Dụ Dỗ

Chương 23



Edit+Beta: Selbyul Yang

“Cậu sàm sỡ mình.”

Lương Chi Ý thấy Bùi Thầm lại trở nên lạnh nhạt một cách khó hiểu, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Một giây trước cậu còn bảo ăn khoai lát vị cà chua, giờ lại nói không ăn đồ ăn được làm phồng.

Sao mà cái người này còn đóng cả kịch đổi mặt* nữa thế….

(*)

Lúc này Quý Phỉ Nhi cũng ra khỏi siêu thị mini cùng với Tuyên Hạ. Tuyên Hạ thấy Bùi Thầm đi trước thì cũng vẫy tay chào tạm biệt cô: “Tụi mình tới sân bóng rổ trước đây.”

“Ok, tạm biệt nhé.”

Tuyên Hạ đuổi theo Bùi Thầm, “Cậu cũng chẳng đợi mình gì cả.”

Bùi Thầm mím môi, mấy giây sau cậu không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy Lương Chi Ý vẫn đứng tại chỗ, ánh chiều tà rọi xuống khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng ngần như nhuốm ánh vàng.

Đúng lúc cô đối diện với ánh mắt của cậu, rồi mặt mày cong lên, cười tít mắt, rực rỡ tựa như chỉ liếc mắt một cái là có thể khiến người say mê.

Có phải là với chàng trai nào thì cô cũng cười như vậy không?

Suy nghĩ không thể hiểu nổi đó chợt lướt qua đầu Bùi Thầm, rồi nhanh chóng bị cậu vứt ra sau đầu. Cậu cụp mắt đè nén ánh mắt, xoay người rời đi.

Một lát sau, hai chàng trai đi vào sân vận động, rồi Bùi Thầm nhìn thấy có mấy cậu con trai đang chơi bóng trong sân bóng rổ.

Trong số đó, Lương Đồng Châu cực kỳ nổi bật.

“Đồng Châu đỉnh đấy…”

Chàng trai chạy ở bên trong, rồi ném quả bóng. Cậu mỉm cười đập tay với đồng đội, khí chất phóng khoáng.

Bùi Thầm không nhìn nữa mà đi thay đồ bóng rổ với Tuyên Hạ trước. Một lát sau, huấn luyện viên Tôn Kinh tới, Tuyên Hạ thay đồ xong thì vào sân trước.

Lúc năm giờ, toàn bộ thành viên của đội tập hợp.

Sau đó bọn họ thấy huấn luyện viên vào sân vận động, dẫn theo một chàng trai, có rất nhiều người vừa nhìn thì đã nhận ra…

Đây chẳng phải là Bùi Thầm-người đứng nhất khối 11 đó sao?!

Trong thoáng chốc có mấy anh chàng trong đội quen biết Bùi Thầm kích động vỗ tay: “Vãi, Bùi thần tới thật kìa!!”

Huấn luyện viên dẫn Bùi Thầm tới trước mặt mọi người, nhìn lướt qua một vòng rồi lên tiếng:

“Hôm nay trước khi huấn luyện thì giới thiệu cho mọi người một chút, đội bóng rổ của trường ta có một thành viên mới gia nhập, Bùi Thầm.”

Tiếng vỗ tay vang lên, Bùi Thầm chào hỏi mọi người. Huấn luyện viên bảo cậu đứng vào đội ngũ, sau đó nói: “Vậy thì cùng với việc bạn Bùi Thầm tham gia, những thành viên thuộc đội bóng rổ trường THPT số 1 tham gia trận đấu bóng rổ vòng tròn của thành phố Lâm lần này đã tới đông đủ. Tiếp theo, thầy sẽ chia danh sách thành viên của đội một và đội hai.”

Một đội bóng rổ đầy đủ có tổng cộng là 12 người, nhưng mỗi lần chỉ có năm người ra sân, trong đó đội một là đội chủ lực, đội hai là đội dự bị.

