Hạ Du đầu tiên là một bước nhỏ, sau lại tăng tốc độ, cuối cùng dường như là nhào vào trong lòng ngực tỷ tỷ, cầm tay của cô.
Không chờ Hạ Du ngập ngừng nói cái gì, Hạ Tu Âm ghim một miếng dưa hấu, cô nắm tay nàng bằng tay kia.
Nước trái cây ngọt thanh đi qua cổ họng, cơn khát trong miệng Hạ Du giảm đi đôi chút.
“Em biết mấy ngày nay chú Lưu ở đâu không?” Hạ Tu Âm ôm tiểu hài tử vào trong lòng ngực, cúi đầu hỏi.
Hạ Du ngẩng mặt, nhỏ giọng nói, “Đêm qua chú Lưu ở hậu viện rửa xe……”
Nàng từ cửa rèm nhìn thấy.
Bị tiểu hài tử làm nghẹn, đem nửa câu sau nuốt trở về, Hạ Tu Âm ở vai sau Hạ Du cười ra tiếng.
Hạ Du cảm nhận được rung động từ lồng ngực tỷ tỷ .
Tỷ tỷ cười.
“Vậy em có nhớ trong vòng một tuần gần đây nhất, tỷ tỷ dạy em cái gì không?”
Nói tới học tập, Hạ Du nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng nhanh chóng nhớ lại: “Tính hai mươi bốn điểm, hình chữ nhật, hình vuông, giải toán hỗn hợp.”
“Trừ Châu tây khe, túc tân thị từ công cửa hàng……”
Nàng báo liên tiếp một loạt tên các bài thơ, sau đó bắt đầu ghi nhớ các từ đơn tiếng Anh, “breakfast, dinner, beautiful……”
Đến khi nàng dự định đem 《 Tam Tự Kinh 》 đọc lên, cho dù cảm thấy biểu tình nghiêm túc của nàng thật đáng yêu, Hạ Tu Âm cũng không thể không ngắt lời nàng.
“A Du có tự hỏi tỷ tỷ lấy những nội dung đó từ đâu không?”
Hạ Tu Âm nhìn tiểu hài tử lúng túng cúi đầu.
Hạ Tu Âm dắt nàng đi vào thư phòng, đi qua các khu vực bình thường các nàng thường đọc sách, vòng qua ngăn cách, Hạ Du đi vào đến khu vực nàng chưa bao giờ dám đến — khu làm việc được thiết kế trang trọng, tỷ tỷ sẽ ở một mình bên trong thật lâu.
“Đến xem.” Hạ Tu Âm nhẹ nhàng đẩy Hạ Du một chút.
Hạ Du đi chầm chậm đến tủ sách gỗ hắc hồ đào Bắc Mỹ được bao phủ toàn bộ bức tường, cao mà rộng, sắp đặt một phòng tối, một bên có thang lầu di động cùng bàn đạp.
Nàng nhìn thư tịch* được thiết kế tinh mỹ và cổ xưa, cảm thấy quá chói mắt, không tương thích với tài liệu tiểu học.
*thư tịch: sách và các tài liệu thành văn, thường nói về loại sách và tài liệu cũ, có từ lâu đời.
Bìa mặt có in các nhân vật hoạt hình, mục chủ đề được phóng to.
“Tỷ tỷ……” Hạ Du có chút phát không ra âm thanh.
Đôi mắt hài tử hơi trợn to, như là đang giữ bí ẩn, không dám xác định phỏng đoán, một chút mong đợi cùng niềm vui đan xen, chậm rãi nổi lên trong mắt, như là rơi xuống một ngôi sao.
“Tôi vẫn luôn giúp em chuẩn bị đi học……” Hạ Tu Âm làm như muốn chạm đến thủy quang trong mắt nàng, nhưng cuối cùng cô chỉ chạm lên khóe mắt Hạ Du.
Cô cười cười, “Cũng may em học nhanh, vừa vặn đến lớp ba.”
Hạ Du trong mắt đã đẫm nước mắt, đồng tử thuần sắc trong sáng xinh đẹp.
Nàng nhấp môi, hít thở đều nho nhỏ.
“Chú Lưu hai ngày này đến gần đó xem xét, đến xem môi trường của trường tiểu học và gặp giáo viên……”
“Nơi A Du của chúng ta đến học trong tương lai, nhất định không được kém.” Hạ Tu Âm vừa lòng nhìn tiểu hài tử suýt nữa khóc thành tiếng.
