Dụ Dỗ

Chương 36



Edit+Beta: Selbyul Yang

“Nụ hôn vị kẹo việt quất.”

Trong phòng ngủ.

Lương Chi Ý đi tới trước mặt Bùi Thầm, cô xoa chóp mũi, nén nước mắt, hỏi: “Đầu gối sao rồi, có còn đau lắm nữa không?”

Bùi Thầm đối diện với ánh mắt của cô gái, đôi mắt thoáng sững ra, “Đỡ hơn nhiều rồi.”

Cô ngồi xuống cái ghế ở mép giường, đưa cốc nước cho cậu, khẽ ra lệnh: “Uống nước đi.”

Cậu nghe lời nhận lấy. Lương Chi Ý không muốn thể hiện quá mất tự nhiên, tiện tay lật sách tham khảo trên bàn của cậu.

Bùi Thầm thấy lúc này cô gái đang ngồi trong căn phòng nhỏ đơn sơ của cậu, cổ họng thít chặt lại.

Từ hồi nãy khi trên đường về nhà, cậu cứ luôn tưởng tượng trong đầu rằng sau khi cô đi vào nhà cậu thì sẽ có phản ứng gì.

Liệu cô có cảm thấy quá khó chịu, không được thoải mái hay không? Dù sao từ nhỏ cô đã được sống trong hoàn cảnh giàu có nhung lụa, có lẽ cô chưa bao giờ đặt chân tới nơi như này.

Cậu có thể không thèm để ý tới ánh mắt của người khác, nhưng chỉ có Lương Chi Ý là cậu không thể không quan tâm.

Tới nhà cậu rồi, nói không chừng cô sẽ thấy rõ sự thật, nhìn thấy gia đình của bọn họ chênh lệch cỡ nào, biết rằng việc một cô tiểu thư nhà giàu như cô thích cậu là một chuyện vô cùng viển vông.

Một lúc lâu sau, Lương Chi Ý đảo tròng mắt đối diện với ánh mắt của cậu, nở nụ cười gian xảo: “Mình biết mình rất xinh, nhưng cậu cũng không cần phải nhìn mình chằm chằm như vậy đâu.”

“…”

Cậu khẽ ho một tiếng, rồi nhanh chóng quay đi.

Cảm xúc khó chịu của Lương Chi Ý đã có phần dịu xuống, thấy sách trên bàn cậu, cô tiện miệng nói: “Bọn mình còn chưa học xong mà cậu đã bắt đầu làm đề mô phỏng thi đại học rồi, cậu có cần phải thông minh như thế không…”

Đôi mắt cậu di chuyển theo ánh mắt của cô, rồi dịu dàng nói: “Tự học xong rồi nên làm đại thử xem.”

Cô chợt ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng, cẩn thận ngửi một chút, rồi ngẩng đầu lên thì chú ý tới phía ngoài cửa sổ ở trước bàn cậu, sau đó ngạc nhiên: “Ấy, Bùi Thầm à ngoài cửa sổ nhà cậu có một gốc cây hoa quế đấy!”

Thành phố Lâm vào tháng mười hai vẫn còn có thể ngửi thấy mùi hoa quế phảng phất trong gió.

Đôi mắt cô sáng rực lên: “Lúc hoa quế nở, ngồi cạnh cửa sổ là có thể ngửi thấy mùi hoa rồi, tốt thật đấy.”

Bùi Thầm nhìn thấy vẻ tươi cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô thì đôi mắt thoáng ngẩn ngơ.

Trò chuyện mấy câu, ba người nhóm Tuyên Hạ cũng đi tới, Bùi Thầm bảo bọn họ có thể về nhà được rồi.

Lương Chi Ý xem giờ, đúng là cũng phải đi rồi, cô dặn cậu: Thế thì cậu phải tiếp tục chườm lạnh đó.”

“Ừm.”

Cuối cùng cô đứng dậy nhìn cậu, rồi cười khanh khách: “Bùi Thầm à, lần sau mà có thời gian, mình vẫn còn muốn tới nhà cậu chơi, có được không?”

Bùi Thầm không ngờ là cô nói vẫn còn muốn tới, cậu sững cả người, hơi ấm cuồn cuộn trong tim.

Cuối cùng, cậu cúi đầu trả lời: “Được.”

Nhóm người tới phòng khách chào tạm biệt Bùi Vĩnh Hạ, Lương Chi Ý không quên quan tâm ông mấy câu, bảo ông chú ý sức khỏe. Bùi Vĩnh Hạ cảm thấy ấm lòng, bảo cô sau này mà rảnh thì tới nhà chơi nhiều hơn.

Lúc ra khỏi nhà Bùi Thầm, cảm xúc của bốn người đan xen lẫn lộn trong thoáng chốc.

Có xót xa, có bất đắc dĩ, bọn họ hiểu thêm về Bùi Thầm, cũng càng khâm phục cậu hơn.

“Không ngờ cuộc sống của lớp trưởng lại khổ như thế,” Quý Phỉ Nhi thở dài, “Còn khó khăn hơn những gì mình tưởng nữa….”

Lương Đồng Châu cười tự giễu: “Bỗng nhiên cảm thấy mình phải cố gắng học tập, dẫu sao thì ở trong hoàn cảnh này mà Bùi Thầm còn chăm chỉ như thế.”

Tuyên Hạ gật đầu: “Cậu giác ngộ được như thế là rất tốt.”

Lúc đi tới cổng khu chung cư, Lương Chi Ý tìm Tuyên Hạ tìm hiểu về chuyện liên quan tới Bùi Thầm trước đây. Quý Phỉ Nhi quay đầu nhìn về phía Lương Đồng Châu, rồi tiện miệng nói: “Có phải ngày mai mấy cậu vẫn còn phải huấn luyện không?”

“Ngày mai phải họp, phân tích sau khi thi đấu.”

Quý Phỉ Nhi cảm giác được tâm trạng nặng nề của chàng trai, trong giây lát cô ấy thấy mu bàn tay của chàng trai bị trầy da, máu đã kết vảy, “Tay cậu bị sao thế?”

Chàng trai lơ đãng liếc một cái, “Không sao, lúc chơi bóng rổ bị đụng phải.”

“Đợi chút, tôi cho cậu một cái băng cá nhân.”

Cậu cười khẽ một tiếng, “Có cần phải rắc rối như thế không?”

Quý Phỉ Nhi lấy một cái băng cá nhân ra khỏi cặp, rồi đi tới trước mặt cậu, nói hợp tình hợp lý:

“Tôi thuộc đội hậu cần, đây là chức trách của tôi.”

Cô ấy xé giấy gói, nhẹ nhàng nắm tay cậu, rồi dán băng cá nhân lên vết thương của cậu.

Lương Đồng Châu đứng trước mặt cô ấy, thân hình cao lớn như bao phủ lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô ấy trong bóng râm.