Tôn Kinh tuyên bố: “Đội một, số một là Bùi Thầm, số hai là Lương Đồng Châu, số ba là Tuyên Hạ, số bốn là Vương Vĩ Bác, số năm là Lam Chí. Đội hai…”

Bùi Thầm được phân vị trí số một, cũng là hậu vệ dẫn bóng. Đây là vị trí trung tâm thực hiện chiến thuật của huấn luyện viên, phụ trách tổ chức tấn công và nắm giữ tiết tấu tấn công, là linh hồn của cả đội.

Nghe thấy sự sắp xếp này của huấn luyện viên, Lương Đồng Châu và mấy thành viên không biết Bùi Thầm chợt sững ra.

Cái cậu này có lai lịch gì vậy, vào thẳng đội luôn đã đành, vừa vào mà đã chiếm vị trí số một của đội rồi?!

Người chơi ở vị trí hậu vệ dẫn bóng ban đầu, cũng là chàng trai phối hợp rất tốt với Lương Đồng Châu bị chuyển sang đội hai, Lương Đồng Châu nhíu mày: “Có ý gì thế?”

Trong một chốc đội ngũ bàn luận sôi nổi. Cuối cùng khi đọc danh sách xong, Tôn Kinh giơ tay bảo mọi người trật tự, rồi nói:

“Danh sách thi đấu lần này là do thầy và mấy giáo viên, còn có cả đội trưởng cùng nhau quyết định. Dù được phân vào đội một hay đội hai, thì thầy hy vọng mọi người không cần phải có gánh nặng tâm lý hay là không thoải mái, bởi vì chúng ta chỉ có một mục tiêu chung, đó là đạt được thành tích tốt nhất trong lần thi đấu này. Vậy thì nếu không có tình huống đặc biệt nào khác, danh sách của chúng ta cứ quyết vậy nhé.”

“Trận đấu vòng loại đầu tiên là vào giữa tháng 11. Từ giờ cho tới lúc thi đấu chúng ta phải huấn luyện nhiều hơn, chủ yếu là để các em giữ thể lực, sửa lại một vài chi tiết trong kỹ thuật cho chuẩn, quan trọng nhất là phối hợp của cả nhóm và vạch chiết thuật, mọi người tập luyện với nhau thì phải cọ xát và hòa hợp.”

Sau khi Tôn Kinh nói cho mọi người kế hoạch huấn luyện thì đầu tiên là tiến hành huấn luyện thể lực một tiếng.

Khi giải lao giữa giờ, mấy chàng trai quen biết Bùi Thầm tới nói cười trêu chọc:

“Lúc mà Tuyên Hạ bảo cậu sẽ tới đội bóng rổ của trường mình vẫn còn không tin lắm đâu đấy, không ngờ lại chờ được cậu đến thật!”

“Bùi thần à, từ hồi cấp hai mình đã muốn đi thi đấu cùng cậu rồi, cậu thật sự cừ lắm luôn…”

Bùi Thầm tán gẫu với bọn họ, mọi người như bạn cũ đã lâu không gặp, bầu không khí thoái mái dễ chịu. Một lát sau, Lương Đồng Châu và mấy chàng trai khác đi tới.

Khi tới trước mặt, Lương Đồng Châu nhìn Bùi Thầm, rồi nhận ra cậu chính là học sinh giỏi ngồi cùng bàn mà trước đây chị cậu ta từng nhắc tới. Cậu ta nhếch khóe môi, hờ hững nói: “Nếu sau này là đồng đội thì làm quen với nhau nhé, tôi tên là Lương Đồng Châu.”

Bùi Thầm ngước mắt lên, nhìn cậu ta với đôi mắt lạnh nhạt.

Sau đó cậu mở miệng, lạnh lùng chào hỏi.