Đầu ngón tay Hạ Tu Âm sờ qua gáy sách của sách giáo khoa, như là thay Hạ Du chạm vào những hối tiếc mà cô chưa từng có trước đây, như là vì nàng tuyên cáo một tương lai rộng mở và sáng rõ.
Hạ Du nước mắt rơi “tách” “tách”, trong tầm nhìn nàng, thân ảnh tỷ tỷ lung lay.
Bên trong bối cảnh thâm trầm dày nặng, làn da tỷ tỷ trắng đẹp, mềm mại sáng rỡ.
Trước mắt nàng, nó càng trở nên sáng hơn.
Hạ Tu Âm đưa cho nàng mấy quyển sách mỏng.
Hạ Du xoa đôi mắt nhận lấy.
Là đơn tuyển sinh của một trường tiểu học.
Bìa mặt dùng bút nước làm ký hiệu, đại để là【 có thể 】, 【 kém】, 【 chờ xử lý】.
“Chữ của chú Lưu” Hạ Tu Âm giải thích.
Cô lấy ra hai cuốn trong số đó được đánh dấu 【 có thể 】.
“Đây là trường học cao cấp mà Diệu Diệu đang học.”
“Trường học chia làm 4 cấp là tiểu học, trung học, cao học và khoa quốc tế. Ở lớp thấp hơn, bọn họ sẽ chú trọng bồi dưỡng cách nói năng, thẩm mỹ, sở thích, áp dụng chế độ giảng dạy quốc tế tiên tiến nhất và thường xuyên tổ chức các hoạt động xã hội tiên tiến khác nhau”
“Bên trong toàn là những đứa trẻ giàu có, em có thể đến xã giao một vòng cũng không tệ……”
Thanh tuyến Hạ Tu Âm càng thêm nhẹ nhàng chậm chạp, quả thực là đang cố tình dẫn dụ.
Cô mở một trang tiêu đề khác.
“Đến chỗ này……”
Hạ Tu Âm nói: “Tiểu học công lập trong thành phố –“
Cô cười cười, chỉ đơn giản nói: “Cách cao trung tôi học chỉ mười phút lái xe.”
“A Du……” Cô từ trên nhìn xuống, thanh âm mơ hồ, “…… Tỷ tỷ tôn trọng suy nghĩ của em.”
“Diệu Diệu là người bạn đầu tiên của em, ở với em ấy, em sẽ thật vui vẻ.”
Hạ Du gật đầu, nhận lấy giới thiệu về trường học quý tộc kia, nhìn kỹ, mắt sáng rực lên.
“Diệu Diệu đang ở đây học.”
Ánh mắt Hạ Tu Âm trầm xuống, khóe môi cô hơi nâng lên, biểu tình ôn nhu đến quá phận.
“Thật tốt.” Hạ Du nói.
Đầu ngón tay Hạ Tu Âm nhẹ chỉ.
Một chút, một chút.
Tiểu hài tử không phát giác gì, nàng cầm lấy xấp tài liệu, chậm rãi đi về phía Hạ Tu Âm.
“Đa” “Đa”
Nàng đang đi đôi giày trong nhà có tai thỏ, nhìn qua mềm mại thuần khiết, rất thích hợp với nàng.
“Đa”
Hạ Du nhẹ nhàng ôm chặt tỷ tỷ, cánh tay vòng qua sau lưng Hạ Tu Âm đan lại.
Hạ Tu Âm cứng đờ, cô khắc chế buồn bực trong lòng, nàng nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ……”
“Em muốn gần chị một chút.”
Hạ Tu Âm nghe được một tiếng “lách tách” rất nhỏ, có gì đó mềm mại, gõ vào trái tim cô.
Khi Hạ Mãn tan tầm về nhà, thấy một khu giải trí nhỏ, một đám con nít cầm súng nước bắn quanh hố cát và cầu trượt, leo lên dây thừng vui đùa ầm ĩ.
Một số chỉ ba bốn tuổi, nhiều hơn là bảy tám tuổi.
Các phụ huynh ở cách đó không xa nói chuyện phiếm.
“Lão Hạ –” có người chào hỏi.
Hạ Mãn phất tay đáp lại, nhưng nhìn vào những khuôn mặt ngây thơ đó, không thể không bước đến.
“Dẫn con ra ngoài chơi à?” Hạ Mãn ở trong hố cát tìm được một cậu bé dơ bẩn cả người, cùng với người trước mặt như in cùng một khuôn mẫu ra.
Người đàn ông sau tai kẹp một điếu thuốc, nhưng không có ý đưa tay vào.
“Ban ngày nóng, bà nội nó giữ không cho nó ra ngoài, đợi tôi về, nó liền dắt tôi ra ngoài vui chơi.”
