Father (Phụ)

Chương 3: Third child



Mập cảm thấy mình như một con cá, toàn thân bị lột sạch, lông trên người không còn một mảnh, ngay cả lông chỗ khó nói cũng không sót được một cọng, tương lai còn bị đặt lên thớt gỗ mặc người ta xâm lược. Qua mấy ngày được nuôi ăn —— không sai, là nuôi ăn, sau khi mập tỉnh dậy, đáp lại làn da trắng nõn của hắn chính là bốn vách tường trắng đến mức có thể phản quang. Ngoại trừ thời điểm đặc biệt: đưa vào và thu hồi đồ ăn, nơi này chẳng còn gì nữa cả, cuộc sống của mập chỉ còn lại ăn – ngây người – ngủ – ăn, cho nên mập xác định, so với cá, hắn càng giống một con heo đợi mổ.

Chuyện tới nước này, dù thiếu dây thần kinh, mập cũng lờ mờ nghĩ ra, hắn bị lão già ngày đó bắt tới. Má nó, lão khốn nạn kia bị mù mắt chó hay sao, lại dám lập kế với bố, để bố gặp lại lão xương khô kia lần nữa, chắc chắn đánh lão quỳ xuống gọi bố là cha!

Mập lảm nhảm, chỉ liên tục mắng lão già kia mới có thể khiến hắn không quá mức bực bội, không bị sắc trắng cùng sự tĩnh lặng triền miên kia ép đến độ phát điên.

Chết tiệt! Mập có chút suy sụp nghĩ, bất kể là ai, ra một thằng điên cho bố đây cũng được!

Mập hoàn toàn là người theo thuyết vô thần, cho nên ước nguyện của hắn luôn luôn tan vỡ. Nhưng lúc này đây, không biết có phải thần muốn chào mời mập làm tín đồ mới hay không, nguyện vọng của mập lại có thể được thực hiện. Nhưng mập càng cảm thấy, má nó thần không phải muốn cho hắn toại nguyện, căn bản là đang trả thù hắn mới đúng!

Vì người đối diện mập lúc này chính là một lão điên!

“Ông… Ông, ông nói cái gì?” Đôi môi đầy đặn run lên cầm cập, mập lúc này thoạt nhìn vô cùng tuyệt vọng. “Bố đây… Tôi, tôi chỉ là một… Một… Đúng rồi! Một con rệp, rác rưởi ở khu số bảy! Cặn bã thấp kém vô sỉ dơ bẩn! Ông không thể… Tôi là nói, ông không nên đối xử, ơ, xem, xem trọng tôi như thế! Tôi tôi tôi tôi, tôi hoàn toàn không biết ông muốn làm gì, ông muốn làm gì, lại càng không muốn biết!”

Lão già đối diện —— Emerson, lúc nãy đã tự giới thiệu, vẫn duy trì nụ cười ban đầu, vẻ mặt từ ái nhìn mập, giống như đang nhìn đứa cháu yêu khóc lóc om sòm.

“Không sao, ta có thể nói lại lần nữa!” Lão nhẹ giọng mở miệng, giọng điệu lại không cho phép nghi ngờ. “Vì áp dụng trên người cậu, nên ta có rất nhiều thời gian!”

Lão già tùy tiện tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, hai tay đan nhau đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp, tạo thành một loại khí thế khiến mập sợ hãi. “Nếu cậu nghe không hiểu, vậy ta sẽ nói từ đầu.”

“Cậu cảm thấy, con người là một sinh vật thế nào?”

Mập cuộn chặt trên giường, dùng chăn quấn mình thành một cục, bịt tai lại, dường như làm thế có thể khỏi nghe lời lão nói. Emerson không để ý đến kháng cự không lời của mập, mà mỉm cười tự hỏi tự đáp.

“Sinh vật trí tuệ? Đứng đầu muôn loài? Con người đã là kẻ đứng trên, khống chế tất cả các giống loài có khả năng tiếp xúc? Không, không, không, đó không phải điều ta muốn nói! Trong mắt ta, con người cùng các giống loài khác không hề khác nhau, đều phải khuất phục thể xác vật lý.”

“Như vậy, cậu cảm thấy bản năng loài người —— chính xác hơn là bản năng của tất cả các sinh vật là gì?”

“Là tiến hóa!” Trong con mắt nheo lại của Emerson hiện lên cuồng nhiệt. “Con người đang tiến hóa! Tất cả mọi giống loài đều đang tiến hóa! Thế giới đang tiến hóa! Không tiến hóa thì phải bị đào thải, đó là chân lý của thế giới!”

“Tiến hóa chính là quan trọng như vậy! Chúng ta sớm đã không còn là người nguyên thủy ngu ngốc xưa kia, con người phải nắm giữ tiến hóa trong tay, đây là điều nhất thiết! Con người đã có năng lực thúc đẩy nó, chuyển hóa bản năng bị động thành chủ động. Tiến hóa là đề mục trọng tâm nhất của con người, ta đã nghiên cứu nó ròng rã suốt 170 năm qua.” (con người bình quân 150 tuổi)

Lúc nói tới đây, lão có chút cảm thán. “Ban đầu, nghiên cứu bắt đầu từ cơ thể con người. Bọn ta sử dụng vô số phương pháp thúc đẩy cơ thể con người cường hóa —— thuốc cường hóa chính là bắt đầu lưu hành khi đó hay sao? Cũng không nhớ rõ nữa, azzz! Nhưng về sau, bọn ta phát hiện: bất luận thúc đẩy cơ thể tiến hóa như thế nào, nó vẫn sẽ đi tới một cực hạn —— bởi khác biệt giữa mỗi con người, cực hạn này cũng sẽ khác nhau, nhưng cực hạn đó quá hẹp, phạm vi tăng trưởng của cơ thể rất hữu hạn. Nói cách khác, con người nhiều lắm có được thân thể ba mươi lần trọng lực (ý là người kia không cần bất cứ thiết bị nào cũng có thể chịu đựng ba mươi lần trọng lực), sau đó là sự hủy hoại của cơ thể.”