Lương Đồng Châu thấy dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng không thích phản ứng người khác của cậu thì kéo dài giọng: “Cũng không biết là trường tụi mình rốt cuộc có coi trọng trận đấu lần này không, thế mà lại đột ngột thêm người mới vào. Tôi mong chờ lắm đấy, có lẽ là đỉnh lắm nhỉ?”

Bùi Thầm lẳng lặng nhìn cậu ta, không nói gì.

Bầu không khí sặc mùi thuốc súng khó hiểu, Tuyên Hạ cảm nhận được, vội cười đi ra giảng hòa: “Bây giờ mọi người là đồng đội với nhau thì chắc chắn là phải cọ xát và hòa hợp. Thi đấu thắng hay thua là chuyện của cả đội, mỗi một người trong chúng ta đều rất quan trọng.”

Ở bên cạnh có một cậu chàng khinh khỉnh nói: “Thế thì hi vọng đừng có cản trở là được rồi.”

Cuối cùng Lương Đồng Châu và mấy chàng trai đi sang bên khác, Tuyên Hạ vỗ vai Bùi Thầm, “Cậu đừng giận, thật ra mọi người trong đội mình tốt lắm. Có thể là cậu vừa mới tới, bọn họ không biết nhiều về cậu.”

“Không sao.”

“Cái cậu Lương Đồng Châu vừa rồi ấy, tính tình cởi mở thân thiện lắm. Có thể là bởi vì cậu thay thế vị trí của bạn cậu ấy nên trong một chốc cậu ấy thấy không phục, nên khi nói chuyện với cậu giọng điệu mới có chút công kích.”

Tuyên Hạ nói: “Cậu ấy mới vào đội bóng rổ của trường tụi mình năm nay thôi. Đừng nói chớ, cậu ấy chơi bóng rổ tốt lắm, hơn nữa còn đẹp trai, rất được lòng các bạn nữ. Sau này hai cậu chính là bộ mặt của đội bóng rổ trường chúng ta đấy.”

Nghe thấy câu “Rất được lòng các bạn nữ”, đầu Bùi Thầm chợt lóe lên điều gì đó. Cậu cụp mắt, mặt mày u ám thâm thúy.

Một lát sau huấn luyện viên hô tập hợp, Tuyên Hạ nói: “Đi thôi, bọn mình qua thôi nào.”

***

Trong buổi huấn luyện đầu tiên, huấn luyện viên bảo mọi người luyện tập phối hợp chuyền bóng theo nhóm từ hai đến ba người, cùng với một vài huấn luyện phối hợp cơ sở.

Sau khi kết thúc huấn luyện, mọi người có thể về nhà.

Khi Bùi Thầm đạp xe trở lại khu chung cư, vầng trăng khuyết đã treo cao nơi phía chân trời.

Khi về tới nhà, mở cửa ra, cậu đi vào rồi thay giày. Bùi Vĩnh Hạ đẩy xe lăn đi ra, thấy cậu thì nói: “Về rồi hả con?”

Bùi Thầm quay đầu nhìn ông, “Bố ạ.”

“Đã ăn cơm chưa? Để bố đi hâm nóng lại cơm cho con.”

“Không sao ạ, con tự làm.”

Bùi Vĩnh Hạ tới trước mặt cậu, thấy người cậu ướt đẫm mồ hôi thì ngạc nhiên: “Con bảo tối nay có việc ở trường, con đã làm gì vậy?”

Bùi Thầm cụp mắt: “Con tham gia đội bóng rổ của trường, mấy tuần nữa phải tham gia giải đấu bóng rổ giữa các trường cấp ba của thành phố Lâm ạ.”

“Giải đấu bóng rổ ư? Nhưng mà chân của con…”

“Chân con đã không sao rồi, chơi được ạ.”

“Được ư? Nhưng cuộc phẫu thuật…”

“Từ đầu tháng ba đến giờ ngày nào con cũng làm phục hồi chức năng, con không cần làm phẫu thuật, thật ra cũng đã gần khỏi hẳn rồi ạ.”

