Đầu Nữ Thần Y không thể cử động được, nàng bị vô hiệu hóa trong tay Tế Độ.
– Nàng không biết ta thèm muốn nàng đến chừng nào đâu.
Tế Độ thì thầm, nhưng khi mũi hai người chạm nhau, bên tai chàng chợt vang lên tiếng nói của Tạ Đồ Hãn và Mục Nhĩ Trại, một bóng đen thoáng qua tim chàng. Tế Độ nhớ lại những việc đã xảy ra ở sở quân cơ vào buổi trưa hôm nay, với tình thế hiện tại, với quang cảnh này, thì nếu chàng từ quan liệu Khang Hi và Hiếu Trang có đối phó tam mệnh đại thần được không?
Tế Độ lại nhìn Nữ Thần Y, trong người chàng vẫn là cảm giác thèm muốn nàng kinh khủng. Chàng đưa tay sờ cằm nàng, má nàng. Chàng lại sờ lông mày, trán, tóc và tai nàng. Chàng rất muốn đi tìm bầu trời riêng với nàng, rời khỏi kinh thành, cùng nàng về lại Thiên Sơn, hay du ngoạn khắp nơi, mắt thưởng thức cảnh thiên nhiên, mặc hết chuyện hồng trần, cùng nàng bình bình an an dạo chơi khắp bến bờ Đại Giang Nam Bắc, kết giao anh hùng trong thiên hạ, sống cuộc sống tự do tự tại. Nhưng chàng cũng nhớ trong thời điểm hiện tại Khang Hi rất cần có chàng, chàng không thể muốn làm gì thì làm, không thể múa kiếm vung gươm ruổi ngựa thả ưng như hồi trước nữa. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hiện nay Ngao Bái nắm trong tay thất kỳ nên nếu chàng không còn nắm Chính Bạch Kỳ mọi sự sẽ trở nên hung hiểm vạn phần.
Tế Độ nghĩ tới đây nhìn Nữ Thần Y thêm một chút nữa như đang cân nhắc, lựa chọn rồi chàng thở mạnh. Ánh mắt đắm đuối của Tế Độ trở thành lạnh lẽo như ngày thường, như khi chàng nhìn bất kỳ người con gái nào, nét mặt chàng cũng trở thành sắt đá, kiên quyết. Tế Độ ngồi thẳng người dậy, chàng cũng buông tóc Nữ Thần Y ra, bế nàng đặt đứng trên đất, sau đó cũng đứng dậy nói:
– Trời không còn sớm nữa, ta còn phải xem sớ. Nàng cũng nên nghỉ ngơi sớm, hãy tĩnh dưỡng cho tốt.
Tế Độ nói và trước khi mở cửa để đi ra khỏi phòng, chàng dừng chân ở ngưỡng cửa, nói thêm:
-Nàng có thể thở được rồi.
Tế Độ dứt lời đẩy hai cánh cửa và nhấc chân bước ra ngoài hành lang. Quả nhiên Nữ Thần Y bật ra hơi thở nghẹn ứ nãy giờ, miệng nàng hé mở, trái tim vẫn còn đập dồn dập trong ngực.
Tế Độ trở về thư phòng buông mình ngồi vào ghế. Chàng cầm một quyển sớ lên nhưng làm cách nào cũng không thể tập trung, chàng đành vứt quyển sớ lên bàn ngồi khoanh tay nhìn đống giấy tờ.
