Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều

Chương 11



Âu Thiên Dương bị đá ra ngoài sắc mặt của hắn vô cùng khó tả. Lần đầu tiên hắn đến nhà phụ nữ, lần đầu tiên hắn nghiêm túc đề cập chuyện hôn nhân với một ai đó, và cũng là lần đầu tiên hắn bị từ chối thậm chí bị đá ra khỏi cửa thế này.Lâm Minh nhìn chủ tịch của mình bị ngược đãi mà cũng không biết làm sao,hắn nhìn Thiên Dương dè dặt hỏi.

” Chủ tịch, anh không sao chứ?”

” Không sao, về thôi.”

Âu Thiên Dương lên xe trở về nhà mà trong lòng đầy bực tức.Dám đá tôi ra ngoài cô cũng thú vị lắm, tôi sẽ không để yên cho cô đâu.

…—————-…

Sáng hôm sau, vì để tránh phóng viên mà Trần Thanh Thanh đến bệnh viện phải mang kính râm khẩu trang rồi áo khoác trùm kính đầu.Cũng vì vướng vào ồn ào tình ái với tên đáng ghét kia mà giờ cô phải đi làm như đi ăn trộm, ai thấu nổi đau này chứ!

Vừa đi thăm khám bệnh nhân xong cô trở về phòng mình,thấy một bó hoa hồng đỏ nằm ngay ngắn trên bàn. Cô thắc mắc cằm bó hoa lên đi ra ngoài hỏi y tá quầy hướng dẩn.

” Em có thấy ai để hoa này trên bàn làm việc của chị không?”

“Dạ không ạ, hay là bạn trai chị muốn tạo bất ngờ cho chị?”

” Chị chưa có bạn trai.” Trần Thanh Thanh cười nói.

” Thôi chị về phòng làm việc đây, cảm ơn em.”

Trần Thanh Thanh gương mặt đầy vẻ tò mò ôm bó hoa về phòng.Cô xoay tới xoay lui thì thấy có một tấm thiệp nhỏ vội mở ra xem.

” Ngày mới tốt lành cô bác sĩ của tôi, cú đá của cô hôm qua làm tôi đau đấy. Bác sĩ đánh người gây thương tích cũng nên chịu trách nhiệm nhĩ? Tôi luôn đợi câu trả lời đồng ý của cô.”

” Chịu trách nhiệm sao? Đợi khi nào tôi đánh anh tàn phế thì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Đồ thần kinh.”

Trần Thanh Thanh vừa nói vừa vứt luôn bó hoa vào sọt rác, phòng má thở dồn dập vì tức giận.Ai kia đang ngồi trước máy tính xem camera mà nhếch môi cười khẽ. Nhớ lại đêm qua hắn trở về ngẩm nghĩ nát óc mới nghĩ được trò vui. Hắn gọi điện cho viện trưởng Chu giữa đêm để ông ta giúp hắn thực hiện kế hoạch.

” Viện trưởng Chu ông khỏe chứ?”

” Tôi khỏe,cám ơn chủ tịch Âu quan tâm. Không chủ tịch gọi có việc gì không?”

” Việc đầu tư vào dự án mở rộng bệnh viện của ông tôi sẽ suy nghĩ, chỉ là vợ sắp cưới của tôi đang làm việc ở bệnh viện của ông nên tôi muốn nhờ ông một chuyện.Không biết viện trưởng Chu có đồng ý giúp không?”

” Đương nhiên tôi sẽ giúp rồi, không biết Âu phu nhân làm ở bộ phận nào?”

” Cô ấy là bác sĩ Trần Thanh Thanh. Tôi muốn ông lắp một camera vào phòng làm việc của cô ấy nội trong đêm nay, nhớ đừng để cô ấy biết.Ông làm được chứ?”

” Được, được tôi sẽ làm ngay.”

” Vậy được, dự án của ông cứ đưa đến công ty tôi sẽ xem xét.”

” Cám ơn chủ tịch.”

Giờ đây Âu Thiên Dương chỉ việc ngồi ở văn phòng nhìn vào máy tính xem phản ứng của Thanh Thanh mà cười khoái chí.

” Cứ vứt đi, tôi còn nhiều hoa lắm. Vứt bó hoa này tôi sẽ mang đến bó hoa khác, dám đá tôi sao? Ngày tháng còn dài điều thú vị còn ở phía sau cô bác sĩ à.”

Cứ thế hơn một tuần trôi qua ngày nào hắn cũng cho người mang hoa, quà đến phòng cô.Có hôm còn có cả xương rồng khiến cô tức đến xì khói não, còn ai kia chỉ cần thấy Thanh Thanh tức giận thì lại bật cười thành tiếng.Lâm Minh gỏ cửa bước vào phòng hắn cũng không hay, chỉ mãi lo chú ý đến biểu cảm của Thanh Thanh khi thấy chậu xương rồng rồi tự cười một mình.