“Nhưng con đã không nghĩ tới việc muốn thi đấu từ lâu rồi mà, sao bỗng dưng lại muốn đi vậy?”

Bùi Thầm cụp mắt, giọng hơi khàn: “Đây là giải đấu liên trường duy nhất của con trong thời cấp ba, con không muốn bỏ lỡ.”

Từ hồi cấp hai khi biết đến giải đấu bóng rổ liên trường này thì cậu vẫn luôn chờ mong có thể tham gia. Điều này cũng đại diện cho niềm vinh dự của mỗi một ngôi trường cấp ba, đồng thời cũng đại diện cho bản thân. Dù có phải trả giá bằng thứ gì thì cậu cũng không muốn bản thân giữ lại điều gì tiếc nuối.

Hơn nữa lần này cậu định tham gia, là vì hướng tới chức vô địch.

Không ai hiểu con bằng bố, sao Bùi Vĩnh Hạ lại không biết bóng rổ có ý nghĩa như thế nào với Bùi Thầm được.

Bùi Vĩnh Hạ nở nụ cười, cuối cùng nói: “Được, bố ủng hộ con, con muốn làm gì thì hãy cứ làm. Chỉ có một điều là, nhất định phải để ý cái chân, đừng để bản thân mệt quá.”

Đáy mắt Bùi Thầm nhuốm ánh sáng, cậu đồng ý.

Cuối cùng Bùi Vĩnh Hạ bảo Bùi Thầm đi tắm trước, để ông hâm nóng đồ ăn là được. Bùi Thầm đáp lại, rồi cầm cặp về phòng.

***

Màn đêm sẩm tối. Tại biệt thự nhà họ Lương, Lương Chi Ý đã xem xong tập mới tuần này của chương trình tạp kĩ, cô ngồi duỗi người ở sô pha phòng khách trên tầng hai.

Bỗng nhiên có một âm thanh truyền tới từ phía cầu thang, cô vừa đưa mắt nhìn thì thấy Lương Đồng Châu đã về.

Đôi mắt Lương Chi Ý sáng lên, gọi cậu:

“Về rồi hả, mấy em huấn luyện muộn thế?”

Lương Đồng Châu trả lời một tiếng, “Em đi tắm cái đã.”

Vốn là Lương Chi Ý có rất nhiều điều muốn hỏi cậu: “Ồ, thế em đi trước đi…”

Một lát sau, Lương Đồng Châu tắm xong, thay bộ đồ ở nhà, rồi trở lại phòng khách. Lương Chi Ý rót cho cậu cốc nước, “Dì giúp việc đã chuẩn bị đồ ăn cho em rồi, chờ một lát là ăn được.”

Lương Đồng Châu “Ừ hửm” một tiếng, vừa định về phòng thì đã bị Lương Chi Ý gọi lại: “Em cứ ngồi ở đây một lúc đi…”

Cậu cười khẽ, “Chẳng phải bình thường chị không thích phản ứng em sao? Hôm nay bị sao vậy?”

Lương Chi Ý chột dạ: “Nói vớ vẩn, chị không thích phản ứng em hồi nào chứ?”

Lương Đồng Châu ngồi xuống bên cạnh cô, Lương Chi Ý mỉm cười ghé sát lại, “Hôm nay mấy em huấn luyện thế nào?”

“Nói đi, cụ thể là chị muốn hỏi ai?”

“…” Sao cái người này lại hiểu cô như thế vậy chứ?

“Chị muốn hỏi cái cậu bạn cùng bàn ‘Bùi Thầm’ của chị chứ gì?”

Cô gái chột dạ sờ mũi, “Đâu có, chỉ là chị thấy ngờ vực, cậu ấy gia nhập đội của mấy em à?”