Cậu cảm nhận được động tác nhẹ nhàng của cô ấy, một sự ngứa ngáy khác lạ lan từ mu bàn tay đến trái tim. Cậu cụp mắt, nhìn thẳng vào hàng mi đang chớp của cô ấy, trái tim khẽ nhảy lên.

Sau khi dán xong, cô ấy mỉm cười, vỗ bả vai cậu, rồi cổ vũ: “Không sao, chẳng phải là thua một trận thôi sao? Tôi tin là cuối cùng mấy cậu nhất định có thể giành được chức vô địch. Em trai cố lên nhé, đừng buồn.”

Lương Đồng Châu nghe thế thì liếm môi, khẽ cười thành tiếng. Quý Phỉ Nhi xoay người định đi thì búi tóc bị cậu kéo lại.

“Oái…”

Chàng trai cúi người xuống, khí thế mạnh mẽ chợt ập về phía cô ấy, đôi mắt cậu đối diện với đôi mắt cô nàng, rồi khẽ cười một tiếng:

“Còn gọi tôi là em trai nữa thì cậu chờ đấy.”

Trái tim Quý Phỉ Nhi vô thức đập lỡ một nhịp, sau đó thấy cậu buông tay ra, hai tay đút túi, xoay người đi về phía trước.

“…”

Cô nàng mà sợ cậu đe dọa ư? Sao có thể chứ!

Quý Phỉ Nhi đi lên đằng trước, lườm cậu một cái, rồi đi tìm Lương Chi Ý.

Sau đó hai cô gái đi riêng với nhau. Quý Phỉ Nhi thấy Lương Chi Ý không nói gì: “Sao thế, trong lòng không thoải mái lắm à?”

Cô gái cúi đầu xuống, lén nói chuyện chân của Bùi Thầm bị thương cho Quý Phỉ Nhi, cô nàng nghe xong thì khiếp sợ: “Thế là cậu đồng ý với cậu ấy rồi ư?”

Lương Chi Ý gật đầu, cười chua xót:

“Cậu biết không, mình thật sự rất khó chịu.”

Thật ra sao cô lại không muốn nhìn thấy Bùi Thầm rực sáng trên sân bóng rổ chứ, nhưng cô càng xót cơ thể của cậu hơn, không muốn thấy cậu bị thương.

Trong hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này, cô cảm giác bản thân sắp bị xé toạc ra.

Quý Phỉ Nhi biết Lương Chi Ý phải đối mặt với sự lựa chọn quan trọng như thế thì áp lực tâm lý chắc chắn là rất lớn, “Thế sao cuối cùng cậu vẫn đồng ý vậy?”

Lương Chi Ý chớp hốc mắt chua xót, cuối cùng nói một câu.

Sau khi Quý Phỉ Nhi nghe xong thì sững người.

“Chi Chi à, Cậu đúng là thích cậu ấy thật đấy.”

Cô gái nhếch khóe môi, khẽ thở dài: “Hi vọng mấy ngày này Bùi Thầm có thể mau chóng khỏe lại.”

Cô lặng lẽ cầu nguyện ông trời có thể tốt với Bùi Thầm một chút, đừng lại khiến chàng trai mà cô thích bị thương nữa.

Quý Phỉ Nhi an ủi cô: “Không sao đâu, chắc chắn lớp trưởng sẽ khỏe lên.”

Khi tới cổng khu chung cư, mọi người tự về nhà mình.

Nửa tiếng sau, Lương Chi Ý và Lương Đồng Châu về tới nhà. Lương Chi Ý đi lên tầng thì nhận được cuộc gọi từ Trọng Tâm Nhu: “Chi Ý à, đã về nhà chưa con?”

“Dạ rồi ạ, con và Đồng Châu vừa về.”

“Được, thế tối nay các con ngủ sớm chút đi nhé.”

Lương Chi Ý ngoan ngoãn trả lời, cũng bảo mẹ chú ý nghỉ ngơi, trực ca đêm buổi tối rất vất vả.

Lúc kết thúc cuộc gọi, ở một đầu khác, Trọng Tâm Nhu để di động xuống, hai cô y tá ở bên cạnh cười nói: “Chủ nhiệm Trọng à, cô nói chuyện điện thoại với con gái đấy hả?”

“Ừ.”

“Chủ nhiệm à, con gái cô xinh thật đấy, tối nay bọn tôi nhìn thấy cô bé thì cảm thấy cô bé xinh lắm.”

Trọng Tâm Nhu mỉm cười, y tá nói: “Người bị thương hồi tối là bạn học cùng trường với con gái cô nhỉ, có cảm giác cô bé rất quan tâm đến cậu bé đó…”

Trọng Tâm Nhu nghe thế thì không nói gì mà cúi đầu nhìn ca bệnh, mải nghĩ ngợi.

***

Sau trận thứ hai của vòng chung kết, chuyện Bùi Thầm bị thương rời sân tạo nên một trận mưa máu gió tanh trên diễn đàn.

Một bộ phận lớn những học sinh ủng hộ Bùi Thầm bắt đầu tiến hành lên án công khai Tống An Thần, chỉ trích cậu ta cố ý đụng vào đầu gối của Bùi Thầm, cũng có người đứng ra bảo vệ Tống An Thần.

[Ai mà chẳng biết từ thời cấp hai Tống An Thần đã ghét Bùi Thầm. Hồi cấp hai hai người cùng ở trong đội bóng rổ của trường, bởi vì Bùi Thầm và cậu ta chơi ở vị trí giống nhau, lại chơi tốt hơn cậu ta, Tống An Thần đã nói xấu sau lưng Bùi Thầm không ít lần.]

[Nhân phẩm của Tống An Thần kém vậy sao? Con trai mà hẹp hòi như thế là do không tự tin, sợ không so được với Bùi Thầm chứ gì?]

[Bị hâm à, mấy cậu mắng Tống An Thần làm gì, chỉ là cậu ấy muốn dùng thực lực yếu kém của mình khiến Bùi Thầm rời sân, giúp trường THPT Số 3 giành được cơ hội đấu trận thứ ba thôi, khiến người ta cảm động biết nhường nào <Khóc>].

[Đệt, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thu đao được người anh em à*.]

(*)

[Bóng rổ vốn chính là môn thể thao đối kháng thể lực cao, va chạm cơ thể một chút là rất bình thường, nếu mà sợ va chạm thì đi tập yoga chẳng phải được rồi sao? Thuyết âm mưu cái gì chứ? Lòng dạ mấy người đen tối quá rồi đấy!]

[Trận đầu nói bọn tôi thua không gượng nổi, bây giờ xem xem ai thua không gượng nổi? Ngại quá, thực lực của bản thân trường THPT Số 3 tốt hơn mấy cậu đấy.]

