– Xin phép cô cho em vào lớp ạ. – Tiểu Kì đứng ngoài cửa lớp lễ phép.
– A! Sư tỷ!
Vừa nhìn thấy Tiểu Kì, cả lớp ồn ào hẳn lên. Sau khi mổ, Tiểu Kì nghỉ ở nhà một tuần. Nếu lúc trước, việc Tiểu Kì vắng mặt là một chuyện hết sức bình thường còn nay, thiếu vắng Kì, A1 như thiếu hẳn sức sống.
Mà phải nói thêm, kể từ giải bóng rổ, lượng người hâm mộ Tiểu Kì bỗng dưng tăng vùn vụt. Ngày nào cũng có người đến tìm Kì, hỏi han chừng nào cô đi học lại, gửi quà cho cô,… Lớp A1 cũng nhờ phước mà nổi tiếng lây. Bây giờ nhìn thấy Tiểu Kì thì cả lớp kích động chẳng khác diễn viên Hollywood xuất hiện.
Trái ngược với thái độ phấn khích của cả lớp, Tiểu Kì khẽ cau mày. Ai chả biết cô ghét nhất ồn ào. Và chỉ đợi giáo viên cho phép, cô bước nhanh vào chỗ, không quên lườm đứa to mồm nhất một cái (Hùng chứ ai). Ngôn Tình Sủng
Kì lạ là khi đứa to mồm câm miệng thì cả lớp cũng không ai dám hó hé nữa. Và tiết học lại tiếp tục diễn ra mà theo cảm nhận của Kì sư tỷ là: vô cùng chán ngắt. Có lẽ cô đã nghỉ quá nhiều và mất căn bản rất nhiều nên những điều giáo viên nói, cô không thể hiểu dù chỉ một từ.
Nhưng cô cũng chẳng quan tâm. Bằng cấp đối với cô chẳng là gì vì thế việc học cũng chẳng là gì quan trọng. Cô đi học chỉ vì “chưa bị đuổi” và thêm nữa là mẹ không cho phép cô ở nhà.
Tiểu Kì chán nản chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Dường như có gì đó trống trải nhưng cô chẳng nhạn thức mà cũng chẳng cần biết thiếu vắng cái gì. Cô ngồi đó, mặc cho thời gian trôi qua.
“Reng!!!!!”
Điều cô đợi chỉ có thế. Một tiếng chuông và cô được giải phóng khỏi cái lồng ngột ngạt này. Nhưng cô cũng biết nếu không chùn lẹ thì thế nào lũ rắc rối này cũng không để cho cô dễ dàng rời khỏi nên giáo viên vừa bước khỏi lớp thì Kì cũng đã hạ cánh an toàn xuống sân sau dãy lớp học. Nhưng chỉ đi được vài bước thì…
– Khoan đã!
Tiểu Kì hơi khựng lại nhưng cô nhanh chóng phớt lờ và tiếp tục bước. Tiếng bước chân phía sau ngày càng gấp rút và to dần, cuối cùng một bàn tay đặt mạnh lên vai Tiểu Kì.
– Này!
Kì bị kéo quay người lại. Trước mặt cô bây giờ là một nữ sinh khá dễ thương, tóc dài uốn xoăn nhẹ và cặp mắt kính siêu ngố. Nếu bây giờ người mà cô bạn ấy giữ lại là một nam sinh thì chắc chắn cậu ta đã phải siêu lòng, gục ngã hoàn toàn dưới chân mĩ nhân nhưng trớ trêu thay người đó lại là Tiểu Kì – người chẳng có lấy một khái niệm thẩm mĩ nào.
Trước nét đáng yêu của cô bạn này, Tiểu Kì chỉ khẽ nheo mày và theo thói quen, cô buộc miệng:
– Cậu là ai?
Cô bạn ấy hơi ngỡ ngàng nhưng nhanh chóng chuyển sang thái độ giận dữ ban đâu.
