Anh đang đi,rất thoải mái vô tư lự, mặc cho phía sau trường có hơi bị nhiều cô tỏtình với anh…mà anh không hề quan tâm, chỉ ngồi bẹp xuống ghế thôi.
– Tatsuki-san, em thích anh.
Anh nhìn đôi chút, rồi ngáp dài, dựa lưng vào thành ghế, đầu ngả ra sau.
Chợt, anh thấy cô nàng “ném giày” đi ngang qua. Nhìn bộ dạng trông mà tứccười, tay cầm tập, tay cầm viết, nhăn mặt nhó mày giải bài tập, lại điđứng ngay thành cửa sổ. Có vẻ cô nàng không thấy anh, nhưng anh thấy cô, anh cười.
Cô có vẻ đẹp trông mà ngộ.
Anh nhìn cô, trông cô…có vẻ đẹp rất khổ sở…anh không biết mình có đúng không, nhưng…
Cô chợt đụng mắt anh, giật mình rồi nhíu mày, bỏ đi.
Anh cười. Cũng nhấc hông lên, bỏ đi.
– Sao anh không trả lời em…? – cô gái lúc nãy tỏ tình hỏi.
Anh chỉ quay đầu lại, nhìn lần nữa, rồi cười:
– Vì nếu tôi từ chối thẳng thừng, cô sẽ bị tổn thương đấy, cô gái.
– Vậy anh… – anh xen vào cắt ngang:
– Tôi từ chối.
Anh bỏ đi, dáng vẻ lưng thẳng, nghiêm túc cương nghị hết sức.
Đi ngang qua hành lang trường, anh lên cầu thang, chợt đi ngang qua “némgiày” anh liếc nhìn, mặc dù cô nàng đã cố hết sức tránh né ánh mắt soimói của anh, nhưng vẫn không thể nào chịu được dù chỉ 1 phút. Chợt:
– Coi chừng! – cô ôm anh nhảy vọt xuống cầu thang.
“Xoảng” nước văng tung tóe, dưới sàn đầy những mảnh thủy tinh, nhẩm chắc chắnđó là chậu cá, anh điếng người. May mà kịp né, không biết cái lọ thủytinh đó rơi xuống thì còn ổn thế này không. Anh đứng ngay tầm đó, nếukhông có cô kéo ra là chết rồi.
– Ổn chứ? – cô thở như để lấy lại tinh thần.
– Này… – anh quay sang cô, cầm tay, vết thương hở miệng đỏ ửng trên bàn tay chứng tỏ bị mảnh thủy tinh nhỏ nào đó găm vào rồi. Anh cầm máu chocô – Y tế! Mau!
Anh bế thốc cô lên, vụt chạy như bay tới phòng y tế.
– Này.. – cô định nói, nhưng anh mắng lại:
– Im!
Cô nhăn mặt, thật sự mồm muốn chửi lại, mà không được, anh đã đưa cô tớiphòng y tế. Mở soạt cửa, không thấy nhân viên y tế đâu. Anh đặt cô lêngiường, rửa sạch vết thương bằng nước và xà phòng, cô rát, anh cầm taycô:
– Không sao hết, ổn thôi.
Xong, anh bôi thuốc và băng lại vết thương. Cô chỉ ngồi đó nhìn anh…
Anh rốt cuộc muốn cái gì vậy?
– Xong rồi này. Ơ, tôi làm đau tới mức em khóc à?
Cô khóc. Trước giờ trong lớp cô có chảy máu thì cũng không ai quan tâm,bạn cô – Hana – học lớp khác, nên cũng không biết. Cô tự chăm cho bảnthân. Ai tiếp xúc với cô cũng bảo là cô là đứa lầm lì trong lớp, dễ nổinóng và nói chuyện với cô thôi là đủ để phát điên lên. Cô ít bạn, hayđúng hơn, cô không có người bạn thân nào trong lớp.
Cô có vẻ hạnh phúc, vì anh là người đầu tiên dám cầm tay cô và chữa trị cho cô.
“Chụt” anh bất ngờ đặt môi lên môi cô, 1 nụ hôn hờ, đủ để cô cảm thấy bất ngờ.
– Anh xin lỗi…có vẻ anh bị em quyến rũ mất rồi… – anh nhìn cô với ánh mắt cuồng si.
Cô đứng hình…
Tiếng chim véo von vụt tắt, gió lay lá bay, nắng bị mây ôm lấy mất.
“Hả?”