Nice, sân bay quốc tế Côte d’Azur.
Chung Quan Bạch nhìn trước ngó sau, đậu xe vào ven con đường phụ cận sân bay.
Trên đường có rất nhiều du khách ăn mặc mát mẻ tùy tiện từ trong sân bay đi ra, bước chân nhẹ nhàng, trò chuyện với nhau rất nhàn nhã. Cơn gió nóng cuối hè thổi qua mang theo hương cỏ cây, thổi cho áo thun của Chung Quan Bạch dán sát vào người, lộ ra hình dáng cơ bụng xinh đẹp.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa hòe đi lướt qua hắn, hình như là người Tây Ban Nha, vừa đi vừa huýt sáo về phía Chung Quan Bạch.
Hắn nhướn mày không thèm để ý, vừa đi vào sân bay vừa nhắn tin cho Lục Tảo Thu: “Master Lục, em đang ở chỗ cửa ra nè, máy bay hạ cánh chưa?”
Hắn đang nhắn tin thì bị mấy gã đàn ông người nước ngoài râu ria xồm xoàm, trùm thân kín mít vác theo mấy cái túi to chen qua. Những người đó nói chuyện bằng thứ ngôn ngữ Chung Quan Bạch nghe không hiểu, cũng đi về phía đại sảnh, rất nhanh đã vượt qua mặt hắn.
Chung Quan Bạch lắc lắc cánh tay chửi nhỏ một tiếng, thuận tay đánh chữ than vãn với Lục Tảo Thu: “Tự dưng còn xuất hiện mấy tên du khách trùm áo khoác, Master Lục anh đừng mặc nhiều áo quá, bên ngoài nóng lắm.”
“Ừ, tôi mới xuống cabin thôi.” Lục Tảo Thu trả lời.
Chung Quan Bạch chờ không nổi bèn ấn phím tắt gọi qua, “Master Lục, để em vào tìm anh đi, anh có hành lý gì muốn xách không? Em vào đại sảnh xách hành lý giúp anh nha?”
“Không có.” Lục Tảo Thu nói, “Em cứ đứng yên tại chỗ chờ tôi.”
Chung Quan Bạch cãi lại: “Không được, em phải đi vào tìm anh.”
Chỉ trôi qua có một cuối tuần, nỗi nhớ của Chung Quan Bạch đã xông lên cào cấu khắp lồng ngực, cào cho đầu quả tim hắn cũng phải nhũn ra. Lục Tảo Thu quá bận rộn, mỗi ngày thời gian video call không nhiều lắm, mấy lần hắn muốn hỏi chuyện về khối lập phương đàn violin là như thế nào, nhưng Lục Tảo Thu ở đầu bên kia luôn mang vẻ mặt vừa dịu dàng vừa mệt mỏi làm tim hắn tê tái, không nỡ hỏi cái gì ra miệng.
Ngày đó Lance hỏi hắn: “Helen, cậu muốn mua một đôi tặng cho Menelaus yêu dấu sao? Thật ra tôi có thể giúp cậu hỏi mấy người bạn dân sưu tầm……”
Chung Quan Bạch hơi tự giễu trả lời: “Không, Menelaus đã có một cái rồi.”
Trên mặt Lance mang theo chút hâm mộ, “Ố, nói không chừng anh ta muốn tặng cậu bất ngờ nho nhỏ đấy.”
Chung Quan Bạch nhớ đến khối lập phương bị đặt tùy tiện sau chồng sách nhạc phổ, nhất định không phải là thứ được cẩn thận giữ gìn, “Không, có lẽ không phải đâu.”
Lance nhìn Chung Quan Bạch nửa ngày, khoa trương thở dài một hơi, trong đôi mắt màu phỉ thúy mang theo vẻ thông cảm, “Helen, cậu đã có Menelaus của hiện tại, thậm chí là tương lai, cậu còn muốn gì nữa?”
Chung Quan Bạch im lặng một lúc, lại bật cười, “Đúng thế, tôi còn đòi hỏi gì nữa chứ.”
Tuy nói thế, nhưng trước giờ đúng là hắn chưa từng nghĩ tới khả năng Lục Tảo Thu lãnh đạm khắc chế đã từng thích người khác, thích đến mức ngây thơ như một học sinh trung học chạy đi mua đồ lưu niệm tình nhân.
Lance quan sát biểu cảm của Chung Quan Bạch, “Vậy cậu còn cầu hôn Menelaus nữa không?”
Chung Quan Bạch nhìn chằm chằm vào cây đàn bên trong khối lập phương trong suốt, trả lời: “Sao lại không?”
Mặc kệ đằng sau khối lập phương kia có câu chuyện gì, thì đó vẫn là Lục Tảo Thu.
Đó là Lục Tảo Thu.
Còn thứ gì quan trọng hơn điều này hay sao?
Sau đó Lance có gọi điện lại, nói đã tìm giúp hắn một người bạn làm được nhẫn khảm đàn vĩ cầm, nhưng kỳ hạn chế tác đại khái phải mất một tháng. Chung Quan Bạch nghĩ, hơn một tháng nữa là đến ngày lập thu, cũng là sinh nhật Lục Tảo Thu, rất thích hợp để cầu hôn.