[Người của trường THPT Số 3 đừng có khoe khoang quá, mấy cậu chỉ gỡ hòa một điểm mà thôi, tôi còn tưởng là mấy cậu giành chức vô địch rồi cơ đấy.]

[Trước đây Bùi Thầm từng gặp tai nạn giao thông, nếu vết thương nặng quá thì liệu trận thứ ba có ra sân được nữa không?]

[Đúng vậy, tôi lo cho Bùi Thầm quá…]

Bùi Thầm có còn ra sân được nữa không?

Buổi tối khi về đến nhà, Tống An Thần nhìn những lời đó trong di động thì nét cười mỉa mai xuất hiện nơi đáy mắt.

Với lực va chạm đó của cậu ta, dù đầu gối của Bùi Thầm có không nát, dù cậu có khỏe rồi, thì vẫn còn tham gia trận thứ ba được nữa sao?

Cách thức này đúng là có chút thâm độc, nhưng thế thì đã sao? Cậu ta tuyệt đối không thể cho Bùi Thầm bất cứ một cơ hội giành chức vô địch nào.

Tống An Thần nở nụ cười.

Bùi Thầm ơi là Bùi Thầm, cậu đừng có trách tôi, chỉ có thể nói rằng cậu đã đứng chắn ở một con đường không nên chắn, tội nghiệp cậu.

Với cậu ta mà nói, mùa giải này cũng là giải đấu bóng rổ liên trường duy nhất.

Sau hai năm, cậu ta quyết không cho phép bản thân thua trước Bùi Thầm một lần nữa.

***

Vào thứ hai, đầu tiên Bùi Thầm xin nghỉ một ngày, thứ ba mới đến trường học.

Lúc tới trường, có rất nhiều bạn học sinh tới quan tâm vết thương ở chân cậu một chút, không chỉ có học sinh trong lớp mình mà còn có các học sinh của lớp khác, bọn họ tốt bụng cổ vũ cậu.

Bùi Thầm dẫn dắt đội bóng rổ trường THPT Số 1 đấu tới bây giờ, dù kết quả có thế nào thì đội bóng rổ trường THPT Số 1 chính là niềm tự hào của học sinh trường THPT Số 1.

Thấy sự quan tâm của mọi người, Bùi Thầm cảm thấy ấm áp. Cậu chợt nhận ra từ lúc ban đầu cho tới bây giờ, cậu không hề lẻ loi cô độc.

Trong một tuần này, Bùi Thầm cố gắng thực hiện huấn luyện phục hồi, cũng bắt kịp huấn luyện của đội bóng rổ trường, chỉ là không huấn luyện cường độ cao.

May là tố chất thể lực của cậu rất tốt, nghỉ ngơi mấy ngày thì cơn đau đã giảm bớt rất nhiều.

Vào thứ sáu Lương Chi Ý đi cùng Bùi Thầm tới bệnh viện kiểm tra lại, Trọng Tâm Nhu bảo cậu đã gần hồi phục hẳn rồi, Bùi Thầm bày tỏ ý kiến tham gia thi đấu. Sau khi Trọng Tâm Nhu biết được sự kiên trì của cậu thì nói nếu cậu cứ nhất quyết muốn tham gia thi đấu thì chỉ có thể vận động trong một khoảng thời gian ngắn, tuyệt đối không thể quá lâu.

Nghe được kết quả đó, Lương Chi Ý mới thoáng yên tâm, đành đồng ý để Bùi Thầm ra sân thi đấu.

Ngày hôm sau, thứ bảy.

Trận đấu cuối cùng của giải đấu giữa các trường cấp ba thành phố Lâm rốt cuộc cũng đã tới.

Vào buổi chiều, trường THPT Số 1 tới trung tâm thể dục thể thao của tỉnh, cũng không gặp phải đội của trường THPT Số 3, bọn họ huấn luyện ở sân tập khác.

Hôm nay tất cả mọi người rất bận rộn, Lương Chi Ý làm nhân viên hậu cần cũng đang chuẩn bị những thứ mà đội bóng rổ cần dùng cho trận đấu.

Qua sáu giờ tối, bắt đầu có khán giả lần lượt đi vào sân bóng rổ nơi diễn ra trận đấu. Dù sao cũng là trận chung kết, trễ thêm chút nữa thì có lẽ sẽ hết chỗ mất.

Đội hậu cần đưa đồ ăn tối của các cầu thủ tới. Lương Chi Ý chuyển nước và túi chườm đá, không có thời gian ăn cơm, nên ngậm một que kẹo vị việt quất trong miệng cho đỡ đói.

Sau khi bận xong, cô ra khỏi sân thi đấu, băng qua hành lang dài, định tới phòng nghỉ xem trạng thái của Bùi Thầm như nào.

Bốn phía yên tĩnh, cô cúi đầu trả lời tin nhắn trong nhóm của đội hậu cần, không chú ý tới việc có một chàng trai đang đi tới trước mặt.

Ánh mắt ẩn ý sâu xa của chàng trai nhìn vào dáng dấp xinh đẹp của cô, cậu ta đi qua bên cạnh cô, ngay sau đó, Lương Chi Ý bỗng cảm giác bả vai bị người ta đụng phải.

Cô loạng choạng lùi ra sau một bước, cánh tay lại được người ta đỡ.

Sau đó, một giọng nam bất cần đời vang lên:

“Xin lỗi cậu, cậu không sao chứ?”

Cô ngẩng đầu lên, khi thấy chàng trai trước mắt thì nhận ra…

Tống An Thần.

Mấy hôm nay từ miệng Tuyên Hạ cô biết được quá khứ thời cấp hai giữa Bùi Thầm và cậu ta, lúc này nhìn thấy cậu ta, cô sững ra, rồi nhanh chóng rút cánh tay ra khỏi tay cậu ta với vẻ ghét bỏ.

Cô lùi về sau một bước, Tống An Thần nhìn chằm chằm cô, rồi cười nói: “Xin lỗi nhé, hồi nãy tôi không nhìn đường, nên bất cẩn va vào cậu.”

Lương Chi Ý đối diện với ánh mắt của cậu ta, ngoài mặt giả vờ tươi cười nói: “Là tôi không nhìn đường cẩn thận.”

Dù sao thì gặp phải một người buồn nôn, hẳn là cô nên chủ động tránh đi mới phải.

Tống An Thần nhìn về phía cô, đuôi mày nhướng lên: “Cậu thuộc đội hậu cần của trường THPT Số 1 à?”

“Có việc gì sao?”

Cậu ta lại gần cô, dùng chất giọng vang tiếng lách tách trầm thấp* nói: “Tôi là cầu thủ của trường THPT Số 3, hữu nghị là chủ yếu, thi đấu là thứ yếu thôi ấy mà, chúng ta có thể làm quen cái không, kết bạn Wechat nhé? Coi như quen thêm một người bạn.”