“Đúng vậy,” Nghĩ tới chuyện này thì Lương Đồng Châu lại thấy khó chịu trong lòng, “Cái cậu này là ai vậy chứ? Vừa vào đã chơi ở vị trí trung tâm, em cũng phải nghi ngờ cậu ta có đi cửa sau hay không đấy.”

Vừa dứt lời thì đầu Lương Đồng Châu đã bị gõ một cái, Lương Chi Ý lườm cậu: “Em nói năng cái kiểu gì thế?”

Lương Đồng Châu:?

“Còn lâu Bùi Thầm mới đi cửa sau okay? Biết đâu kĩ thuật chơi bóng của cậu ấy có thể đè bẹp em luôn đấy.”

“Chị đang đứng về phía ai thế?”

“Chị đang nói sự thật, em cũng không hiểu cậu ấy, đừng có suy đoán bừa bãi.”

Lương Đồng Châu lại càng không thoải mái, cậu nhìn chằm chằm cô: “Sao em lại phát hiện ra là chị cực kì bảo vệ cậu ta vậy nhỉ? Không phải là chị có ý với cậu ta đấy chứ?”

Sắc mặt của Lương Chi Ý thoáng cứng đờ, cô vội vàng phủ nhận: “Em có thể đừng nói linh tinh nữa được không? Chị và cậu ấy là bạn bè, tất nhiên là chị sẽ nói đỡ cho cậu ấy rồi…”

Lúc này dì giúp việc lên tầng, bảo Lương Đồng Châu xuống ăn cơm được rồi, nên Lương Đồng Châu không nghĩ thêm nữa, “Em xuống dưới đây.”

Lương Chi Ý giữ cậu lại, “Phải rồi, giải đấu bóng rổ liên trường của mấy em có cần vị trí nào khác không? Là cái kiểu mà học sinh bình thường có thể đăng ký được ấy.”

“Có chứ, đội hậu cần hoặc là đội cổ vũ vân vân, chị muốn tham gia à?”

“Ờ thì, chị tìm hiểu một chút trước thôi…”

Sau khi Lương Đồng Châu đi rồi, Lương Chi Ý cân nhắc một lát, rồi gọi điện thoại cho Quý Phỉ Nhi.

“Hả? Cậu muốn tham gia đội hậu cần ư?” Quý Phỉ Nhi nghe thấy lời cô gái nói thì ngạc nhiên, “Vì Bùi Thầm à?”

Lương Chi Ý cười hì hì, “Dù sao nếu cậu rảnh thì tham gia với mình đi, một mình mình cô đơn lắm.”

“Cậu không tham gia đội cổ vũ à? Hồi cấp hai cậu ở trong đội cổ vũ mà.”

“Mệt lắm nên muốn đổi cái khác, hơn nữa mình muốn gần Bùi Thầm hơn một chút đó mà.”  Làm nhân viên hậu cần thì còn có thể giúp đỡ được cậu, tốt biết bao nhiêu.

Quý Phỉ Nhi thấy cô bị Bùi Thầm mê hoặc thành cái dạng này thì sa mạc lời. Lương Chi Ý nài nỉ cô ấy hồi lâu, Quý Phỉ Nhi không sẵn lòng cho lắm. Lương Chi Ý nghe thế, cuối cùng khẽ than: “Thôi vậy, cậu không muốn đi cũng không sao. Nhưng mà, mình tiện thể nói cho cậu một tiếng, em trai mình cũng ở trong đội đấy.”

“Em trai cậu cũng ở đó á?!” Quý Phỉ Nhi lập tức sửa lại, “Thế thì mình cũng đi.”

“Chẳng phải hồi nãy cậu còn không bằng lòng sao?”

Quý Phỉ Nhi cười tủm tỉm: “Cậu đừng hiểu lầm, chỉ là mình nghĩ một hồi, thấy rất rảnh rỗi mà thôi.”

Lương Chi Ý khẽ cười một tiếng, “Được, vậy hẹn thế nhé.”

