Nuông Chiều

Chương 23



Việc báo danh của Hạ Du rất thuận lợi, chỉ là khi Hạ Mãn trình tư liệu và chữ ký của cha mẹ, hắn có thể cảm nhận được một ánh mắt hướng về phần lưng mình, sâu thẳm, bén nhọn.

Hắn do dự quay đầu lại, Hạ Tu Âm bình thản nhìn hắn: “Anh họ, làm sao vậy?”

Hạ Mãn đành phải mỉm cười.

Trường tiểu học có cơ sở giảng dạy tốt nhất cùng các giáo viên giỏi trong tỉnh, Hạ Tu Âm dẫn Hạ Du chậm rãi đi tham quan trường một vòng, cuối cùng dừng lại trước bể bơi nghỉ chân.

“A Du, chúng ta ngồi xuống một chút.”

Bốn người ở dưới cây to tìm ghế dài, Hạ Du dựa vào bên người tỷ tỷ, vợ chồng Hạ Mãn thì cùng các nàng ngồi ở đối diện.

Hạ Du lúc đầu có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn đến mấy bạn nhỏ kia cũng được người khác ôm lấy, liền dễ chịu chút.

Khuỷu tay Hạ Mãn đặt ở đầu gối, thân người hơi nghiêng về phía trước : “Tiểu Du…… Đến nhà chú và dì chơi được không?”
Hiện tại hắn cũng không dám cầu Hạ Du có thể cùng bọn hắn ở cùng một chỗ.

Hạ Tu Âm híp mắt.

Cô nghịch tay Hạ Du, ôn hòa nói: “A Du muốn đi không?”

Ngón tay Hạ Du bị nhéo nhẹ.

Vì thế, nàng hướng lòng ngực Hạ Tu Âm cọ cọ: “Tỷ tỷ nói hôm nay đi mua đồ dùng học tập……”

Có lẽ trong mắt Hạ Mãn và vợ hắn mất mát quá rõ ràng, thanh âm nàng kiều kiều, làm người khác không đành lòng cự tuyệt, “Chú dì có nhớ con, thì gọi điện thoại cho con được không?”

Hạ Mãn biểu tình tỉnh lại một chút: “Vậy khi nào chú gọi điện thoại cho con thì được?”

Hạ Du nghĩ : “Mỗi ngày, con đều phải cùng tỷ tỷ đọc sách, học tập, có đôi khi không tiếp được điện thoại…… Chú, khoảng sáu giờ tối, con vừa ăn xong cơm tối, tỷ tỷ và con sẽ cùng nhau ở phòng khách làm thủ công.”

Hạ Mãn liên tục gật đầu, “Được…… được, chú sẽ không chậm trễ con học tập.”
Hạ Tu Âm an tĩnh xem bọn họ hỗ động, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc không rõ.

Sau lại cùng bọn họ đi dạo chỗ khác.

Hạ Tu Âm cùng Hạ Du đi qua một hàng cây cao lớn, gió lười nhác thổi qua giữa cành lá tinh tế rào rạt, quay cuồng tạo nên âm thanh xanh non.

“Tỷ tỷ, loại lá cây này thật giống với trái tim.” Đôi mắt Hạ Du phản chiếu lại bầu trời xanh cùng cành cây vắt ngang mạnh mẽ.

Một chiếc lá rơi khỏi đầu cành.

Hạ Tu Âm không khỏi nhìn xem hàng cây bên đường mà cô đã thường thấy.

Hạ Du vươn tay, bắt được lá cây.

“Tặng…… tỷ tỷ.”

Nàng cầm trái tim kia, thật cẩn thận đặt xuống trong tay Hạ Tu Âm.

Song, Hạ Du nở một nụ cười mềm mại.

“Khăn giấy ướt, bút chì, gọt bút chì, thước thẳng……” Hạ Du liệt một danh sách cho tỷ tỷ, cũng như kiểm tra lại dụng cụ của mình.
Trên đầu gối nàng đặt một cặp sách mềm mại, kiểu dáng hoạt bát nghịch ngợm, lại không lạ mắt.

