Mặc Mạch

Chương 43: Đại hội thể thao (01)



An Cẩm Thành đứng ở sau lưng vẻ mặt cực kỳ ghê tởm ngó Lâm Mộ đứng phía trước chu mỏ hun vào cửa kính cả buổi trời, đã thế còn chẳng xem ai ra gì phát ra một tiếng “chụt”, nghe như vừa mới hôn ai xong vậy.

An Cẩm Thành lẫn Lâm Mộ đều là nhân vật nổi tiếng trong trường, đứng ở cửa sau có vài phút mà đã bị mấy học sinh trong lớp A5 phát hiện. Lâm Mộ cũng không dám mặt dày tiếp tục đứng chu mỏ hun cửa sổ nữa, liền theo cửa sau đi vào lớp, lúc bước ngang Lục Nhung còn cố ý với tay véo má đối phương.

Lục Nhung “…”

Lâm Mộ không dùng bao nhiêu sức, “véo” kiểu này như thế giống như đang vuốt ve hoặc là trêu ghẹo người ta, An Cẩm Thành đại khái là ghét bỏ hành vi cử chỉ giống như playboy của kẻ này, khẽ nhíu mày nhìn Lục Nhung một cái, nói “Đừng có động tay động chân với đàn em.”

Lâm Mộ thầm nghĩ, tui sờ chồng tui mắc mớ gì tới cậu mà xía dô.

Đương nhiên lời này không thể cứ thế mà nói ra, Lâm Mộ chỉ đành nghẹn ở trong lòng.

An Cẩm Thành đứng trên bục giảng nói chuyện, người này vốn đi theo xì-tai nam thần cao quý lạnh lùng, số lượng fan hâm mộ não tàn cực kỳ nhiều, vừa cất “giọng nhà quan” lên đã thấy một đám đàn em phía dưới bị lừa dối đến máu nóng sôi trào, chỉ hận không thể hành động ngay lập tức.

Lâm Mộ cố ý ngồi ở tuốt phía sau, cách Lục Nhung rất gần, đưa đầu kề sát lỗ tai nói nhỏ “Đừng nghe lời cậu ta… Toàn là mấy việc nặng nhọc không hà, nhớ trốn ra xa một chút.”

Lục Nhung khẽ rũ mắt nhìn thiếu niên, cũng nhẹ giọng hỏi “Cậu không phải nhận việc hậu cần sao?”

Lâm Mộ bất đắc dĩ nói “Tớ là bó tay hết cách từ chối á, dù sao cũng là cán bộ, phải làm gương tốt, nhưng mà năm nay tớ chỉ đăng ký thi đấu có một môn hà.” Nói xong, có chút đắc ý chớp chớp mắt “Hậu cần cũng không bận rộn lắm, tới lúc đó chờ rảnh rỗi chúng ta trốn ra ngoài mang Mỹ Mỹ đi chơi.”

Trần Mỹ Hoa ngồi ở bên cạnh giống như nghe thấy được, lập tức vui sướng hùa theo “Ra ngoài chơi, ra ngoài chơi!”

Lâm Mộ giơ ngón tay lên môi “suỵt” một tiếng, nói “Đây là bí mật, Mỹ Mỹ không được nói với người khác nha.”

Lý Tử hiện tại là lớp phó của 10A5, cũng có nhiệm vụ động viên cả lớp, đợi đến khi cô sắp xếp xong xuôi rồi, Lục Nhung liền chủ động hỏi có cần giúp đỡ gì không.

“Tớ với Mỹ Mỹ có thể làm mấy cái băng rôn cổ động,” Lục Nhung giải thích “Kiếm việc cho Mỹ Mỹ làm, bà sẽ thấy vui vẻ hơn.”

Lý Tử nghe vậy đương nhiên là bằng lòng rồi, lập tức viết lại các tài liệu cần thiết, sau đó thêm tên của Lục Nhung vào danh sách hậu cần, đúng lúc nằm bên dưới tên của Lâm Mộ.

Lục Nhung ngó mắt một cái, không nói gì.

