Tô Hiểu Thần đi xuống siêu thị lầu dưới mua quần áo lót, lúc đi lên lầu trên lại chạy nhầm chỗ, gõ cửa nhà bên cạnh cả nửa buổi, cuối cùng vẫn là Tần Chiêu Dương mở cửa xách cô về.
Tô Hiểu Thần cảm thấy rất rất xấu hổ.
Tần Chiêu Dương lấy chìa khóa từ trong ngăn kéo ra đưa cho cô, “Đây là chìa khóa chỗ này, sau này muốn tới thì cứ tới, muốn ăn gì ở đây cũng đều có, sống ở đây cũng rất thuận tiện, có phòng khách.”
Dứt lời, anh dừng một chút, dùng giọng cảnh cáo nói: “Chỉ cho mình em đến đây thôi, nơi này mặc dù anh cũng không thường xuyên đến, nhưng nếu em mang người khác đến đây, cẩn thận anh lột da em đấy.”
Tô Hiểu Thần bị sắc mặt kia của anh hù cho một chút, yếu ớt hỏi một câu: “Lột ngang hay là lột dọc?”
Tần Chiêu Dương quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, giọng điệu lành lạnh: “Lột hết quần áo trước đã.”
Tô Hiểu Thần run run, ôm quần áo đi tắm.
Chờ đến sau khi cô ở trong phòng tắm lúc la lúc lắc cao giọng hát đi hát lại một bài “Hai con hổ” trở ra, Tần Chiêu Dương đã tựa vào ghế sofa mà ngủ thiếp đi.
Tô Hiểu Thần ngồi chồm hổm bên cạnh anh một hồi, thẳng tay nhéo nhéo khuôn mặt anh, nhưng cũng không dám nhéo mạnh, sợ anh tỉnh lại. Chỉ có điều mặc dù ra tay rất nhẹ, Tô Hiểu Thần lại có loại cảm giác mình đang chiếm tiện nghi của anh….
Tuy rằng đây là sự thật a.
Giở trò một lúc anh cũng không có tỉnh, Tô Hiểu Thần đoán chừng anh có lẽ đã rất mệt mỏi rồi, liền đi vào trong phòng ngủ ôm chăn ra đắp cho anh.
Chờ tới khi cô chân trần đi ra, anh đã tỉnh lại, đang cởi quần áo, lộ ra phần lưng cường tráng của mình.
Tô Hiểu Thần nuốt nuốt nước miếng, tiến lên chọc chọc mấy cái, “Cơ bắp a….”
Sau khi Tần Chiêu Dương cởi áo sơ mi ra, bên trong vẫn còn một chiếc áo ba lỗ trắng, ở dưới ánh đèn lờ mờ càng làm hiện ra dáng người thon gầy cường tráng của anh.
Anh coi như bên cạnh không có người bắt đầu cởi thắt lưng, thấy cô vẫn không biết sống chết đông bóp một chút, tây nặn một chút, anh dứt khoát xoay người lại, động tác từ tốn lại ưu nhã.
“Anh muốn cởi quần, em còn muốn xem đến khi nào?”
Tô Hiểu Thần trợn tròn mắt, “Anh cởi quần làm gì….”
“Tắm.” Đang lúc nói chuyện, anh đã lưu loát cởi xong chốt thắt lưng, chậm rãi đem thắt lưng rút ra, chốt kim loại phía trên thắt lưng dưới ánh đèn hiện lên một tầng cảm xúc ôn hòa.
Tô Hiểu Thần mắt chớp cũng không chớp một cái, “Nếu anh tắm tại sao lại ở phòng khách cởi quần?”
Tần Chiêu Dương vốn là muốn đùa giỡn giở trò lưu manh nhìn Tô Hiểu Thần chạy bán sống bán chết một chút, nhưng cô thoạt nhìn lại không có chút nào sợ hãi, anh nhất thời cũng không còn hứng thú, lười biếng trả lời một câu: “Đây là nhà của anh, anh thích làm sao thì làm vậy.”