Hắn nghĩ đến chuyện sắp cầu hôn thì bước chân càng thêm nhẹ bẫng, hận không thể vội vã chạy đến bên cạnh Lục Tảo Thu, sau đó cho anh một cái ôm.
Hắn nói vào điện thoại mấy câu buồn nôn: “Master Lục, em vô cùng nhớ anh.”
Lục Tảo Thu: “Ừm.”
Chung Quan Bạch nhấn chặt điện thoại vào tai như thể làm vậy sẽ cách Lục Tảo Thu gần hơn một chút, “Em cảm giác được anh cũng cực kỳ nhớ em.”
Giọng Lục Tảo Thu mang theo ý cười, “Ừm.”
Chung Quan Bạch cố ý hỏi: “Nhớ em không?”
Lục Tảo Thu nói: “Tôi đi đến cửa ra rồi.”
Chung Quan Bạch tiếp tục hỏi: “Nhớ không?”
Lục Tảo Thu: “Tôi nhìn thấy em rồi, em cứ ở yên bên kia đừng nhúc nhích.”
Anh đã nhìn thấy Chung Quan Bạch ở phía xa, sờ sờ vào túi mình, trong đó giấu một cái hộp nhỏ.
Chung Quan Bạch vẫn ngoan cố hỏi trong điện thoại: “Nhớ không?”
Lục Tảo Thu cười nhẹ.
Chung Quan Bạch: “Em bắt đầu đọc thơ nhé.”
“Anh là ——”
“Được rồi.” Lục Tảo Thu muốn ngăn hắn lại, ý cười trong giọng nói muốn giấu lại giấu không được, “Em dừng lại đi, tôi đến rồi đây.”
Chung Quan Bạch cong môi cười rộ lên, “Master Lục, anh ở đâu, sao em không thấy?”
Lục Tảo Thu bất đắc dĩ nói: “Em quay đầu lại đi, quay đầu lại ——”
“Mas……” Chung Quan Bạch xoay người, khóe miệng còn vương ý cười hạnh phúc.
“…… ter……” Hai tiếng sau của hắn nhỏ đến mức gần như chỉ còn chính hắn nghe thấy, “…… Lục.”
Thời gian tựa như bị kéo giãn, một gã đàn ông trùm kín đồ đen chậm rãi giơ súng lên.
Họng súng đen ngòm nhắm vào một viên cảnh sát tuần tra an ninh sân bay đứng gác ở cổng vào.
“Đoàng!”
Viên cảnh sát bị một phát đạn bắn vỡ đầu, máu và não người bắn đầy đất, thân thể nặng nề nện xuống sàn nhà phát ra một tiếng bịch, trên mặt đất chỉ còn một bên đầu.
“Có súng!” Tiếng súng, tiếng thét chói tai, tiếng gào thất thanh, tiếng bước chân dồn dập.
“Người kia có súng!”
“Có xả súng!”
Đám đông hỗn loạn bỏ chạy tứ tán.
Nhưng đã không còn kịp nữa, mấy kẻ đồng bọn mặc áo đen đã lắp xong súng máy bắn phá khắp nơi, tiếng súng đùng đoàng như tiếng bước chân Tử Thần kéo đến. Một hàng dân thường thi nhau ngã rạp xuống như ruộng lúa mì đến mùa thu hoạch.
Khắp nơi chỉ toàn màu máu.
Những người không bị thương, người mặt mày xây xát vì trúng mảnh đạn, người mang cánh tay gãy nát, thậm chí có người ổ bụng còn chảy máu vẫn giống như phát điên chạy ra phía bên ngoài cánh cửa.
“Chạy mau!”
Chung Quan Bạch nghe thấy tiếng hét nứt toạc ngay bên tai.
Hắn đi ngược hướng dòng người, bị xô đẩy cho không thể đi tiếp. Xung quanh quá hỗn loạn, hắn căn bản không tìm thấy Lục Tảo Thu. Tiếng súng nổ oanh tạc ngay bên màng nhĩ, làm hắn không nghe rõ Lục Tảo Thu ở đầu bên kia đang nói với hắn cái gì.
“Cút ra!” Hắn bị đẩy một cái.
“Anh muốn chết à?” Có người gạt hắn qua một bên, cắm đầu chạy ra ngoài.
“Á!” Một cậu bé bị ngã dưới chân Chung Quan Bạch, hắn cúi xuống đỡ người lên.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn Chung Quan Bạch một cái, sau lưng lại nổ ra tiếng súng, cậu cúi đầu gạt tay hắn ra, nhanh chóng chạy ra xa.
“Đoàng!”
Một chiếc giày thể thao bé xíu mang theo vết máu văng trúng chân Chung Quan Bạch.