Lâm Minh không dám tin vào mắt mình nữa, bao năm qua làm việc cho chủ tịch chưa bao giờ thấy ngài ấy cười vui như vậy. Rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì?Tò mò Lâm Minh bước đến nhìn xem hắn đang xem gì mà vui như vậy. Nhưng cậu ta vừa bước tới Âu Thiên Dương đã phát hiện và tắt máy tính đi.Gương mặt lại trở về vẽ lạnh lùng đến đáng sợ nhìn cậu ta hỏi.

” Có việc gì?”

” Chủ tịch, đây là tài liệu cần anh kí.”

” Để đó đi.”

” Chủ tịch,dường như hôm nay tâm trạng của ngài rất tốt thì phải?”

” Cậu hỏi để làm gì?”

“À… không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Tôi xin phép ra ngoài làm việc ạ.”

” Đi đi”

Lâm Minh vừa rời khỏi phòng Âu Thiên Dương lại mở máy tính lên xem, nhưng Trần Thanh Thanh đã rời khỏi phòng từ lúc nào. Biểu cảm trên gương mắt hắn bổng thay đổi, hắn vô thức tự hỏi một mình.

” Đi đâu rồi, đang giờ làm việc cơ mà.”

Trần Thanh Thanh không nhịn được nữa ôm luôn chậu xương rồng đến thẳng Âu thị tìm Âu Thiên Dương. Đến trước quầy tiếp tân cô nở nụ cười vui vẻ nói.

” Chào cô, cho tôi gặp tên đáng ghét… à không, cho tôi gặp chủ tịch Âu Thiên Dương.Tôi có việc gấp.”

” Xin hỏi chị có hẹn trước không ạ?”

” Không, nhưng tôi có chuyện rất gấp.Cô có thể báo giúp tôi một tiếng không?”

” Xin lỗi chị không được ạ, theo quy định thì chị phải hẹn trước thì mới có thể gặp chủ tịch ạ.”

Một nhân viên nữ đi qua thấy Thanh Thanh đang nài nĩ tiếp tân thì bước đến hỏi.

” Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”

” Dạ thưa chị, chị này muốn gặp chủ tịch nhưng không hẹn trước.Em không cho vào nhưng chị ấy cứ nài nĩ mãi không chịu đi ạ.”

Lưu Nhã Nhi nhìn Trần Thanh Thanh một lượt từ trên xuống dưới. Cô mặt một chiếc áo sơ mi trắng vừa ôm trọn thân hình mảnh mai cùng với chân váy bút chì, tuy đơn giản nhưng lại tôn dáng cô rất đẹp.Trên tay cô ôm một chiếc hộp có chứa chậu xương rồng, cô ta nghĩ rằng Thanh Thanh đang cố tình đến đây cưa cẩm chủ tịch liền nhếch môi khinh bĩ nói.

” Cô nghĩ chủ tịch của chúng tôi là hạng người gì mà một kẽ tầm thường như cô muốn gặp là gặp được sao?”

” Cô nói vậy là có ý gì?”

” Đúng là quê mùa hạ đẳng, mặt mũi tầm thường như vậy mà cũng muốn đeo bám chủ tịch sao? Nếu cô không muốn mất mặt thêm thì tốt nhất nên mang món quà rẽ tiền của cô về đi.”

” Này cô, sống ở đời đừng vội đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Tôi hạ đẳng vậy cô nghĩ mình là thượng đẳng sao? Xem ra người thượng đẳng như cô lại chẳng đủ tiền để mua nổi một cái gương để soi lại mình đấy.”

” Cô nói ai không đủ tiền hả? Đúng là đồ mặt dày ti tiện mà, tôi nói cho cô biết chủ tịch của chúng tôi không tới lượt bọn gái rẽ tiền như cô mơ tới đâu.Cút khỏi đây ngay.”

” Này cô gái, người ta thường nói ăn bậy được nhưng tuyệt đối không thể nói bậy được đâu.Nếu cô còn dám dùng lời lẽ đó nhục mạ tôi thì tôi không để yên đâu.”

” Không để yên thì cô làm gì tôi? Nhìn dáng cô thế này chắc lên giường với không ít đàn ông rồi nhĩ? vậy mà còn mơ mộng trèo lên giường của chủ tịch sao?Đúng là không biết xấu hổ.”

Trần Thanh Thanh bước tới tát vào mặt Lưu Nhã Nhi một cái như trời gián khiến một bên má của cô ta xưng đỏ lên. Cô ta tức giận đến nổi mắt nổi đầy tơ máu nhìn Trần Thanh Thanh gắt giọng quát.

” Con điếm này, mày lấy tư cách gì mà đánh tao hả?”

” Tôi đã cảnh báo cô, nhưng cô không nghe còn tiếp tục dùng lời lẽ không hay sỉ nhục tôi.Đây là hậu quả của việc dám nhục mạ người khác.”

” Con điếm, tao sẽ cho mày biết tay.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.