Hắn xắn quần tây lên, Hạ Mãn thấy được chân hắn đang mang giày.
“Nhìn xem, tên tiểu tử thối này, còn không để tôi thay quần.”
“Con trai luôn bướng bỉnh một chút.” Hạ Mãn phụ họa, không nói gì sai.
“Còn không phải–” Người đàn ông oai oai miệng, lại cũng không giống như là thật tình oán trách.
“Thấy nó lên học tiểu học, tôi trăm phương nghìn kế liên hệ trường học, không biết hút bao nhiêu thuốc, chân gầy đi hai phần…… Đầu năm nay, làm ba mẹ thật là không dễ dàng.”
Một thân ảnh nhỏ ở trong đầu lung lay.
Hạ Mãn lắc lắc đầu, lên tinh thần hỏi: “Vậy ông liên hệ xong rồi sao?”
“Còn đang hỏi……” Người đàn ông gãi đầu, “Mấu chốt là tên nhãi ranh kia còn ồn ào mỗi ngày không chịu đi học…… Thật là!”
Đi học…… Vấn đề đi học của Hạ Du có được giải quyết không?
Bất quá, có Hạ Tu Âm, hẳn là không có vấn đề gì.
Hạ Mãn suy nghĩ sâu xa, vừa lúc người đàn ông lại nói gì đó, hắn thuận thế tạm biệt.
Hạ Mãn nghe qua, biết Hạ Tu Âm cùng cha mẹ hoàn toàn khác biệt.
Cô ôn hòa, khiêm tốn, học sơ trung ở một trường tư nhân nổi tiếng trong tỉnh, đồng học đánh giá cô rất cao.
Sau khi tuyển sinh cao trung, cô đem hồ sơ ra nộp, nở mày nở mặt được trường trung học trọng điểm cấp tỉnh nhận, với danh hiệu kỳ thi tuyển sinh trung học số một.
Thế nhưng… hắn không thể tránh khỏi nghĩ đến lần duy nhất gặp mặt đó.
Cô gái mảnh khảnh xinh đẹp mặc thường phục mềm mại rộng rãi, sau khi được Hạ Du ôm hôn, lại nở ra một nụ cười ngây thơ.
Em họ này của hắn, coi Hạ Du như là tài sản quý giá mà đối đãi. Không giống như với tiểu hài tử, càng giống như là đối với món đồ chơi, đối với sủng vật…… Tuyệt đối khoan dung, nuông chiều làm người khác hít thở không thông, không cho cự tuyệt.
Hạ Mãn thở dài.
Hắn từ trong túi lấy ra chìa khóa, định mở cửa lại bị đẩy ra.
Quên đóng cửa sao?
Hạ Mãn nhíu mày.
“Gia Trân…… Lần sau phải nhớ đóng cửa lại, nếu không sẽ không an toàn.”
Hắn ở hiên nhà cởi giày da ra, bỏ vào tủ giày, đang chuẩn bị ngẩng đầu khi phát hiện dị thường —
Tủ giày có thêm hai đôi giày.
Một lớn một nhỏ.
Chưa thấy qua thương hiệu, sạch sẽ, mới tinh, thoải mái, không tương thích với những đôi khác trong tủ giày.
Hạ Mãn tay có chút run.
Hắn đổi dép lê, vừa nhấc mắt, thấy phòng khách có hai đứa nhỏ đang ngồi.
Hạ Tu Âm buộc tóc đuôi ngựa, quần yếm ngắn tay, màu sắc tươi sáng làm giảm đi sự tự tin không thể giải thích trên cơ thể cô, thêm một chút tính trẻ con.
“Anh họ, hoan nghênh trở về.”
Tay cô bị tiểu hài tử ỷ nắm lấy, Hạ Du đang mặc quần yếm tay trung màu vàng…
Hạ Tu Âm nhẹ nhàng lung lay, Hạ Du liền chớp đôi mắt thanh triệt, nói: “Chú, hoan nghênh trở về.”
Hạ Mãn mắt có điểm nóng, kinh hỉ lớn như là cho hắn một cái muộn con*.
*muộn con: có thể hiểu là có con muộn
Hắn đợi bao lâu, về đến nhà, đứa con ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách đợi hắn.
Nhưng sau khi phấn khích, những hối tiếc phiền muộn nhỏ xuất hiện, kèm theo đó là sự bất an không rõ.
Hắn cùng Gia Trân gọi cho Hạ Du rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng vừa hay tiểu hài tử không thể bắt máy, số lần càng nhiều, hắn cũng sẽ biết.