Tô Hiểu Thần đưa tới một cái ánh mắt “Anh nói rất có đạo lý”, ôm chăn lông quay mặt qua, “Em cũng phải cố gắng làm việc để dành tiền mua nhà a, sau đó sẽ nuôi một bé thú cưng vừa thông minh lại đáng yêu trong nhà!”
Tần Chiêu Dương vẫn luôn không thích cún cưng, mặc dù trong nhà, Trình An An rất nhiệt tình đối với thú cưng nhưng lại không có kiên nhẫn, Tần Mặc thì lại luôn ôm một tâm thái vợ làm gì luôn luôn đúng, vợ muốn làm gì luôn luôn có thể, còn Noãn Dương thì vẫn muốn nuôi nhưng lại không dám nuôi, một người ưa sạch sẽ mức độ nhẹ như anh cũng không thích việc có một sinh vật không có việc gì làm lại đi hít hít hà hà cọ cọ làm nũng lấy lòng, thỉnh thoảng lại còn rụng lông ra một chút nào.
Còn không bằng nuôi một Tô Hiểu Thần, lúc nhàm chán thì trêu chọc cho xù lông lên, mặc dù cũng không phải là vô cùng sạch sẽ gì, nhưng ở trong phạm vi anh có thể chịu đựng, quan trọng là cô lại không có rụng lông….
Nghĩ như vậy, ánh mắt Tần Chiêu Dương nhìn Tô Hiểu Thần cũng ôn nhu đi một chút, anh thuận tay lấy áo ngủ để ở một bên lên, giơ tay lên xoa xoa đầu cô, “Đi ngủ đi, anh không chịu trách nhiệm ngày mai gọi em dậy đâu nha.”
Tô Hiểu Thần ngoan ngoãn “A” một tiếng, ôm chăn trở về phòng, cũng không nghĩ tới chình mình hẳn là phải ở trong phòng khách, kéo chăn mền tắt đèn đi ngủ.
Lúc Tần Chiêu Dương tắm xong vào phòng, còn cảm thấy kì quái một chút, đang giơ tay lên định bật đèn, lại nhìn thấy trên giường nổi lên một hình dáng gồ ghề của sinh vật không rõ, anh lắng tai nghe ngóng một chút, nhất thời nở nụ cười.
Cái này cũng có thể là lộn phòng.
Anh cũng không định mở đèn, đi tới trước giường chỉ bằng cảm giác mở ngọn đèn bàn lên.
Tô Hiểu Thần cuốn chăn nằm thành hình chữ đại trên giường, đã ngủ say, hô hấp rất bình ổn lại có quy luật, nhẹ nhàng đều đều.
Anh ngồi bên mép giường một hồi, suy đi tính lại không biết mình nên làm một chính nhân quân tử đi sang phòng bên cạnh ngủ hay vẫn là nên làm cầm thú một lần trực tiếp lên giường đây….
Nhưng suy nghĩ một hồi anh lại bất đắc dĩ vùng lên, Tô Hiểu Thần ngủ như chết vậy, anh cho dù có lên giường thì cũng không làm được cái gì a, muốn cầm thú thì cũng phải có người phối hợp mới được chứ.
Hơn nữa, đây là phòng của anh, giường của anh nha!
Nghĩ như vậy, Tần Chiêu Dương rất là yên tâm thoải mái đem Tô Hiểu Thần đẩy một cái sang bên cạnh, tắt đèn rồi lên giường nghỉ ngơi, vừa mới nằm lên, Tô Hiểu Thần liền tự động tự phát đem chăn cuốn qua.
Anh vừa mới tắm xong, trên người còn có chút lành lạnh, bị cả người ấm ấm nóng nóng của cô dính sát vào, làm cho cả cánh tay anh cũng đều nóng hôi hổi.
Anh nghiêng người sang đắp kín chăn cho cô, lúc này mới kề bên cạnh đầu cô ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau Tô Hiểu Thần tỉnh lại cũng không có nửa điểm chán ghét, nhìn chằm chằm trần nhà chốc lát lại đưa tay đẩy đẩy Tần Chiêu Dương, “Bữa sáng ăn gì đây?”
Tần Chiêu Dương mở to mắt nhìn sang, thanh âm còn có chút khàn khàn, “Thức dậy là liền nhớ đến ăn, Tô Hiểu Thần em là heo sao?”