(*)

Lương Chi Ý nhìn cậu ta mấy giây, rồi chợt nở nụ cười: “Sắp thi đấu rồi đấy, xin hỏi bây giờ cầu thủ của trường THPT Số 3 nhàm chán đến thế à, còn có tâm trạng kết bạn nữa ư?”

Cô gái nhếch đôi môi đỏ lên: “Hơn nữa tôi không kết bạn với người dùng thủ đoạn thấp kém trên sân thi đấu, ngại quá.”

Sắc mặt Tống An Thần ngơ ra, “Cậu nói thêm câu nữa thử coi?”

“Cậu làm chuyện gì với Bùi Thầm thì cậu tự rõ trong lòng. Thế nào, có cần tôi lặp lại một lần nữa không?”

“Mẹ nó cậu có bằng chứng không?”

“Ai cũng biết suy nghĩ dơ bẩn xấu xa đó của cậu, cậu cho rằng những người khác là đồ ngốc cả sao? Cũng chỉ có loser (đứa thua cuộc) thì mới dùng cách này khi đối mặt với đối thủ giỏi hơn mình.”

Trước giờ cô luôn bao che khuyết điểm, không kiềm chế được mà xả giận cho Bùi Thầm.

Cuối cùng cô nhìn về phía cậu ta, mặt mày trở nên lạnh lẽo: “Đi xa chút đi, như cậu mà cũng muốn bắt chuyện với tôi á? Quay về soi gương đi cái.”

Đây là lần đầu tiên Tống An Thần gặp một cô nàng kiêu ngạo như thế, “Đệt mợ, cậu đứng lại đó cho tôi…”

Cậu ta muốn kéo Lương Chi Ý, bỗng có một bàn tay kéo cô gái ra sau, một chàng trai lập tức đứng chắn trước người cô.

Bùi Thầm ngước mắt lên, nhìn Tống An Thần với ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng mở ra:

“Cậu thử động tay vào xem?”

Tống An Thần nhìn Bùi Thầm mặc đồ chơi bóng rổ đứng trước mặt cậu ta, đồng tử dao động…

Sao Bùi Thầm lại tới đây?!

Cậu bị thương nặng như thế, sao bây giờ lại có thể đứng lên được?

Bùi Thầm nhìn cậu ta, đáy mắt như trộn lẫn băng, cậu nói với giọng lạnh lùng: “Động chân động tay trước khi thi đấu, cậu tính rời sân sớm sao?”

Lần đầu tiên Tống An Thần cảm nhận được rõ ràng sự tức giận của Bùi Thầm, lại còn bởi vì một cô gái, cậu ta tức đến mức bật cười: “Thế nào, bạn gái cậu à?”

“Liên quan gì tới cậu sao?”

Lúc này ở đằng trước có người đang gọi Tống An Thần. Chàng trai siết chặt nắm tay, nhớ tới sự nhục nhã mà Lương Chi Ý dành cho cậu ta vừa nãy, cậu ta cắn chặt răng hàm, chỉ có thể lướt qua bọn họ đi về phía trước.

Sau khi Tống An Thần rời đi, Bùi Thầm cụp mắt nhìn về phía cô gái, mày nhíu lại: “Không sao chứ, cậu ta làm phiền cậu à?”

Lương Chi Ý nghĩ tới thái độ mạnh mẽ bảo vệ cô hồi nãy của cậu, trái tim ngọt như nếm mật, đôi mắt cong cong: “Không sao, sao mình lại có thể bị người ta bắt nạt được chứ.”

Bùi Thầm nghe thế thì ngọn lửa trong lòng dần lụi tắt.

Cậu lười phải so đo thái độ của Tống An Thần với cậu, nhưng Lương Chi Ý là giới hạn của cậu, dù có là ai thì cũng không được động vào.

Cô nhìn về phía cậu: “Phải rồi, mấy cậu đã khởi động xong rồi à?”

“Ừ, chuẩn bị vào sân rồi.”

“Hồi nãy có rất nhiều bạn học sinh ủng hộ cậu tặng cho cậu nhiều đồ lắm, bảo mình chuyển cho cậu, mình đã nhận giúp cậu trước rồi.”

Bùi Thầm đáp lại. Lương Chi Ý nhìn cậu, mặt mày dịu dàng: “Bùi Thầm à, mình cũng chuẩn bị cho cậu một món quà cổ vũ nho nhỏ đấy.”

“Gì vậy?”

“Cậu vươn tay ra đi.”

Cậu không biết cô lại đang nghịch trò gì, nhưng vẫn phối hợp vươn tay ra. Lương Chi Ý nắm bàn tay lại, rồi đặt vào tay cậu:

“Mình vốn muốn cho cậu một cây kẹo mút vị việt quất.”

Cô mở lòng bàn tay trống trơn ra, rồi mỉm cười với cậu:

“Nhưng mình nhận ra mình đã ăn hết rồi.”

Bùi Thầm:?

Lúc cậu đang ngờ vực, thì thấy cô gái chợt vịn hai tay lên bờ vai cậu, rồi kiễng mũi chân, đôi môi đỏ khẽ dán lên gương mặt cậu.

Xúc cảm dịu dàng truyền tới.

Cùng với trái tim đập thình thịch.

Bùi Thầm đờ người ra, rồi cảm giác được đôi môi cô đang dần rời khỏi. Hai má cô gái thoáng đỏ lên, tươi cười trong trẻo:

“Vì vậy nên chỉ có thể cho cậu một cái hôn vị kẹo việt quất mà thôi.”

Cuối cùng cô mỉm cười nhìn về phía cậu:

“Bùi Thầm à, tối nay cố lên nhé.”

“Cho dù kết quả có như nào, thì trong lòng mình cậu luôn đỉnh nhất, không ai sánh bằng.”

Sau khi cô gái rời đi, hành lang dài im ắng. Bùi Thầm đứng tại chỗ, hàng mi cụp xuống rung lên, nơi chóp mũi vẫn còn vương mùi việt quất ngọt ngào, khẽ cào vào tim người.

Xúc cảm cánh môi dịu dàng của cô gái tựa như vẫn còn in lại trên khuôn mặt, tim Bùi Thầm đập điên cuồng, hơi nóng bùng nổ, cùng với đôi tai nhanh chóng bị thiêu cháy đỏ lên.

Ban đầu vào cuộc họp trước khi thi đấu lúc chiều, áp lực tâm lý của cậu vốn rất lớn.

Nhưng nhớ lại việc cô gái dịu dàng cổ vũ cậu hồi nãy, còn cả nụ hôn xảy ra bất ngờ đó, tựa như mang theo một sức mạnh cực kỳ to lớn, xua tan sự nặng nề trong lòng cậu, chiếm giữ lấy trái tim cậu một cách vững chắc.

Lương Chi Ý là ánh mặt trời.

Cho dù là vầng trăng tối tăm không ánh sáng, thì cũng sẽ được cô chiếu rọi.

