sấn tới muốn tóm cô nhưng cô nhanh chân hơn luồn qua lẽ hở giữa 2 người họ mà đấm 1 phát mạnh vào mặt Tiết Dao phía sau, vô tình hay vô cớ làm ‘lệch’ cả ‘sống mũi dọc dừa’ của cô ta.
Tiết Dao đau đớn la lên 1 tiếng rồi ngồi thụp xuống ôm lấy mũi khóc nức nở.
Thiên Nhi nhẹ nhàng mở cửa rồi đóng cửa, thành công thoát ra ngoài và đập lại 1 gậy cực lớn cho 3 fan cuồng mất não.
– Các người cứ từ từ mà sám hối đi, tôi về trước đây! Ngủ ngon nha! À mà đừng ngủ chứ! Nơi này có nhiều câu truyện thú vị lắm mà! Từ từ kể nhau nghe nha!
Thiên Nhi buông câu nói nửa vời nhưng cả 3 nữ sinh đều biết cô đang nói đến cái gì. Cảm thấy sống lưng lạnh toát, họ run rẩy sợ hãi đến giớt nước mắt, vội vàng van xin
– Xin Lỗi…Xin Lỗi…Làm ơn thả chúng tôi ra!
Bây giờ mới biết xin lỗi à, nhưng muộn rồi! Thiên Nhi thỏa mãn bỏ đi. Đụng đến chị nào có đơn giản.
________________
Trước cổng nhà Lãnh Hàn Dục Phong
Thiên Nhi ngó ngang liếc dọc, thấy xe của Dục Phong đã nằm trong sân nhà rồi liền bất giác mà run 1 trận. Thôi rồi, chú không la cô té tát thì tên cô viết ngược.
Hít 1 hơi thật sâu, cô lấy can đảm bước vào.
– Mấy giờ rồi?
Đây là ôm cây đợi thỏ sao trời? Dục Phong đứng chềm chễm trên bậc cửa, trên người vẫn mang bộ vest hồi sáng. Hẳn là vừa về đã đứng ngóng cô.
– Cháu…cháu…
Dục Phong tính làm thêm 1 bài rap nữa nhưng nhìn thấy mấy đốm đỏ trên bắp đùi, cánh tay và cổ của Thiên Nhi, thật giống vết hôn, trong đầu anh không ngừng liên tưởng đến những thứ ướt át. Chả nhẽ lại là tên nam nhân hôm qua? Chết tiệt, thỏ con anh nuôi 10 năm còn chưa được thịt lại để 1 thằng oát con nẫng tay trên sao?1
Thiên Nhi đang sắp xếp lại đầu đuôi câu chuyện, chuẩn bị giải thích thì 1 bàn tay đã đẩy cô vào tường rồi áp cơ thể to lớn lên người cô.
Anh mạnh mẽ xâm chiếm bờ môi mềm mại của cô gái nhỏ, từ từ nhấm nháp nó như 1 món thuốc phiện, biết là sẽ nghiện nhưng không sao kiềm chế được. Lại nghĩ tới đôi môi này bị 1 kẻ khác chạm vào, anh càng nóng máu mà cắn nhẹ vào đầu lưỡi cô khiến mùi máu tanh xộc lên.
Thiên Nhi chưa kịp hiểu điều gì đang diễn ra, chỉ biết đứng im chịu trận. Cảm nhận đầu lưỡi tê dại, cổ họng không ngăn được mà rên lên 1 tiếng. Bàn tay nhỏ nhắn đấm nhẹ vào ngực nam nhân trước mặt, ý muốn nói anh nhẹ nhàng lại. Nhưng ai ngờ anh lại nghĩ cô phản kháng, có trai mới liền muốn từ chối anh.
Máu nóng không ngừng dồn lên đại não, anh không còn kiên nhẫn nữa, nụ hôn đem theo dục vọng rời bỏ đôi môi mà lan xuống cổ, một bàn tay luồn xuống dưới vuốt bắp đùi thon mềm mại của cô, bàn tay còn lại luồn vào trong áo, từ từ hướng đến 2 núi thịt non mềm, nhẹ nhàng đẩy áo ngực lên phía trên mà nắn bóp.1
Thiên Nhi sợ sệt, chú đây là sao? Chẳng lẽ anh muốn cô ngay tại cửa ra vào này sao?
Dùng hết sức bình sinh, Thiên Nhi muốn đẩy kẻ làm loạn này ra nhưng anh như thể đỉa hút máu, càng đẩy càng bám chặt
– Chú…buông…buông con ra…- Giọng nói yếu ớt, mềm mỏng khiến ai kia càng nóng máu