Tô Hiểu Thần nhấc chân đạp anh, anh buồn buồn cười rộ lên, nhìn nhìn giờ, đem cô ôm vào trong ngực, tay chân cũng ép tới gắt gao, “Làm gì mà lại dậy sớm như vậy, lại ngủ với anh tiếp đi.”
Tô Hiểu Thần giãy dụa ở trong ngực anh toát ra một ý nghĩ: “Ngủ quên thì làm sao đây?”
“Ngủ quên không ăn điểm tâm là có thể kịp.” Anh nói xong câu đó, đặt cằm ở trên đầu cô, “Ngậm miệng.”
Một câu “vậy bữa sáng rốt cuộc là ăn cái gì đây” của Tô Hiểu Thần liền lặng lẽ nuốt trở vào.
Lúc Tần Chiêu Dương một đường đưa cô đến trước cửa công ty thì đã không còn kịp rồi, Tô Hiểu Thần giương mắt nhìn các quán bán đồ ăn sáng, nước mắt lưng tròng, “Bữa sáng a, ngày mai các ngươi chờ ta.”
Tần Chiêu Dương quay qua nhìn cô một cái, chậm rãi, “Anh mua mang lên cho em.”
Tô Hiểu Thần hừ một tiếng, tiếp tục không thèm để ý tới anh.
Cô hùng hùng hổ hổ đi quẹt thẻ, anh liền thật sự xếp hàng đi mua đồ ăn sáng, sau đó đóng gói kỹ càng công khai đem lên lầu cho cô.
Thái tử gia từ trước đến nay luôn yêu thích việc đối với mọi thứ sở hữu đều gắn lên cái nhãn thuộc về mình, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ, lúc nhân viên tiếp tân hỏi anh có hẹn trước hay không anh liền rất đương nhiên hỏi lại một câu: “Gặp bạn gái của tôi lại còn phải hẹn trước hay sao?”
Nhân viên tiếp tân nhìn khuôn mặt này hơi có chút quen thuộc… Trên thực tế thì chỉ cần là soái ca, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy hết sức quen mắt.
Cô nhã nhặn hỏi lại một câu: “Bạn gái của ngài là vị nào vậy ạ?”
“Tô Hiểu Thần.” Anh nói xong, nhíu mày một cái lại bổ sung thêm một câu, “Cô ấy mới tới thực tập, cô cũng không biết cô ấy đâu.”
Nhân viên tiếp tân lại đột nhiên nở nụ cười ý tứ không rõ, “Biết chứ.”
Tần Chiêu Dương lúc này nhíu mày, ” Hả?”
Nữ nhân viên tiếp tân dịu dàng ôn nhu cười lại càng vui vẻ hơn, “Chiều hôm qua cô ấy xuống dưới lầu mua trà chiều, chật vật ôm nguyên một giỏ, sau khi vào cửa lại không nhìn đường, bị kẹt tại cửa nhỏ.”
Tần Chiêu Dương nhìn về phía cánh cửa kính bên cạnh cửa chính theo phương hướng tay cô chỉ, chậm rãi cười một tiếng, thực sự là đồ ngốc kia có thể làm ra được chuyện như vậy.
“Tần thiếu gia.”
Anh vừa mới hỏi rõ vị trí cụ thể của cô, lúc định rời bàn tiếp tân đi lên lầu, liền nghe được có người đang gọi mình.
Anh vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy lão tổng Kha Thụy của công ty quảng cáo Kha Thụy đang bước nhanh đi đến.
Anh nhíu mày, cũng cười cười, “Kha tổng.”
Kha Thụy liếc nhìn đồ anh đang cầm trong tay, trong lòng lập tức sáng tỏ, “Đây là?”
Lúc này Tần Chiêu Dương không tùy tiện nhắc tới tên của Tô Hiểu Thần, chẳng qua là cười cười một tiếng, “Đưa đồ ăn sáng.”
Anh không đề cập tới tên, Kha Thụy cũng không dám hỏi, chỉ cười nói: “Thật là không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể gặp được Tần thiếu gia.”