***

Màn đêm buông xuống.

Trong sân thi đấu của trung tâm thể dục thể thao tỉnh, hiện trường người đông nghìn nghịt, phát âm nhạc sôi nổi khuấy động, còn chưa bắt đầu trận đấu mà bầu không khí đã sôi sục vô cùng.

Trước trận đấu mười phút, đội của hai bên đi vào sân.

Tối nay ngoài các học sinh tới thì cũng có tuyển trạch viên* bóng rổ tới.

(*)

Bọn họ đều tới từ các trường đại học trong nước, giống như những người tìm kiếm ngôi sao, tới hiện trường tìm kiếm học sinh chơi bóng rổ giỏi, từ đó tuyển chọn vào đại học của bọn họ.

Hiện nay rất nhiều trường đại học làm như thế, chỉ cần bạn có một năng khiếu cực kì nổi bật là có thể được xét tuyển đặc cách trong tình huống không yêu cầu điểm các môn văn hóa. Trong mấy mùa thi đấu liên trường trước đây mùa nào cũng có vài học sinh được khai quật, đây là lý do tại sao rất nhiều chàng trai chen nhau bể đầu để tiến vào vòng chung kết, bởi vì ngoài việc có thể đạt được vinh dự thì còn có thể được các tuyển trạch viên nhìn thấy.

Khi Lương Chi Ý vào sân thì cũng gặp nhóm bạn Tri Miên, Phàn Cao. Tối nay người của lớp chín tới rất nhiều, tất cả đều tới ủng hộ trường THPT Số 1.

Bọn họ nhìn vào sân, Lương Chi Ý thì tới chỗ làm việc ở cạnh sân.

Lúc bảy giờ, đội hình xuất phát* đứng dậy, đi vào sân.

(*)

Tại hiện trường, tiếng hò reo vang dội, mà mọi người lại thấy Bùi Thầm vẫn đang ngồi ở ghế dự bị, cũng không ra sân.

Trong thoáng chốc rất nhiều người mông lung.

“Bùi Thầm không phải là người xuất phát sao?! Có phải cậu ấy không chơi được vì bị thương không?!”

“Aaa khóc chết mất, trận chung kết quan trọng như thế mà cậu ấy lại không chơi được!”

“Vết thương ở chân cậu ấy có lẽ là rất nghiêm trọng, ban đầu cậu ấy căn bản không thể chơi bóng rổ tiếp nữa…”

“Toang rồi, liệu trường THPT Số 1 có thắng được trường THPT Số 3 không?”

Hiện trường xôn xao một vùng, Tống An Thần nhìn thấy Bùi Thầm ngồi ở cạnh sân thì khẽ thở phào trong lòng.

Cậu ta chỉ biết là, Bùi Thầm bị thương như thế thì căn bản không ra sân được.

Bùi Thầm vắng mặt thì còn có ai là đối thủ của cậu ta cơ chứ?

Khi chọn bên xong, hai bên đều tự đi tới bên mình đã chọn. Năm chàng trai nhóm Tuyên Hạ và Lương Đồng Châu chụm tay nhau.

“Cố lên, cũng mang theo cả phần của Bùi Thầm nữa!”

“Hôm nay để bọn họ nhìn xem thực lực của trường THPT Số 1 chúng ta!”

Quả bóng bị ném lên không trung.

Trận đấu chính thức bắt đầu.

Lam Chí nhảy lên cao hơn người bên trường THPT Số 3, cậu ta cướp được bóng trước, rồi nhanh chóng chuyền bóng cho Tiết Bằng thay thế vị trí của Bùi Thầm. Tiết Bằng làm một động tác giả rồi chuyền bóng cho Vương Vĩ Bác, Vương Vĩ Bác nhanh chóng chạy tới dưới bảng rổ, xoay người tại chỗ, nhảy lên đưa bóng vào rổ.

Trường THPT Số 1 phối hợp hoàn hảo, ghi hai điểm đầu tiên.

Tại hiện trường tiếng reo hò phấn khích, trường THPT Số 3 nhanh chóng phát động phản công.

Sau đó Lương Đồng Châu bắt được bóng, vượt qua hàng phòng ngự của Tống An Thân, bước nhanh lên rổ, mạnh mẽ đưa bóng vào rổ.

Lương Đồng Châu quay đầu nhìn về phía Tống An Thần đang có chút bực tức, cậu nhếch khóe môi, đây là để báo thù cho Bùi Thầm.

Hiệp một kết thúc, tỷ số hai bên bám sát sau, trường THPT Số 1 đang bị tụt lại phía sau một chút.

Lúc nghỉ ngơi, các thành viên của đội hầu cần đưa nước cho bọn họ. Tôn Kinh giải thích chiến thuật cho bọn họ, Bùi Thầm nói với bọn họ rằng cậu vừa quan sát được điểm yếu của trường THPT Số 3.

Tuyên Hạ: “Bùi Thầm à, cậu tính ra sân lúc nào vậy?”

Mặt mày chàng trai thản nhiên:

“Chờ thêm một lúc nữa đi.”

Lúc chuẩn bị ra sân, Lương Đồng Châu uống nước xong, Quý Phỉ Nhi đưa khăn cho cậu, tươi cười xinh đẹp: “Cố lên nhé! Hôm nay cậu chơi hay lắm!”

Lương Đồng Châu lau mồ hôi, nghe tiếng thì mỉm cười nhìn cô ấy. Cậu để khăn xuống, rồi xoay người vào sân.

Hiệp hai bắt đầu, đội của trường THPT Số 3 coi Tống An Thần là trung tâm, chàng trai liên tục ghi điểm mấy lần, tiếng reo hò vang lên.

Trường THPT Số 1 nhanh chóng phản công, nhưng mấy người bên trường THPT Số 3 làm một vài chuyện mờ ám buồn nôn bẫy bọn họ, nhưng lại không bị trọng tài tuýt còi.

“Đệt, bọn mày ác quá đấy!” Tuyên Hạ tức giận.

Trọng tài đi lên tuýt còi ngăn lại, nhóm Tuyên Hạ nhìn thấy vẻ khoe khoang của người bên trường THPT Số 3 thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể kìm nén cơn tức.

Các học sinh ủng hộ trường THPT Số 1 trên khán đài ai cũng khó chịu, Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi nhìn vào sân thì tức nổ phổi:

“Tại sao trọng tài lại không tuýt còi, rõ ràng là trường THPT Số 3 phạm quy mà!”

“Trường THPT Số 3 chơi dơ quá! Bọn họ cố ý đấy! Tức chết mất!”

Ở hàng trước, Bùi Thầm nhìn sân bóng rổ, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy.

Hiệp hai kết thúc, trường THPT Số 3 bỏ xa trường THPT Số 1 mười điểm.

Lúc nghỉ ngơi, các thành viên đội bóng rổ của trường THPT Số 3 cười trêu ngươi: “Hôm nay trường THPT Số 1 chơi hung hãn thật đấy!”