“Tỷ tỷ, được rồi.”

Hạ Du đem khóa kéo kéo lại, ôm cặp sách nhìn về phía Hạ Tu Âm, cằm tựa vào dây đeo.

“Túi mỹ thuật để ở nhà, nếu lão sư có yêu cầu, chúng ta hãy mang đến, được không?”

“Được~”

Hạ Tu Âm dắt nàng xuống xe.

Vào ngày khai giảng, chủ nhiệm lớp ngồi ở bục giảng, các bạn nhỏ vô cùng náo nhiệt.

Đi ngang qua một gian phòng học sáng sủa, sạch sẽ, Hạ Tu Âm cùng Hạ Du dừng lại ở lớp đầu tiên của khối ba.

“Nhớ uống nước ấm, máy cấp nước chờ ấm lên mới dùng.”

Hạ Du nắm chặt quai đeo cặp sách: “Dạ!”

“Giờ giải lao dài, đừng quên rửa táo rồi hẵng ăn.”

Hạ Du ngoan ngoãn gật đầu.

“Tôi cũng đi học, cùng nhau cố lên.” Hạ Tu Âm mặt mày cong cong.

Tiểu hài tử có chút ngơ ngác, nàng nhấp nhấp miệng, cúi đầu.
“Được~” thanh âm nho nhỏ.

Bên cửa sổ phòng học đột nhiên xuất hiện một đại tỷ tỷ xinh đẹp, rất nhiều bạn nhỏ đều ngoái đầu ra ngoài nhìn, lại vừa vặn thấy đại tỷ tỷ bên cạnh một củ cải nhỏ.

Nha, hình như là bạn mới.

Hạ Tu Âm vốn định nhìn Hạ Du vào phòng học, nhưng tiểu hài tử không chịu, nói là muốn tỷ tỷ đi trước.

Nàng đành phải sờ đầu Hạ Du, cùng nàng nói tạm biệt.

Hạ Tu Âm nghe thấy được các bạn nhỏ trong phòng học xì xào bàn tán, giống một đám chim sẻ nhỏ ríu rít, ầm ĩ không ngừng.

Đi chưa được mấy bước, cánh tay buông xuống bên cạnh lại có hơi khẽ động.

Cô cúi đầu, hai ngón tay trắng mịn từ từ nắm lấy lòng bàn tay kia.

Nhìn qua, cô dắt lấy tiểu hài tử.

“Tỷ tỷ……” Hơi thở không yên ổn nhẹ gọi.

Trong mắt Hạ Tu Âm phù* điểm ý cười, lại thật mau trừ khử.
*phù: nổi lên

Cô để yên cho tiểu hài tử nắm.

“Tỷ tỷ.” Hạ Du thanh âm lớn một chút.

Cô xoay người, ngồi xuống trước mặt tiểu hài tử.

“Để tỷ tỷ xem, làm sao vậy?”

Tay Hạ Du còn nắm tay cô.

Tiểu hài tử vẫn còn chưa có khóc, nhưng vành mắt đỏ nhìn qua càng làm cho nhân tâm đau.

“Tỷ tỷ, khi tan học, chị đến đón em được không?”

Tuần đầu tiên ở trường chỉ là khóa huấn luyện quân sự, hôm nay đến lấy đồng phục và nghe hiệu trưởng vận động, sẽ nhanh tan học.

Hạ Tu Âm vốn định đồng ý, nhưng bị ánh nhìn mang theo sự chờ mong như vậy, câu nói trên đầu lưỡi lăn lăn, rốt cuộc vẫn thay đổi khác.

Cô trên mặt mang theo xin lỗi: “A Du, cao trung so với tiểu học muộn một chút, có thể tôi……”

Hạ Du trong mắt lập tức tràn thủy quang, nàng hiểu chuyện đáp: “Em biết.”