Nhưng hôm nay —
“Ai……” Hạ Mãn liền ứng vài tiếng, khóe mắt thoáng nhìn vợ mới thanh tỉnh lại, “Hoan nghênh em họ…… cùng Tiểu Du lại đây.”
Khác với hắn, trên mặt vợ hắn không có lo lắng, chỉ có tràn ngập vui sướng, Hạ Mãn có thể thấy nước mắt trong mắt Gia Trân.
Nàng cao hứng đến hỏng.
Hắn cũng vậy.
“Ăn kẹo không……” Hạ Mãn vội vàng lấy kẹo trong phòng, hắn và Gia Trân đều không thích những thứ này, cho nên đều để lại môt chỗ, “Lần trước công ty đưa một hộp chocolate nhập khẩu–“
“Anh họ, chúng tôi ăn rồi.” Hạ Tu Âm nói.
Hạ Mãn lúc này mới nhìn đến trên bàn bày mấy cái đĩa trái cây, trong đó một cái chất đầy chocolate.
Hắn xấu hổ cười cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Hai người…… Ở lại đây ăn cơm không?” Hạ Mãn nhìn con cá đang cầm, “Tôi sẽ đi ra ngoài mua thêm một ít……”
Hắn hận không thể tự đánh mình một chút, không nên lười, tan tầm thuận tiện mang đồ ăn trở về.
Trời tối rồi, đồ ăn cũng không đủ tươi, hắn và Gia Trân có thể tùy tiện đối phó, nhưng như thế nào có thể làm ủy khuất hài tử.
Ít khi nhìn thấy sự bối rối trong mắt một người lớn, đáng thương đến làm cô cơ hồ đối những lời định nói tiếp theo đều cảm thấy không đành lòng.
Hạ Tu Âm nhẹ giọng: “Anh họ, chúng tôi ăn rồi.”
Hạ Mãn nghe được Hạ Tu Âm cũng không cố tình che giấu thương hại.
Hắn liên tiếp gật đầu: “Cũng muộn rồi.”
Hắn thoáng nhìn Hạ Du, đứa trẻ mà hắn cùng Gia Trân có quan hệ thân thuộc. Đứa bé ngoan ngoãn, xinh đẹp, đang mở to đôi mắt an tĩnh mà nhìn hắn.
Sự bối rối gần như thiêu rụi hắn.
“Vậy hai người đến……” Hắn hỏi trong thất vọng.
Mỗi bước đăng ký học tiểu học đều cần có phụ huynh đi cùng.
Hạ Tu Âm nói: “Tôi muốn mời hai người cùng tôi bồi A Du báo danh, không biết…… anh họ và chị dâu có thuận tiện không?”
Gia Trân cùng Hạ Mãn đều ngẩn ngơ, cuồng hỉ* làm cho đại não bọn họ trống rỗng.
*cuồng hỉ: vui sướng đến phát điên
Đầu tiên là Hạ Mãn phản ứng lại, vội trả lời không ngừng: “Thuận tiện! Như thế nào lại không có thuận tiện!”
Hạ Tu Âm liệt kê các tài liệu cho bọn họ, yêu cầu bọn họ chuẩn bị tốt các bản sao.
Lúc sau, nàng để Hạ Du ở nhà Hạ Mãn một giờ.
Trước khi rời đi, vợ chồng Hạ Mãn đứng dậy tiễn các nàng đến cửa tiểu khu.
Hạ Mãn ngồi xổm trước mặt Hạ Du, hắn không dám tùy tiện chạm vào nàng, chỉ là không tha mà nhìn nàng.
“Tiểu Du, có cơ hội lại đến được không?”
Hạ Du nhìn tỷ tỷ, gật đầu.
Hạ Mãn trấn an cười.
Một ngày nào đó, hài tử sẽ quen bọn họ.
“Chú –“
“Hửm?”
Hạ Du nghiêm túc nói: “Con không thích ba.”
“Không thích mẹ.”
Nàng ở trước mặt Hạ Mãn dang ra cái tay nho nhỏ, để lên hai viên kẹo vào lòng bàn tay mềm mại.
Nàng đưa cho hắn.
“Con thích chú và dì.”
Hạ Du cười.
Đêm hè trong vắt không gió, trên trời những ngôi sao sáng lộng lẫy, nụ hoa dần dần nở ra, những cánh hoa non trắng nõn, lá hoa vươn dài.
Nàng giải thích.
Nàng không bài xích bọn họ.
Hạ Mãn nhắm mắt, không cho chút cảm xúc nào từ trong mắt chạy ra