“Hạ súng xuống! Các người đã bị bao vây!” Hơn mười cảnh sát từ ngoài sân bay lao vào, giơ súng bắn chết một gã phần tử khủng bố đang nhắm vào một bảo an sân bay khác.
Hai tay súng bắn phá bên ngoài đã bị hạ gục.
Tình huống dường như đã được khống chế.
Bốn phía yên tĩnh trở lại.
Chung Quan Bạch cảm thấy bản thân không nghe được cái gì nữa, cảm thấy mình như đã chết, không thể thở được.
“Lục Tảo Thu, anh đâu rồi?!” Chung Quan Bạch nắm chặt điện thoại che tai hỏi, trước mắt có vô số người bị thương, trên mặt đất nằm bao nhiêu thi thể, không khí tràn ngập mùi máu, hắn gần như tuyệt vọng mà nói, “Em không tìm thấy anh……”
Đầu dây kia không có tiếng đáp lại.
Trước mắt có nhiều người như thế, nhưng lại không có Lục Tảo Thu.
“Em không tìm thấy anh……”
Đột nhiên hắn được một thân thể ấm áp ôm lấy.
Thân thể người kia mang theo hơi thở phong trần mệt mỏi vì lặn lội đường xa hòa lẫn với mùi thuốc súng.
“Đi thôi.” Giọng nói trầm thấp truyền vào tai hắn.
Chung Quan Bạch quay đầu lại.
Là Lục Tảo Thu.
Dường như vào thời khắc này không khí mới lại chui vào phổi hắn một lần nữa, hắn lập tức sống dậy.
“Bùm ——!”
Vẻ mặt thoát chết sau cơn kinh hoàng của Chung Quan Bạch cứng lại, khiến hắn hoàn toàn thay đổi.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Màng nhĩ gần như bị xé toạc.
Trong nháy mắt, hình ảnh giống như bị dừng lại.
Trái bom từ bên hông tên phần tử khủng bố còn lại nổ tung, khói lửa bỏng rát và bụi đất từ công trình bị phá vỡ bay mù mịt, mùi lưu huỳnh ập thẳng vào mặt.
Thân thể mấy nhân viên cảnh sát trong nháy mắt bị bụi mù nuốt chửng.
Mặt đất dưới chân rung chấn kịch liệt, không khí nóng đánh úp lên như muốn nghiền nát tất cả xương cốt ở bên dưới.
Chung Quan Bạch chưa kịp hành động gì đã được Lục Tảo Thu bảo vệ dưới thân, đầu hắn được ngón tay anh đỡ lúc nện người xuống mặt đất.
Trong nháy mắt dường như hắn nghe tiếng xương cốt vỡ vụn.
“Tí tách ——”
Máu tươi nóng bỏng dính dớp từ trên mặt Lục Tảo Thu chảy xuống, nhỏ lên mặt Chung Quan Bạch.
Đầu ngón tay hắn run lên, gian nan nâng cánh tay sờ lên mặt Lục Tảo Thu.
Đôi môi lạnh lẽo của anh khẽ cọ qua đầu ngón tay run rẩy.
“Quan……”
“Tách tách ——”
“Tách tách ——”
Càng lúc càng nhiều máu rơi xuống mặt Chung Quan Bạch như mưa.
Hắn hoảng loạn dùng tay muốn che miệng vết thương của Lục Tảo Thu lại, nhưng sờ chỗ nào cũng không thấy.
“Đừng……” Ánh mắt Lục Tảo Thu vẫn dịu dàng không khác gì ngày thường, chỉ là giọng nói thều thào thấy rõ giống như sắp đứt đoạn, “Đừng sờ nữa.”
“Rốt cuộc là ở đâu?!” Chung Quan Bạch gấp đến độ nước mắt cũng rơi xuống.
“Đó là…… máu của người khác. Đồ ngốc.” Lục Tảo Thu nhìn mặt Chung Quan Bạch không dời mắt, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Tiếng còi xe cảnh sát.
Tiếng còi xe cứu thương.
Bên ngoài đại sảnh sân bay bị quấn đầy dải phân cách.
Bốn phía toàn là xe cấp cứu, từng chiếc cáng cứu thương qua lại không ngừng đưa người bên trong ra ngoài.
Vài viên cảnh sát được phân công ở lại dọn dẹp hiện trường.
Một chiếc hộp móp méo sứt bản lề, mặt trên có hằn dấu ngón tay như đã từng được nắm rất chặt, bây giờ dơ bẩn đến mức nhìn không ra màu sắc, bên trong khe hở lóe ra ánh kim loại.
Một viên cảnh sát mặc đồng phục liếc thấy tia sáng này, hô lên một tiếng đi qua nhặt chiếc hộp lên. Anh ta phủi phủi bụi bám trên hộp, mở ra, bên trong đặt hai chiếc nhẫn.
Trong lòng nhẫn có chạm khắc tinh xảo đồ án ký họa đàn violin và đàn piano, ở giữa hai hình vẽ viết hoa một chữ cái.
Anh ta cầm một chiếc lên.
“Lu?”
Lại nhấc chiếc còn lại.
“Zhong?”