Bấy giờ đêm đã về khuya, đĩa đèn dầu trên bàn đã sắp cạn hết dầu, bên ngoài tiếng chiêng điểm canh như một điệp khúc buồn khắc khoải bi ai. Tế Độ nghe tiếng trống canh đánh xong hai canh thì không đánh nữa, giống như người báo canh đã chết cóng mất rồi. Phủ Định Viễn rộng lớn, có biết bao nô tài và bọn lính canh phòng tuần tra như mắc cửi thế nhưng chàng chỉ cảm thấy hiện tại tâm hồn của chàng vắng vẻ lạnh lẽo. Chàng lại nghĩ đến Nữ Thần Y, chỉ suýt một chút nữa thôi chàng đã có được nàng, ước mơ chờ đợi bấy lâu của chàng có thể thành sự thật, tại sao chàng lại ngốc thế này? Tế Độ thở dài, nhủ bụng lúc nãy chàng đã khiến nàng chịu ăn, sự thực chàng rất muốn nàng ăn nhiều hơn nữa vì mấy hôm rồi nàng ngã bệnh đã không ăn gì, nhưng một chén cháo đối với cơn bệnh của nàng cũng coi như là tạm ổn rồi. Tế Độ nhủ bụng như vậy cũng được, coi như tối nay chàng không uổng công đi tìm nàng.
Lúc này Hiểu Quân mang thêm một dĩa dầu vào phòng châm thêm vào cái dĩa đang gần cạn hết dầu.
Tế Độ vẫn ngồi trong thư phòng tiếp tục nghĩ đến Nữ Thần Y, nhớ đến tháng ngày hai người ở trong căn nhà tre trên Thiên Sơn, những câu nói từ nàng, những lời quan tâm nàng dành cho chàng… Nét mặt và cử chỉ của nàng, tất cả đều hiển hiện trong đầu Tế Độ, khiến chàng thấy ấm áp và ngồi cười một mình. Chàng yêu tất cả của nàng, nhưng ánh mắt, chính ánh mắt đã khiến chàng cảm thấy mến thương nàng. Nhưng bây giờ ánh mắt đó không còn nhìn chàng như xưa, gương mặt nàng trong buổi tối hôm nay, ánh mắt chứa đầy thù hận. Tế Độ biết nàng hận Hiếu Trang, triều đình, hận trời, hận đất, hận người, nhưng chủ yếu hận chàng! Tế Độ nghĩ đến đây cảm thấy như tim mình cứ rơi mãi, rơi mãi xuống tận đáy sâu trong hồn. Chàng thu nụ cười, đưa cặp mắt to đen mênh mông nhìn ngọn đèn đang tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt, lờ mờ như tương lai của hai người.
Bây giờ tất cả đều yên ắng. Bên ngoài gió thổi rất mạnh, tiếng thanh la báo canh xa xa hình như đã khua ba tiếng, Hiểu Quân thấy trời khuya nên lên tiếng khuyên Tế Độ đi ngủ, nhắc nhở chàng sáng mai chàng còn phải đi Thương Châu. Tế Độ gật đầu với Hiểu Quân, rồi rời thư phòng, Hiểu Quân bèn quay người thổi tắt đèn.
Nhưng Tế Độ trở về phòng ngủ của chàng rồi cũng chỉ là nằm trằn trọc trên giường, ngoài trời đã cuối canh tư mà chàng cũng chưa chớp mắt được lấy một phút. Hình ảnh xảy ra trong sở quân cơ như cứ lảng vảng đâu đây, phải đến giữa canh năm chàng mới ngủ được.
Tờ mờ sáng, Tế Độ đã tỉnh dậy, chàng chỉ ngủ được vẻn vẹn một canh giờ. Đôi mắt vì vậy vẫn còn nhức mỏi và tê dại, tất cả cảnh vật xung quanh chàng đều trở nên nhòe nhạt, lờ mờ. Mãi một hồi lâu sau chàng mới có thể thấy rõ mọi thứ. Chỉ thấy ô cửa sổ phía xa được rèm che kín mít cơ hồ không tia sáng nào có thể lọt qua. Duy có nơi hai nửa bức rèm giao nhau là còn một khe hở nhỏ, ánh bình minh dìu dịu xuyên qua đó, chiếu vào. Khắp căn phòng chỉ có một tia sáng nhỏ nhoi ấy thôi nhưng lại như được nhuốm một mảng màu tươi mới. Bốn phía đều tịch mịch, cây nến thắp suốt đêm trên bàn lúc này đã tàn, sáp nến chảy ngưng tụ vào một chỗ tựa như những giọt nước mắt cạn khô của nàng thiếu nữ xa cách lâu ngày, đầy nỗi nhớ thương.