***

Suốt tuần lễ tiếp theo đó, cả khối 10 lẫn 11 đều bận rộn vô cùng, Lâm Mộ phải quản lý hậu cần, toàn bộ các lớp đều sẽ báo lại tiến độ cho cậu, có đôi khi còn cần cậu đi tìm tài liệu, nào là lụa đỏ này, rồi ruy-băng, rồi mấy cái kèn nhựa, kinh phí không đủ lại phải chạy đi tìm Sở Lâm hoặc thầy Dương nhờ phê duyệt, Lâm Mộ vội chẳng khác gì con vụ xoay vòng vòng, chạy bên này bên kia rồi lên trên xuống dưới.

Vội đến nỗi đến cả thời gian ăn cơm trưa cùng Lục Nhung cũng không có, học xong giờ học buổi sáng là phải chạy đi sân trường kéo biểu ngữ, đến giờ cơm trưa còn phải nhờ Lâm Triều mang cơm đến cho mình.

Chị gái đau lòng em trai mình muốn chết, ra dấu thủ ngữ hỏi 【 Sao mi không lén lười biếng một chút? 】

Lâm Mộ vừa ăn cơm vừa múa đũa 【 Mấy hôm nay ráng chuẩn bị cho xong, đến hôm ấy sẽ thoải mái tự do hơn 】

Lâm Triều khó hiểu 【 Hôm ấy mi tính làm gì mà cần tự do? 】

Lâm Mộ nhướng mày, “nói” 【 Không nói cho bà biết đâu 】

Lâm Triều cũng không tò mò lắm thằng nhóc này tính làm cái gì, lại múa tay ra dấu nói bên đội cổ động viên của mình thiếu đồng phục.

Lâm Mộ hỏi 【 Thiếu mấy bộ? 】

Lâm Triều suy nghĩ 【 Ba hay bốn gì đó, tới hôm ấy còn phải mang theo tóc giả. 】

Lâm Mộ khó hiểu 【 Đội tóc giả làm chi? 】

Lâm Triều nở nụ cười bí hiểm 【 Lớp 10 có một cậu nhỏ cũng tham gia nhảy múa cổ vũ, tụi chị tính mang tóc giả cho nhóc ấy đội 】

“…” Lâm Mộ thật sự không hiểu, rốt cuộc thì cái sở thích kỳ cục thích nhìn con trai giả trang thành con gái của chị mình là từ đâu mà có, nào có ngờ đầu sỏ gây nên việc này chính là mình đâu.

***

Đồng phục của đội cổ động không khó kiếm, Khôn Kiền vốn có đội thể dục dụng cụ, trang phục lần này chính là do bọn họ cung cấp, nhưng còn thiếu vài bộ, Lâm Mộ báo số lượng với Sở Lâm, sau đó chờ xưởng may mang đến là được.

Đợi đến khi quần áo được đưa tới, Lâm Mộ lại đi giám sát vận động viên các lớp luyện tập đội hình diễu hành vào sân, An Cẩm Thành đang ngồi trên bục chủ tịch, nhìn bộ dáng có vẻ như bận rộn đến tiều tụy cả người.

Mỹ nhân lạnh lùng giờ phút này thoạt nhìn như một chậu bông mất nước, đóa hoa heo héo, nhan sắc cũng tàn phai, nhìn thấy Lâm Mộ cũng không còn sức để mà bày đặt ra vẻ, chỉ hơi gật gật đầu xem như chào hỏi.

“Còn ba ngày nữa.” Lâm Mộ nói, không rõ là an ủi đối phương hay tự an ủi mình “Ráng ba ngày nữa là khỏe.”

An Cẩm Thành mặt mày ỉu xìu gật gật đầu, Lâm Mộ phát hiện đội cổ động đang bước diễu hành đi vào sân, thoạt nhìn giống như đang luyện tâp, bỗng lên tiếng nói “Chị tôi có nói với cậu chưa?”

An Cẩm Thành đầy mặt dấu chấm hỏi, nhưng bởi vì có nhắc đến Lâm Triều nên mở miệng hỏi một câu “Nói cái gì?”

Lâm Mộ vươn tay chỉ ra ngoài sân trường “Chị ấy tham gia đội cổ động viên.”