– Cậu làm tớ thật thất vọng. Tại sao một lớp trưởng như cậu lại tắc trách như thế chứ. Đã đi trễ mà còn cúp học thì còn ra thể thống gì nữa. Cậu…
Tiểu Kì có vẻ không mấy quan tâm những điều cô bạn kia nói cũng như thái độ tức giận của cô. Nhưng Kì vẫn kiên nhẫn đứng trơ đó nghe xem cô bạn này muốn nói gì.
Cô bạn có vẻ giận quá nên chẳng nghĩ ra được lời gì để nói, chỉ biết đứng đó trừng mắt nhìn Kì. Thấy thế, Kì quay phắc người lại toan bước đi nhưng lại bị cô bạn ấy túm lại.
– Này, sao cậu dám!
Vẫn thái độ dửng dưng đó, Kì nhìn cô bạn, điều đó khiến cô càng tức nhưng lại không kiếm được lời nào để nói. Đương cơn giận, bỗng nhiên có một cánh tay ai đó quàng qua vai cô bạn. Người đó cao hơn cô khoảng nửa cái đầu và vì chói mắt nên cô không nhìn rõ đây là ai.
– Bình tĩnh đã cô bạn. Cậu hiểu lầm bạn Kì rồi đấy.
Là một nữ sinh. Nghe giọng khá quen, hình như Tiểu Kì đã nghe đâu đó nhưng cô lại chẳng hứng thú nhớ lại.
Thấy cả hai vẫn im lặng, người mới xuất hiện nói tiếp:
– Kì có cúp học đâu, cậu ấy xuống canteen mua bánh chào mừng chúng ta đó thôi. Phải vậy không, bạn Kì thân mến?
Giọng điệu này? Lúc này Tiểu Kì mới chịu xem xét kĩ khuôn mặt của cô bạn mới đến và 1…2…3… Tiểu Kì co chân bỏ chạy nhanh nhất có thể.
Cái quái vậy trời, tại sao nhỏ đó lại ở đây cơ chứ. Hai người kia không đoán được là Kì sẽ bỏ chạy nên đứng hình một lúc nhưng nhanh chóng nhận thức được sự việc và đuổi theo Tiểu Kì. Thế là một cuộc rượt đuổi diễn ra tại sân trường.
15 phút sau…
“Reng!!!!!!!!!!”
– Này, vào giờ rồi kìa! – Cô bạn dễ thương lên tiếng.
– Ừ. Vậy thì cậu vào lớp trước đi. – Cô bạn thứ hai đáp.
Sau 10 phút rượt đuổi, cuối cùng Kì sư tỷ cũng bị tóm gọn và bị áp tải đến canteen. Và đúng như theo những gì cô bạn kia nói, khi tới nơi, cô bạn tự nhiên kêu ra rất nhiều đồ ăn thức uống.
Mọi ánh nhìn của mọi người trong canteen đều hướng về bàn của ba người – nơi Kì lần đầu tiên tỏ ra thất thế và đặc biệt hơn nữa là hai người ngồi cùng với Kì lúc này là hai nữ sinh mới chuyển đến nhưng ai cũng biết họ là ai.
Cô bạn xinh xinh với cặp mắt kính ngố đó tên là Tuyết – đội trưởng đội bóng rổ trường Hoàng Văn Thụ còn cô bạn kia – người làm cho Kì tỉ nhà ta chạy thục mạng không ai khác chính là Châu – đội trưởng đội bóng rổ trường Lê Hồng Phong. Cả hai đều vì ấn tượng về Tiểu Kì nên quyết định chuyển đến.
– Cậu định cúp học theo Kì đó hả? – Tuyết phản đối.
– Tớ nào dám. Chẳng qua muốn hỏi thăm sức khỏe Tiểu Kì chút thôi.
– Muốn hỏi gì thì vào lớp hỏi. Tớ không cho phép bất kì ai trong hai cậu cúp tiết hết.