“Trận cuối rồi, còn không cho người đang hấp hối vùng vẫy một chút hay sao?”

“Tới hiệp ba chúng ta tranh thủ kéo giãn tỷ số tới 20 điểm, không để trường THPT Số 1 có cơ hội xoay chuyển tình thế.”

“Đám ngu xuẩn đó không biết tối nay là sân nhà của ai sao?”

Tiếp tục tới hiệp ba.

Là hậu vệ ghi điểm, Lương Đồng Châu cố gắng tìm kiếm cơ hội tấn công, nhưng người bên trường THPT Số 3 nhằm vào cậu khiến cậu rất khó có không gian phát huy.

Trường THPT Số 1 đang cố gắng gỡ hòa tỷ số, nhưng cực kì khó khăn.

Lúc hiệp ba còn năm phút, Tống An Thần cướp được bóng từ tay Vương Vĩ Bác, một tay vịn lên thành rổ, dùng sức đưa bóng vào rổ.

Tống An Thần hưởng thụ tiếng reo hò, cậu ta nở nụ cười khinh thường với trường THPT Số 1, tựa như đang hỏi…

Đã nhìn thấy chưa, ai mới là vua trên sân này?

Nhưng ngay sau đó, trọng tài tuýt còi tạm dừng. Ở cạnh sân, trường THPT Số 1 tỏ ý muốn thay người.

Trong ánh mắt của đám đông, Bùi Thầm ra hiệu với trọng tài, sau đó vào sân.

Tống An Thần đang chìm đắm trong cảm giác ‘Ta đây là nhất’  nhìn thấy Bùi Thầm thì ngẩn ra.

Bây giờ cậu vẫn còn chơi bóng rổ được sao?!

Trên khán đài, mọi người nhìn thấy cảnh này thì rất nhiều học sinh thích Bùi Thầm kích động đứng lên:

“Thế mà Bùi Thầm lại ra sân!”

“Hu hu hu mình khóc rồi, lớp trưởng tuyệt quá! Lớp trưởng cố lên!”

“Chân cậu ấy bị thương như thế thì có còn chơi được nữa không? Đau lòng quá…”

Lúc cả sân xôn xao, mọi người hô to tên cậu.

Ở cạnh sân, Lương Chi Ý nhìn chàng trai bước ra sân, tựa như bước từ vùng tăm tối hoang vu không bóng người tới vùng ánh sáng thuộc về cậu.

Cô cũng đứng lên gọi tên cậu, chỉ thấy Bùi Thầm đập tay với các thành viên trong đội, sau đó đảo tròng mắt, ánh mắt sâu xa lướt qua đám người, nhìn về phía cô.

Trong ánh hào quang, cậu chỉ nhìn cô chăm chú.

Cô gái đối diện với ánh mắt của cậu.

Sống mũi đau xót cực kì.

Vào khoảnh khắc này, cô ý thức được bản thân đã hoàn toàn đắm chìm vì cậu rồi.

Chàng trai dịu dàng lương thiện, trái tim trong trẻo sáng tỏ như vầng trăng đó, chàng trai chìm sâu trong vùng tăm tối nhưng vẫn đang cố gắng hướng về phía trước đó, là sự tồn tại vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong những năm tháng thanh xuân của cô, đáng để cô dùng cả đời mà thích.

Trên sân thi đấu, trọng tài ra hiệu tiếp tục trận đấu.

Trường THPT Số 3 không ngờ rằng đây lại là khởi đầu của sự xoay chuyển tình thế.

Lương Đồng Châu dẫn bóng. Cậu ta đánh bất ngờ, chuyền bóng vào tay Bùi Thầm một cách thần kỳ, động tác của chàng trai trơn tru sắc bén, vượt qua hàng phòng ngự, đưa bóng vào rổ. Người của trường THPT Số 3 cố gắng cướp bóng, Bùi Thầm lại thực hiện một cú úp rổ mạnh mẽ, đưa bóng vào rổ.

Lúc quyền cầm bóng đang không ngừng được hoán đổi, Bùi Thầm liên tục chạy và lên rổ, chơi đến mức người của trường THPT Số 3 hoang mang luôn.

Khán giả nhìn màn thể hiện của Bùi Thầm thì mở to hai mắt mà nhìn.

Đây là trạng thái sau khi bị thương của cậu sao?! Sao lại có cảm giác cậu lại chơi càng tốt hơn vậy nhỉ???

Trước giờ Bùi Thầm gặp kẻ mạnh thì lại càng mạnh mẽ hơn, lúc này Tuyên Hạ nhìn cậu thì mới ý thức được rằng Bùi Thầm đang dốc hết sức mình.

Một Bùi thần không ai có thể ngăn cản, gặp ai diệt người đó trước khi xảy ra vụ tai nạn giao thông đã quay trở lại rồi.

Lúc hiệp ba kết thúc, tỷ số hai bên hòa nhau.

Lúc này các học sinh ủng hộ trường THPT Số 1 máu nóng sục sôi, át đi tiếng cổ vũ của trường THPT Số 3.

Vào hiệp bốn.

Mười phút cuối cùng quyết định thắng thua.

Đám đông mong chờ, rốt cuộc là trường THPT Số 3 có thể viết tiếp câu chuyện thần thoại vô địch bốn lần liên tiếp, hay là trường THPT Số 1 có thể vượt qua chính mình, lần đầu tiên giành chức vô địch trong lịch sử trường học.

Cả hai bên đều sử dụng toàn bộ thực lực, dốc hết sức.

Tống An Thần dẫn bóng, Bùi Thầm cản cậu ta lại.

Tống An Thần vẫn còn nhớ rõ là hồi cấp hai, cậu ta và Bùi Thầm chơi 1:1, Bùi Thầm luôn có thể đánh bất ngờ cướp bóng của cậu ta, đây là chuyện mà cậu ta cảm thấy bẽ mặt nhất.

Cậu ta nhìn chằm chằm người phía trước, làm một động tác giả, rồi ném bóng sang phía khác. Ai ngờ Bùi Thầm như đã sớm nhận ra, trong nháy mắt cậu nhanh chóng cướp bóng của cậu ta.

Bùi Thầm nhanh chóng phản công, trong mấy giây cậu đã tới dưới bảng rổ, đưa bóng vào rổ.

Sao có thể chứ?!

Tống An Thần đã tức đến mức tái cả mặt.

Sau đó, suy nghĩ của Tống An Thần như đã bị Bùi Thầm nhìn thấu hoàn toàn, Tống An Thần lại bị Bùi Thầm cướp bóng lần thứ hai.

Bùi Thầm chịu đựng cơn đau ở chân, làm một cú windmill dunk* đưa bóng vào rổ.

(*)

Tỷ số bị đảo ngược.