“Vậy tỷ tỷ, ….em có thể đến trường học đón tỷ tỷ không?”
Hạ Tu Âm không nghĩ tới tiểu hài tử sẽ cho ra đáp án này, cô giấu đi kinh ngạc, yêu thương chạm chạm khóe mắt nàng, “Ở nhà chờ tỷ tỷ được không?”

Hạ Du chậm rãi đem ngón tay rút về.

“Được……”

Nàng cùng Hạ Tu Âm nói: “Tỷ tỷ, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Hạ Du khổ sở đứng tại chỗ một hồi, lúc này, nàng nghe được Trương lão sư cười gọi nàng:

“Xin hỏi có phải là Hạ Du không? Mau vào đây, cô sẽ phát sách giáo khoa mới.”

Trương lão sư giọng nói giảm xuống, trong lớp tức khắc có xao động.

Trong lớp, các bạn nhỏ đều đã đợi lâu.

Bạn học mới này nhìn qua so với bọn họ nhỏ hơn một chút, mang cặp sách đáng yêu, vẫn luôn ở cạnh đại tỷ tỷ, từ cửa sổ chỉ có thể nhìn thấy đầu nàng.

Thì ra, bạn học mới tên là Hạ Du.

“Suỵt——” lớp trưởng đặt một ngón tay lên miệng, “Các bạn, đừng dọa đến bạn mới!”
Trong sự mong đợi của mình, bọn họ thấy nữ hài diện mạo trắng nõn ngoan ngoãn, nhút nhát, sợ sệt đi vào phòng học.

Nàng cắt mái bằng, tròng mắt đen và ngấn nước, miệng nho nhỏ, nắm chặt quai đeo cặp sách, tay cũng nho nhỏ.

Bên hông cặp sách có một bình ấm nước, trên thân bình còn có một nhãn dán hình con thỏ màu hồng.

“Thật đáng yêu……”

“Cậu ấy rất nhỏ nha.”

“Chỉ đến cái mũi tôi……”

“Chỉ đến cái miệng tôi……”

“Chỉ đến bả vai tôi!”

“Chỉ đến ——”

Trương lão sư thấy bọn nhỏ càng nói càng thái quá, không nhịn được lên tiếng: “Được rồi, các bạn học.”

Cô cười cười nhìn về phía Hạ Du: “Bạn học mới có thể tự giới thiệu bản thân một chút không?”

【 Cùng nhau cố lên 】

Hạ Du nghĩ đến lời nói của tỷ tỷ.

Nàng nho nhỏ hít sâu một hơi, tự trấn an mình.

Các bạn nhỏ đều an tĩnh lại, mọi ánh mắt đều dừng ở trên người cô gái nhỏ.
“Tôi tên là…… Hạ Du, tám tuổi.” Thanh âm của bạn học mới dịu dàng, giống như tiểu oa nhi (búp bê).

“Tỷ tỷ tôi rất xinh đẹp, tôi thích chị ấy nhất.”

“Chị ấy…… Cũng thích tôi.” Hạ Du thanh âm càng ngày càng thấp, mặt cũng hồng lên.

Mắt nhìn Hạ Du nói không nên lời, một tiểu bằng hữu đột nhiên giơ cao cánh tay lên.

“Cô ơi! Em muốn hỏi bạn học mới một vấn đề!”

Trương lão sư nói: “Sao vậy? Bạn học Hướng Hạo?”

“Tên bạn học mới viết như thế nào nha?”

Hạ Du nhìn qua quá mềm yếu, Trương lão sư không thể không đem thanh âm phát ra nhu chút lại nhu chút, sợ dọa đến nàng.

“Em viết tên của mình được không?”

Đầu tiên Hạ Du học được chính là tên tỷ tỷ, sau là của mình.

Nàng gật đầu, tiếp nhận phấn của Trương lão sư.

Bạn học mới nhón mũi chân lên bảng đen từng nét viết xuống ——
【 Hạ Du 】

Hoành bình* thẳng, không thể nói là khí khái*, nhưng nó rất gọn gàng.