Công ty quảng cáo Kha Thụy cùng công ty Tinh Quang là quan hệ hợp tác lâu dài, sau khi anh trở về liền tiếp nhận toàn bộ công việc, trợ lý cũng đã từng cùng bên này giao thiệp qua, nhưng anh thì lại vẫn chưa từng cùng Kha Thụy gặp mặt qua.
Chỉ là không nghĩ tới lần này lại trùng hợp như vậy, vừa vặn lại đụng phải.
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, vào thang máy, Kha Thụy mới lên tiếng: “Dự án hợp tác hạng nhất gần đây có lẽ phải cần Tần thiếu gia tự mình xem qua.”
Tần Chiêu Dương gật đầu, ấn nút đi lên lầu, “Ừ, tôi biết. Hôm nay ở đây không nói chuyện công việc, đưa xong bữa sáng là tôi đi liền.”
Kha Thụy âm thầm để ý tầng lầu một chút, cũng nở nụ cười, “Vậy tôi cũng không làm chậm trễ cậu nữa, sau này còn gặp lại.”
Tô Hiểu Thần chạy gấp rút, lúc này còn đang bình ổn lại hô hấp đây, nghe thấy tiếng nghị luận trong phòng làm việc, vừa quay đầu nhìn qua, đã nhìn thấy Tần Chiêu Dương đang đi tới, cô cứng ngắc ngồi tại chỗ trợn tròn mắt.
Mới vừa rồi còn cho là anh đùa giỡn, anh cư nhiên lại thực sự đến.
Tần Chiêu Dương mua cho cô một tô cháo thịt nạc trứng muối, lại thêm một ít dưa góp, còn có hai trứng trà, một ly trà sữa nóng.
Biết cô đi làm cũng bất tiện, anh đem đồ để xuống, nhẹ nhàng dặn dò mấy câu xong liền đi.
Tô Hiểu Thần vẫn luôn trong trạng thái suy nghĩ viển vông, thấy được trứng trà cũng như thấy được cha ruột vậy, anh chân trước vừa mới đi, cô chân sau liền mang đồ ăn sáng đến phòng giải khát, không kịp chờ đợi liền bắt đầu mở ra nuốt vào bụng.
Nghe nói trứng trà chính là món ăn tiêu chuẩn của cường hào ác bá đấy…..
Chờ cô giải quyết xong bữa sáng, thỏa mãn trở lại phòng làm việc, chân vừa mới bước vào, ánh mắt bát quái của mọi người liền phóng qua.
Cô ngượng ngùng gãi gãi đầu, đánh thái cực quyền, “Mùi hơi nặng sao? Tôi mở cửa sổ cho thoáng khí nha.”
Cô không muốn nhiều lời, mọi người còn chưa quen thuộc lắm nên cũng không tiện hỏi, ôm một lòng tràn đầy bát quái bắt đầu phấn đấu làm việc cho ngày hôm nay.
Trên mặt Tô Hiểu Thần rất bình tĩnh rất trầm ổn, trong lòng lại huyên náo vô cùng.
Ha ha ha ha, nhân loại ngu xuẩn các ngươi, nhất định là rất muốn biết chàng trai vừa rồi vẫn còn độc thân hay không đi?
Ta liền không cho các người biết, ha ha ha ha!
Cô nghĩ như vậy, thiếu chút nữa trên mặt cũng đều hiện hết ra, ho nhẹ hắng giọng một cái, cô lúc này mới thoải mái tự nhiên ngồi trở lại trước bàn mình, bình tĩnh bắt đầu công việc ngày hôm nay.
Nhìn tài liệu một hồi, cô lặng lẽ nhìn lướt qua ly trà sữa ấm áp bên cạnh tay mình, lại ho nhẹ một tiếng ——
Làm sao mà qua bốn năm rồi, còn không biết cái gì gọi là khiêm tốn cơ chứ… Quán bán đồ ăn sáng ở dưới lầu cũng có một anh chàng bán hàng, lẽ ra cô định gọi điện thoại mua ở bên ngoài, hôm nay có thể nếm được món ngon số 8 trong truyền thuyết.