***

Vì thế Quý Phỉ Nhi và Lương Chi Ý cùng nhau đăng ký đội hậu cần. Cuối tuần trôi qua, một tuần mới sắp sửa bắt đầu.

Sáng sớm ngày thứ hai, bởi vì dậy hơi sớm, Lương Chi Ý đến trường sớm hơn chút.

Khi đi vào lớp, tuần này bọn cô đã đổi chỗ ngồi, chuyển tới bàn cuối cùng của tổ một.

Trong lớp mới chỉ có mấy người tới, cô thấy cặp của Bùi Thầm để trên bàn, nhưng người lại không ở đây, có lẽ là lại đi bận việc.

Sau khi ngồi xuống, cô lấy sách giáo khoa ngữ văn ra, bóc một cây kẹo mút ngậm trong miệng, bắt đầu soạn bài.

Các học sinh lần lượt tới lớp, một lát sau thì Bùi Thầm quay về, cầm theo một xấp báo cáo thực tế trong tay, phát ra rồi bảo mọi người điền dựa theo mẫu cố định, hôm nay phải nộp.

Lương Chi Ý thấy cậu thì tâm trạng nháy mắt trở nên ngọt ngào giống như vị của kẹo mút vậy.

Bùi Thầm ngồi về chỗ, để tờ báo cáo được chuyển tới bàn của bọn họ tới trước mặt Lương Chi Ý, thấy cô vẫn luôn mỉm cười nhìn cậu thì ấn đường hơi nhích: “Cậu cười cái gì?”

Cô quay đi, rồi nói nhẹ nhàng: “Bởi vì nhìn thấy người nào đó nên tâm trạng tốt lên đó mà.”

“…”

Bùi Thầm không phải đứa ngốc để mà nghe không hiểu lời này đang ám chỉ ai.

Sắc mặt cậu thoáng cứng đờ, rồi giữ vẻ bình thản nói: “Mau điền báo cáo đi.”

Cô gái nhìn tờ báo cáo thực tế, rồi nằm bò ra bàn, buồn rầu nói: “Nội dung cần viết cũng nhiều quá thể…”

Cô cầm bút viết chầm chậm. Một lát sau Bùi Thầm viết xong rồi gộp lại, Lương Chi Ý thấy thế thì dịch tới cạnh bàn cậu, rồi nháy mắt với cậu: “Bùi Thầm à, cậu có thể viết hộ mình cái không?…”

“Tại sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Chi Ý nhăn lại, đáng thương nói: “Không biết hôm nay cái tay bên phải của mình bị làm sao nữa, mỏi lắm, cầm bút mà cũng không nổi cơ.”

Cậu đưa mắt nhìn sang rồi đối diện với cô gái đang nằm nhoài ra bàn, hai má mềm mại, mắt hạnh sáng rực, cực kỳ giống với dáng vẻ của Bánh Quy Nhỏ khi tìm cậu đòi cá.

Cô xoa khuôn mặt bởi vì mút kẹo mút mà quai hàm bị đau của mình, “Bùi Thầm à, xin cậu đó, hơn nữa mặt mình cũng rất đau, khó chịu quá…”

“…”

Mặt đau và viết chữ thì liên quan gì tới nhau vậy?

Lương Chi Ý nhìn cậu với vẻ chờ mong. Mấy giây sau cô thấy cậu cúi đầu nhìn sách giáo khoa, rồi duỗi bàn tay tới trước mặt cô.

Cô gái chớp mắt nhìn với vẻ ngờ vực, sau đó nhẹ nhàng đặt cằm lên lòng bàn tay to rộng khô ráo của cậu, “Hử?”

Bùi Thầm đang nhìn sách giáo khoa thì chợt cảm giác lòng bàn tay nặng hơn, xúc cảm từ làn da mềm mại truyền tới, cậu đưa mắt nhìn thì thấy cô gái đặt khuôn mặt lên tay cậu.