Tế Độ khẽ chau mày nghĩ đến sáng nay chàng theo lệnh Hiếu Trang phải đi Thương Châu xem việc đúc tiền thiếc đang được tiến hành ra sao? Chàng không hiểu sao lần này Hiếu Trang muốn chàng phải đích thân đi? Thật sự thì sau khi chàng đưa ra kiến nghị tiền thiếc mọi việc vốn được Hiếu Trang giao cho Triệu Phật Tiêu lo toan và giám sát. Nhưng lần này Hiếu Trang cứ khăng khăng muốn chàng đi kiểm tra cho chắc chắn. Tế Độ thở dài, chàng chống tay ngồi dậy, lần mò tìm giày mang vào rồi bước lại chiếc bồn tắm đặt phía sau tấm bình phong. Hiểu Quân đã pha nước ấm cho chàng. Tế Độ cởi đồ rồi bước vào bồn tắm, ngâm mình trong làn nước ấm áp. Đối với chàng lúc nào Hiểu Quân cũng chăm sóc rất chỉnh chu và tận tâm. Tế Độ tắm xong, Hiểu Quân bước vào với chiếc khăn vắt lên tấm bình phong rồi đi lấy bộ quan phục cất trong chiếc tủ đặt ở cuối giường mang đến cho chàng.
Tế Độ lau khô mình mẩy rồi mặc quan phục vào. Hiểu Quân giúp chàng bẻ cổ áo.
-Tướng quân – Hiểu Quân hỏi – Lần này ngài đi Thương Châu dự định sẽ đi bao lâu?
Tế Độ đáp:
-Ít nhất ba ngày.
Hiểu Quân gật đầu, đi lấy mũ quan đang treo trên giá lại đưa Tế Độ, nói:
-Mời ngài ra hậu sảnh dùng điểm tâm, nô tì đi xem cỗ xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa.
Tế Độ gật đầu, cầm mũ quan nhưng chàng không ra hậu sảnh mà đi đến phòng Nữ Thần Y. Chàng thấy Nữ Thần Y đang nằm nghiêng trên trường kỷ, trên người nàng đắp xéo một tấm chăn bông. Tế Độ biết tối qua nàng cũng như chàng ngủ không được ngon, quả thật đôi hàng lông mày của nàng khẽ chau khiến bất kỳ người nào nhìn thấy bộ dạng của nàng lúc này cũng không kiềm được muốn đưa tay tới vỗ về.
Tế Độ chợt thấy thân mình Nữ Thần Y hơi động đậy, chiếc chăn đắp trên người nàng đã gần rơi xuống đất. Căn phòng này tuy khá ấm áp nhưng nếu không đắp thứ gì chỉ sợ sẽ bị nhiễm phong hàn, chàng bèn đắp chăn lại cho nàng.
Ánh bình minh dìu dịu len qua khe cửa sổ, nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt Nữ Thần Y.
Tế Độ nhớ ba năm trước có lần chàng đã lẳng lặng ngắm nàng ngủ say trong khoảnh sân phía trước căn nhà trên Thiên Sơn. Khi đó, có một vài sợi tóc dính vào má nàng tạo thành những đường cong mềm mại. Tế Độ nhủ bụng trước đây hình ảnh nàng trong lòng chàng luôn ôn hòa như ngọc, mang tới cho chàng cảm giác êm đềm dễ chịu khi ở cạnh. Nhưng ba năm gặp lại nàng, bây giờ nàng trở nên vô cùng quyến rũ và nóng bỏng. Đôi bờ môi chín dậy, tấm chăn dày cộm vẫn không che được thân thể tràn trề sức sống, ngay đến bộ dạng mỏi mệt trong lúc ngủ cũng đẹp tuyệt vời, không có chỗ nào có thể chê. Tế Độ khẽ thở dài tiếc nuối.