Sau khi quyền cầm bóng được hoán đổi mấy lần, Bùi Thầm bắt được bóng một lần nữa. Có hai người ngăn cậu lại, cậu vượt qua hai người, không ngờ lại có người thứ ba tới.

Ba người bao vây Bùi Thầm, ngay sau đó Bùi Thầm giơ tay lên, đành đẩy bóng ra ngoài.

Tống An Thần vừa thấy lượt bóng này chắc chắn sẽ không vào thì hô to một tiếng: “Bảng rổ!” Cậu ta bảo mọi người chú ý bảo vệ bảng rổ, cướp lấy quả bóng trên bảng rổ.

Trong thoáng chốc, người của trường THPT Số 3 cướp bóng, ai ngờ Bùi Thầm nhảy lên, cướp được bóng lần nữa, mạnh mẽ đưa bóng vào rổ.

Tống An Thần sững ra. Lúc này cậu ta mới phản ứng được là vừa rồi Bùi Thầm vốn không muốn ném bóng vào rổ! Cậu muốn ném bóng tới bảng rổ, tự chuyền bóng cho chính mình.

Bùi Thầm ném bóng vào xong, một tay treo trên thành rổ mấy giây rồi phóng khoáng nhảy xuống đất, đôi mắt đen lạnh nhạt ngước lên nhìn về phía Tống An Thần, khí thế mạnh mẽ, vô cùng ngang bướng phô trương.

Tống An Thần đối diện với ánh mắt của cậu, cảm giác như cậu đang nói: Cậu căn bản không thể ngờ được tôi sẽ làm gì.

Thực lực của Tống An Thần lại bị Bùi Thầm đè ra đất ‘lau sàn’ một lần nữa.

Cậu ta lại nhớ tới sự bất lực khi bị Bùi Thầm áp đảo trên sân thi đấu vào hai năm trước, tức giận đến mức sắp mất lý trí.

Sau đó, khi Lương Đồng Châu nhảy lên ném bóng vào rổ, Tống An Thần hoảng hốt, kéo tay cậu ta, nhưng bóng đã theo đó mà vào rổ. Trọng tài tuýt còi, còn cho Lương Đồng Châu một cú ném phạt.

Dưới sự phối hợp của tất cả các thành viên đội bóng rổ trường THPT Số 1, trường THPT Số 1 đã hoàn toàn xoay chuyển tình thế.

Người của trường THPT Số 3 đã hoàn toàn luống cuống.

Vào mười giây cuối cùng, Bùi Thầm bị người chặn ở ngoài vạch ba điểm, sau một động tác chuyền bóng ra, cậu giơ tay ném bóng vào rổ.

Một tiếng “Bộp” vang lên, bóng vào rổ.

Tích, trận đấu kết thúc.

Trường THPT Số 1 đã lật ngược tình thế trước trường THPT Số 3 với tỷ số 79-73, giành được chiến thắng cuối cùng.

Tiếng hò reo nhiệt liệt vang lên ở hiện trường, tất cả các thành viên của đội bóng rổ trường THPT Số 1 xông ra sân, các chàng trai kích động ôm lấy nhau.

Tiếng vỗ tay ngập trời.

Bọn họ kích động hò hét.

Cho dù bị người ta khinh thường, cho dù từng thua năm lần liên tiếp trước trường THPT Số 3, chịu đựng đủ kiểu mỉa mai và đánh giá thấp, nhưng cuối cùng bọn họ đã dùng thực lực đập tan toàn bộ nghi ngờ, bọn họ đã thành công rồi!!!”

“Bùi Thầm trâu bò quá!”

Mọi người hò reo, nở nụ cười tung Bùi Thầm lên cao.

Ở một bên khác, sắc mặt các thành viên đội bóng rổ trường THPT Số 3 nặng nề, lúc này không ai còn chú ý tới bọn họ nữa.

Chúc mừng một lát, Bùi Thầm đi tới cạnh sân. Lúc tới trước mặt Lương Chi Ý, cậu cụp mắt nhìn cô, cảm xúc cuồn cuộn trên khuôn mặt, khàn giọng mở miệng:

“Chi Ý à, tôi đã làm được rồi.”

Cho dù tất cả mọi người không tin, tất cả mọi người cảm thấy cậu không thể, nhưng cậu đã làm được rồi, cậu đã chứng minh cho người ta thấy, rằng cậu có thể quay lại sân thi đấu, cuối cùng cậu cũng đã thực hiện được ước mơ của mình.

Cô gái gật đầu, hốc mắt ướt át. Cô ngước mắt lên cười với cậu:

“Bùi Thầm, mình đã bảo rồi mà, cậu đỉnh nhất.”

Chỉ cần lòng mang khát vọng thì có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Một lát sau, lễ trao giải bắt đầu, tất cả các thành viên của đội bóng rổ và huấn luyện viên của trường THPT Số 1 đứng ở giữa sân.

Ban tổ chức tuyên bố, nhà vô địch của giải đấu bóng rổ liên trường thành phố Lâm mùa thứ 10 thuộc về trường THPT Số 1 thành phố Lâm.

Mà Bùi Thầm, trong tình huống không ra sân ở vị trí chủ lực ở hai vòng đấu loại trừ trước đó, số liệu các mặt vẫn đạt được trung bình là 19.8 điểm, 10.2 điểm hỗ trợ, 11.5 điểm bật bảng, cộng thêm 3.3 điểm trung bình cướp bóng, hoàn toàn xứng đáng giành được giải thưởng cầu thủ xuất sắc nhất của mùa này.

Kể từ trận đầu tiên tới bây giờ, mọi người đã quá rõ thực lực của Bùi Thầm, danh xứng với thực.

Trong tiếng vỗ tay và pháo hoa ngập trời, các chàng trai của đội bóng rổ trường THPT Số 1 đứng ở nơi sáng nhất, cùng nhau giơ cao chiếc cúp:

“Trường THPT Số 1 trâu bò!”

Sau khi kết thúc lễ trao giải, khán giả tại hiện trường cũng lần lượt rời đi. Lúc này tin trường THPT Số 1 giành chức vô địch đã lan rộng trên diễn đàn, tất cả mọi người tỏ ý chúc mừng.

So với việc trường THPT Số 3 ngạo mạn khinh địch, mọi người thấy năm nay trường THPT Số 1 đột phá vòng vây cả một đường, dốc hết sức trong mỗi một trận đấu, giành chức vô địch khiến mọi người khâm phục.

Bùi Thầm nhận giải xong, đi tới một bên thì gặp Tống An Thần.

Tống An Thần nhìn thấy Bùi Thầm tỏa sáng rực rỡ trong giờ phút này thì như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu, cậu ta cười tự giễu: “Chúc mừng nhé, cậu thắng rồi.”

“Chỉ là tôi rất không phục thôi, tại sao cậu lại luôn áp đảo tôi chứ?” Đáy mắt Tống An Thần xám xịt, “Ông trời bất công như vậy đấy.”