Bùi Thầm nhanh chóng rút tay về, rồi nói với chất giọng lạnh và khàn:

“Tôi bảo cậu lấy báo cáo thực tế qua đây.”

“…”

Hai má Lương Chi Ý đỏ lên. Mấy giây sau cô bình tĩnh “Ồ” một tiếng, “Mình tưởng là cậu nói mặt mình đau, cậu muốn xoa mặt mình đấy.”

Cô che khuất một nửa khuôn mặt, lẩm bẩm một tiếng: “Sàm sỡ mình.”

Bùi Thầm: “…”

Cuối cùng Bùi Thầm vẫn lấy báo cáo thực tế của cô rồi viết giúp cô. Một lúc sau Lương Chi Ý muốn đi lấy nước, rồi lấy luôn cốc nước của cậu, bảo là lấy giúp cậu một thể.

Một hồi lâu sau Tang Tầm Lăng tới tìm Bùi Thầm, dịu dàng hỏi cậu: “Bùi Thầm này, chỗ này phải viết như nào vậy?…”

Tang Tầm Lăng thấy Lương Chi Ý không ở đây thì ngồi xuống chỗ của cô luôn. Bùi Thầm lạnh nhạt trả lời mấy câu, Tang Tầm Lăng nói: “Mình muốn xem cái cậu viết.”

Tang Tầm Lăng lấy báo cáo trên bàn cậu qua, rồi lại thấy cái tên trên đó là Lương Chi Ý, đôi mắt ngẩn ra: “Cậu viết hộ Lương Chi Ý à?”

Bùi Thầm nói thản nhiên: “Đúng lúc đang rảnh.”

Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Tang Tầm Lăng phai nhạt, cô ta gượng cười hai tiếng: “Chi Ý hoạt bát thật đấy, có thể hòa hợp được với bất cứ chàng trai nào…”

Bùi Thầm không trả lời, “Cậu xem thử báo cáo trước đi.”

Tang Tầm Lăng đồng ý. Mấy giây sau một cốc nước được đặt xuống trước mặt, cô ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lương Chi Ý đang đứng bên cạnh.

Sau khi đối diện với ánh mắt của Lương Chi Ý, Tang Tầm Lăng đành phải đứng dậy. Lương Chi Ý ngồi xuống, đặt cốc nước của Bùi Thầm lên bàn, rồi cười nói: “Bùi Thầm à, mình lấy nước cho cậu rồi đấy.”

Chàng trai nói lời cảm ơn, Lương Chi Ý lại tiếp tục nói chuyện với cậu, Tang Tầm Lăng thấy thế thì lấy báo cáo về, siết chặt trong tay rồi rời đi.

Khi về chỗ, bạn bè thấy sắc mặt cô ta rất không vui, “Lăng Lăng à, cậu sao thế?”

“…Không sao.”

Tang Tầm Lăng cúi đầu, cuối cùng nhanh chóng an ủi bản thân.

Cho dù hai người có thân thiết thì cũng có thể chỉ là bạn bè. Là do Lương Chi Ý dính lấy Bùi Thầm, một người kiêu ngạo lạnh lùng như cậu ấy không thể nào thích Lương Chi Ý được.

Chắc chắn không thể nào.

***

Một buổi sáng vội vàng trôi qua.

Tiết thứ ba của buổi chiều vốn là tiết âm nhạc, nhưng giáo viên âm nhạc có việc bận, nên bảo Phương trượng tới dạy thay.

Dù sao thì kể từ khi đi học, chẳng hiểu sao người xin nghỉ luôn là giáo viên thể dục, giáo viên mỹ thuật hoặc là giáo viên âm nhạc.

Sau khi vào học, khó có lúc Phương trượng không giảng bài mới, mà bảo mọi người lấy sách bài tập ra làm, anh ta thì ngồi trên bục giảng chữa bài tập cuối tuần.