*hoành bình: ngang bằng chính giữa, không thiên bên nào 

 *khí khái: cứng cỏi

Trương lão sư có chút hoài nghi những gì mà cô đã biết được trước đó, đứa nhỏ này, không giống như là chưa từng tiếp thu giáo dục chính thức.

Sau khi viết xong, Hạ Du mở tay nhỏ ra, một đoạn phấn viết đặt vào lòng bàn tay.

“Lão sư, trả cô.” Thanh âm kiều kiều.

Trương lão sư thích tiểu hài tử này.

Cô nói: “Có đồng học nào biết từ “Du” này có ý nghĩa gì không?”

Một đám củ cải nhỏ nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.

“Du, chỉ chính là mỹ ngọc, hảo ngọc.”

“Người đã đặt tên cho đồng học Hạ Du, muốn ký thác cho Hạ Du những điều tốt đẹp nhất.”

“Người đó nhất định yêu bạn ấy rất nhiều.”

Các bạn nhỏ kinh ngạc cảm thán.
Mà Hạ Du ——

Nàng hơi hơi giương môi, con ngươi thuần sắc sạch sẽ đến kỳ cục, thủy ý nhợt nhạt bên trong.

Được yêu…… Nha.

Hạ Tu Âm theo dòng người ra khán phòng, sắc mặt rất kém.

Cô không nghĩ tới, động viên đại hội lạn diễn ra suốt bốn giờ.

Trước đó, thậm chí bộ phận tuyên truyền còn chiếu video hơn nửa giờ.

Cô nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rưỡi.

Thứ ba, tiểu học tỉnh tan học lúc bốn giờ.

“Lớp trưởng, về nhà sao?” Bị mấy nam sinh xung quanh ồn ào, một nam sinh cợt nhả thò qua.

Hạ Tu Âm nhớ rõ, là vài người cùng lớp có thành tích hạng chót.

“Đi đón tiểu hài tử.” Cô miệng lưỡi ôn hòa, dưới chân đi nhanh, nam sinh vốn dĩ đang đối mặt với cô, chưa được hai bước đã đứng ở bên cạnh.

Hắn nói thầm: “Lúc này, trường học đều đóng cửa rồi.”

Hạ Tu Âm đưa lưng về phía hắn, bước chân hơi đình trệ, ánh mắt lạnh lẽo.
Cũng may, chưa có hứa với nàng.

Hạ Tu Âm mệt mỏi xoa ấn đường, bước chân cô chậm lại.

Trong môi trường hoàn toàn mới, học viên quanh mình làm càn ầm ĩ cười vui, hai bên hành lang cây cối giương nanh múa vuốt, bóng râm nặng nề áp lại, làm người hô hấp không thông.

Ồn ào, nhạt nhẽo……

Chướng mắt.

Thanh âm ồn ào tràn ngập ở trong đầu Hạ Tu Âm, gắt gao đánh vào màng nhĩ, đi vào tai trong, tựa hồ như muốn bóp chết ốc nhĩ non mềm.

Ngày này qua ngày nọ, năm này sang năm nọ, không bao giờ kết thúc.

Bỗng dưng ——

“Tỷ tỷ!”

Thanh âm chim nhỏ thanh khiết sạch sẽ, gột sạch bụi bẩn.

Thân mình Hạ Tu Âm cứng đờ.

Cô giương mắt lên nhìn.

Thuần khiết, sáng ngời tiểu hài tử, bên cạnh xe đang nhảy nhót, vẫy vẫy tay.

Ánh sáng rọi qua từ khe hở vụn vặt của lá cây, nhu hòa, mãnh liệt chiếu lên người Hạ Du.
Trên mặt đất nhảy lên một cái bóng nho nhỏ.

Hạ Tu Âm ánh mắt run rẩy.

Thấy cô nhìn qua, tiểu hài tử trong mắt sáng ngời, ngây thơ, không phòng vệ nhào đến cô.

Hạ Tu Âm thuận theo chính mình mở rộng cả hai tay.

Nàng được ôm trọn trong vòng tay.

Tiểu hài tử ở bên tai cô nói: “Tỷ tỷ, em tới đón chị~”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.