Bùi Thầm nhìn về phía cậu ta, cuối cùng mở miệng:

“Cậu có từng gặp tai nạn giao thông, suýt nữa thì không bao giờ chơi bóng rổ được nữa giống như tôi không? Cậu được xét tuyển đặc cách vào trường THPT Số 3, nhận huấn luyện chuyên nghiệp mà rất nhiều người muốn nhưng không có được, từng giành quán quân của rất nhiều trận đấu, đây là thứ mà cậu gọi là bất công sao?”

Tống An Thần chợt sững sờ.

Cậu chợt nhớ ra hồi cấp hai sau khi Bùi Thầm gặp tai nạn giao thông, cậu ta đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, còn Bùi Thầm cuối cùng cũng không thể chơi bóng rổ được nữa.

Bùi Thầm: “Nếu cậu rất không phục tôi, thì hãy đánh bại tôi trên sân bóng, chứ không phải là dùng thủ đoạn kiểu này.”

Bùi Thầm nói thản nhiên: “Tôi chưa bao giờ coi cậu là đối thủ, bởi vì với tôi mà nói một người không quan trọng, tôi căn bản sẽ không để vào mắt.”

Tống An Thần cắn răng, cuối cùng cụp mắt rời đi.

Tuyên Hạ đi tới, thấy bóng dáng của Tống An Thần thì cười nhạo một tiếng: Cho dù cậu ta dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để ép cậu rời sân, nhưng cuối cùng thì vẫn thua bởi cậu, chắc đây mới là việc khiến cậu ta bẽ mặt nhất nhỉ.”

Sau khi Tống An Thần đi, các thành viên đội bóng rổ trường THPT Số 3 cũng chán nản rời khỏi.

Các thành viên thuộc đội ngũ của trường THPT Số 1 và cả vài lãnh đạo nhà trường tới xem trận đấu hôm nay đang chụp ảnh lưu niệm, bao gồm cả đội hậu cần.

Cuối cùng khi chúc mừng xong thì cũng đã gần một tiếng sau.

Bởi vì đã quá muộn rồi, bọn họ dời tiệc chúc mừng sang ngày mai.

Mọi người cũng quan tâm tới vết thương của Bùi Thầm, “Bùi Thầm à chân cậu có đau không? Không sao đấy chứ?”

“Không sao.”

Hồi nãy trong lúc chơi thì đúng là hơi đau, nhưng vẫn chịu được.

Cậu bôi chút thuốc, ngồi nghỉ ngơi một lát thì cảm thấy đã đỡ hơn rất nhiều, có thể đi lại bình thường.

“Tối nay muộn quá rồi, mọi người về nhà trước đi, ngày mai lại chúc mừng cũng không muộn.” Tôn Kinh nói.

“Được, mọi người về trước đi…”

Nhóm người chậm rãi ra khỏi sân bóng rổ. Sau khi ra khỏi trung tâm thể dục thể thao của tỉnh, sắc trời bên ngoài tất nhiên là đã tối đen, lúc này tòa nhà cao tầng ở phía đối diện đã sáng đèn.

Nhóm Lương Chi Ý và Quý Phỉ Nhi đi ở phía sau.

“Phía trước có trạm tàu điện ngầm, mình sẽ đi tàu điện ngầm luôn.”

Quý Phỉ Nhi xoa mặt cô, “Vậy được, thế mình đi trước nhé.”

“Ừ, cậu về đến nhà thì nhắn tin cho mình.”

Quý Phỉ Nhi đi tới ven đường. Tuyên Hạ quàng vai cả Bùi Thầm lẫn Lương Đồng Châu, đảo tròng mắt nhìn về phía Lương Chi Ý rồi nháy mắt nói:

“Đội bóng rổ trường chúng ta muốn đi ăn khuya, hay là cậu đi với tụi mình đi?”

“Đúng đó, chị Chi Ý à, tụi em định tìm một quán hải sản vỉa hè* ăn khuya, đi cùng đi ạ?”

(*)

Mọi người làm ầm ĩ, tai Bùi Thầm nóng lên, không khỏi nhìn cô với ánh mắt mong chờ.

Lương Chi Ý đối diện với ánh mắt của Bùi Thầm, cô mỉm cười, cuối cùng từ chối khéo: “Mấy cậu đi đi, mình định về nhà trước.”

Cũng không phải là cô không muốn đi.

Cô cảm thấy đây là khoảng thời gian chúc mừng vui sướng đơn giản của mấy chàng trai bọn họ, không có con gái thì sẽ càng tự do thoải mái hơn. Vả lại nếu cô mà đi thì chắc chắn bọn họ sẽ không thể không trêu chọc Bùi Thầm, làm Bùi Thầm ngượng thì biết làm sao.

Lương Chi Ý nói dù sao cũng không phải là không có cơ hội gặp nhau, bảo bọn họ chơi vui vẻ. Tuyên Hạ thở dài, cười nói: “Thôi được, thế tụi mình đi trước nhé.”

“Ừ.”

Lương Chi Ý đối diện với ánh mắt của Bùi Thầm, rồi cong mày cười: “Mình đi nhé, tối nay cậu về thì nghỉ ngơi cho khỏe.”

Chàng trai nhìn thẳng vào cô, đáy mắt tối đi: “Ừ.”

Lương Chi Ý vẫy tay chào tạm biệt bọn họ rồi rời đi.

Ở ngã tư, cô biến mất ở chỗ ngoặt.

Tối nay cô không bảo tài xế tới đón, nghĩ rằng đã muộn quá rồi, cô tự đi tàu điện ngầm về cũng rất tiện, không cần phải làm phiền người khác.

Dưới ánh đèn đường, cơn gió lạnh thoáng phả vào người, cô quấn chặt chiếc áo khoác lông dê dáng dài trên người, đi qua từng hàng cây hoa tử kinh, giày dẫm lên những chiếc lá rụng dưới mặt đất, phát ra tiếng “sàn sạt”.

Khi tới trước đèn đỏ, cô dừng lại.

Cô gái cúi đầu nhìn mũi giày martin của mình, khuôn mặt dịu dàng vùi vào trong chiếc khăn quàng cổ bằng len, khẽ ngâm nga một bài hát.

Đang hát thì sau lưng truyền tới giọng nói lành lạnh dịu dàng của chàng trai:

“Đèn xanh rồi kìa.”

Lương Chi Ý nghe thấy giọng nói quen thuộc thì giật mình, rồi nhanh chóng quay đầu lại.

Bùi Thầm đứng sau lưng cô. Dáng người cậu cao gầy, đường nét khuôn mặt bị ánh đèn đường hắt xuống đỉnh đầu cắt gọt góc cạnh rõ ràng, lúc này đôi mắt cậu đang nhìn vào cô.

Hết chương 36.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.