An Cẩm Thành “?”

An thiếu gia giống như không dám tin, động tác cứng ngắc quay đầu lại, bởi vì có chút cận thị nên phải vươn người ra phía trước một chút để nhìn xem cho rõ.

Lâm Mộ còn đứng ở bên cạnh đưa tay chỉ tới chỉ lui cho An Cẩm Thành “Nhìn thấy chưa? Đứng ở ngay hàng đầu đó, động tác nhấc chân của bả cũng tiêu chuẩn dữ chứ.”

An Cẩm Thành “…”

Tiếng nhạc sôi động vang lên đinh tai nhức óc, cũng là lần đầu tiên Lâm Mộ phát hiện Lâm Triều hóa ra cũng có thiên phú khiêu vũ phết, vung tay múa chân chẳng những rất đều theo nhịp nhạc, dáng múa lại đẹp mắt, bởi vì không nghe thấy được nên ánh mắt của Lâm Triều vẫn luôn nhìn chăm chăm vào người múa dẫn đầu ở phía trước, nhưng vẻ ngoài của cô thật sự rất nổi bật, đứng giữa đội ngũ mà sáng lên tựa như ánh trăng, khiến cho người ngoài nhìn vào bất giác cũng bị hấp dẫn.

Lâm Mộ đứng nhìn say sưa, mà An Cẩm Thành ở bên cạnh sắc mặt lại càng lúc càng khó coi.

Cuối cùng giống như là chịu hết nổi, lạnh giọng nói với Lâm Mộ “Cậu đồng ý để cho cô ấy biểu diễn như vậy à?”

Lâm Mộ không hiểu vì sao người này bỗng dưng lại cáu kỉnh như vậy, có chút buồn cười nói “Có gì không tốt? Lan tỏa sức hấp dẫn của bản thân, để mọi người thấy chị ấy vừa xinh đẹp rạng ngời lại tràn ngập sức sống, có gì làm cậu bất mãn à?”

An Cẩm Thành nghẹn họng, thật sự không cách nào phản bác lại lời này, nhưng vẻ mặt lại thực sự rất khó chịu rất không cam tâm, há miệng khép miệng vài lần, lại nhắm mắt mở mắt vài lượt, mới gượng ra một câu “Váy.. ngắn quá.”

Lâm Mộ cứ ngỡ là lỗ tai mình nghe nhầm, cậu quay đầu lại nhìn váy của các nữ cổ động viên đang mặc, đúng là không dài lắm, nhưng cũng gần đến đầu gối mà, hơn nữa bọn họ còn mặc quần bó bên trong, căn bản không cần lo để lộ cái gì.

Lâm Mộ ngẫm nghĩ hồi lâu, đột nhiên giật mình ồ lên, vẻ mặt đắc ý dào dạt giống như là vừa tóm được cái đuôi nào đấy của An Cẩm Thành, vươn tay câu cổ đối phương, nhỏ giọng hỏi “Nói xem xem, bạn gái của cậu trong đội cổ vũ đúng không? Không muốn người ta giơ chân lên cho thằng khác nhìn thấy đúng không?”

An Cẩm Thành “…”

Lâm Mộ hỏi thì hỏi như vậy chứ cũng chẳng trông mong gì An thiếu gia sẽ thừa nhận, Lâm Triều vừa mới tập xong đã thấy em trai “kêu” mình qua, hai người liền kẻ trên người dưới cách cái bục chủ tịch “tán gẫu” với nhau.

【 Giúp em hỏi thăm cái này, hỏi xem trong đội ai là bạn gái của An Cẩm Thành 】Lâm Mộ ra dấu thủ ngữ cũng không thèm che giấu ai.

Lâm Triều biết An Cẩm Thành hiểu thủ ngữ, cho nên có chút khó hiểu liếc nhìn An Cẩm Thành một cái, mới “đáp” lại 【 Mi hỏi thăm cái này làm gì? 】

Lâm Mộ nói bừa 【 Cậu ta bất mãn váy của đội chị quá ngắn, nổi máu ghen kìa 】

Lâm Triều 【 … 】


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.