Trong lớp học, ở phía dưới bục giảng thường xuyên vang lên tiếng thì thầm, có người lén nói chuyện riêng, có người lén chơi cờ ca-rô.

Lương Chi Ý vừa viết bài tập vừa đưa bánh quy vị trà xanh mới bóc chiều nay cho người bên cạnh: “Bùi Thầm à, cậu có muốn nếm thử không?”

Ngón tay của Bùi Thầm đẩy chiếc kính trên mũi, cậu đang làm sách bài tập mà mình mua, không thèm nhìn cô lấy một cái: “Không ăn.”

Lương Chi Ý tiếp lời cậu: “Thế lát nữa tan học cậu có muốn tới quầy bán quà vặt mua đồ ăn với mình không?”

“Không đi.”

“Thế lát nữa có muốn cùng đi lấy nước không?”

“Không lấy.”

“…”

Lương Chi Ý thấy cậu lạnh lùng ba lần liền thì “Ồ” một tiếng, nhoài người ra bàn, ôm hai tay co lại thành một nắm, rồi thở dài mấy bận.

Một lúc lâu sau Bùi Thầm nghe tiếng nhìn sang, thấy dáng vẻ cuộn mình của cô thì khó có lúc hỏi: “…Cậu lạnh lắm à?”

Cô cúi đầu, “Sống ở khu Tây Tạng, có thể không lạnh được sao?”

Thành phố Lâm ở phía nam, hôm nay nhiệt độ ngoài trời là 25 độ, Bùi Thầm hơi ngạc nhiên, “Khu Tây Tạng gì cơ?”

Cô cười hờ hờ, “Lấy cậu làm trung tâm, mở rộng ra bốn phía tạo thành khu vực cao hơn mặt nước biển với nhiệt độ thấp, có thể so sánh với cao nguyên Thanh Tạng* rồi đấy.”

(*)

Bùi Thầm: “…”

Tuyên Hạ ở hàng phía trước nghe thấy tiếng thì không dằn được trái tim tĩnh lặng làm bài tập. Cậu ta quay đầu thấp giọng cười hỏi: “Hai cậu đang nói gì thế?”

Lương Chi Ý nâng má, tiện miệng nhắc tới: “Đang nói chuyện ‘Yalasso’.”

(*)

“Hả? Yalasso là thứ gì vậy?”

Cô cúi đầu vẽ lên tờ giấy, khẽ hừ: “Yalasso, đó là cao nguyên Thanh Tạng…”

Tuyên Hạ không nhịn được mà cười, “Sao cậu lại hát thấp hơn quãng tám thế?”

“Cậu hát thử coi?”

Vì thế Tuyên Hạ cũng thực sự hát một câu, Lương Chi Ý không phục, vì vậy hai người anh một câu tôi một câu như đang PK*, đột nhiên nâng tông lên.

(*)

Bùi Thầm ngồi nghe bên cạnh: “…”

Hai đứa ngốc.

Hai người vừa ‘rên’ vừa rướn lên, “Đó chính là cao nguyên Thanh….”

Đang hát nốt cao, sau đó xoay đầu, rồi thấy Phương trượng đang khoanh tay đứng cạnh bàn, lẳng lặng nhìn hai người bọn họ.

Chữ “Tạng” bị dọa cho nuốt ngược xuống bụng.

Lương Chi Ý và Tuyên Hạ:??!

Phương trượng mỉm cười nhìn hai người họ: “Sao không hát nữa vậy? Thầy đang nghe hăng say, chỉ chờ nốt cao cuối cùng này thôi đấy.”

“..”

“Không nhìn ra được là hai em lại có tài năng này đấy. Người thì đang học tiết toán, còn tinh thần thì ở cao nguyên Thanh Tạng cả rồi.”

“…”

Áaa thầy chủ nhiệm xuống dưới từ lúc nào vậy QAQ.

Tự tử tại chỗ.

Hết chương 23.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.