“Quá yếu ớt, mức độ tăng cường của cơ thể kém xa kết quả tính toán từ lý thuyết ban đầu. Thế là bọn ta đặt tầm mắt vào não bộ con người, cũng chính là “Vùng cấm Thượng Đế” của nhân loại.” (PS: căn cứ nghiên cứu khoa học cho thấy, tế bào não người bình thường chỉ được sử dụng 10%, dù là các thiên tài khoa học như Einstein, cũng chỉ vận dụng được 20%. Hơn 70% tế bào não ở vào trạng thái ngủ đông. Trước giờ người ta không biết tại sao, thế là mượn cớ nói là do bàn tay Thượng Đế niêm phong, tránh để nhân loại quá thông minh, sẽ phá đi rất nhiều điều cấm kỵ của thiên giới, bởi vậy quen gọi phần khu vực não chưa được khai phá này là “Vùng cấm Thượng Đế”)

Lão già tạm dừng một chút, dường như đang nghiền ngẫm một vài sự việc. Mập vẫn không nhúc nhích nằm sấp trên giường giả chết, hắn có chút nhụt chí thừa nhận, chuyện Emerson nói có lực hấp dẫn không nhỏ đối với hắn.

“Kết quả thực nghiệm chứng minh bọn ta tìm đúng đường. Bọn ta phát hiện, chỉ cần hơi nới lỏng giới hạn “Thượng Đế”, ràng buộc hạn chế cơ thể sẽ được giải phóng gấp đôi, thậm chí gấp vài lần! Bọn ta rất phấn khởi, con đường tiến hóa đúng đắn rốt cuộc bị bọn ta lần ra.” Biên độ cười của Emerson tăng lên một chút, mang sự tự khẳng định và niềm tự hào đối với cố gắng bản thân. “Sau đó, bọn ta phát hiện, giải trừ gông xiềng của Thượng Đế không phải lúc nào cũng thuận lợi như vậy. Sau vô số thực nghiệm, tiến hóa nói với bọn ta, cơ thể càng nhỏ tuổi, mức độ não bộ có thể khai phá được càng lớn. Thành tựu cao nhất của bọn ta là một đứa trẻ tên Tommy, khu vực não được khai phá lên đến 55%, ở thời điểm 13 phút 17 giây 23 khắc 65.”

Mập rất muốn mở miệng hỏi: thằng nhãi tên Tommy kia sau đó thế nào? Nhưng điều này sẽ công bố sự thật hắn nãy giờ “nghe trộm”, cho nên mập rất phiền muộn quấn mình chặt hơn.

Lão già dường như đã biết lòng hiếu kỳ của mập, cố ý bỏ qua việc này nói tiếp. “Nhưng đây không phải cực hạn, 55% sao có thể thỏa mãn được bọn ta? Còn 45% kỳ tích đang chờ bọn ta phía trước. Nhưng sau đó bọn ta lại thất bại, bọn ta chung quy không thể đột phá 55% kia! Đây là tại sao, tại sao…!” Emerson có vẻ hơi kích động, sau đó, sự không cam lòng trong nháy mắt bị một loại cuồng nhiệt thay thế. “Thế là ta nghĩ đến…”

“Nếu sau khi sinh không thể thay đổi nữa, vậy tại sao không dứt khoát cởi bỏ gông xiềng Thượng Đế trước khi được sinh ra?”

“Nếu sự trưởng thành sau này kém xa ưu thế nguyên sơ, vậy tại sao không dứt khoát mở ra con đường tiến hóa ngay từ thời điểm nguyên sơ?”

Mập bị sự cuồng nhiệt của Emerson dọa sợ, hắn kinh hãi xuyên qua khe hở tấm chăn, nhìn thấy đôi mắt sắp sung huyết liên tục giật giật của lão già kia.

“Thế là ta lập ra kế hoạch này. Ban đầu, kế hoạch được gọi là “Kế hoạch tạo thần”. Ta muốn tạo ra một loại vật dẫn: ta sẽ cải tạo hệ thống sinh sản của đám vật dẫn bọn họ, họ là lò ươm “thần” của tương lai. Như thế, hậu duệ mà họ *** với người khác sinh ra —— tân nhân loại vừa ra đời đã phá vỡ “Vùng cấm Thượng Đế”, chính là “thần”!”

Emerson dường như lại khôi phục bộ dạng hiền lành của lão, lão ôn hòa nhìn thằng mập đang bọc thành một cục. Mập lại cảm thấy vô cùng ớn lạnh, nhất là khi hắn lờ mờ hiểu ra kẻ điên trước mắt muốn làm gì hắn.

“Nhưng có chút bất ngờ nho nhỏ, đây là ta tính sót. Trứng của giống cái nhân loại tuy cũng có thể thai nghén được tân nhân loại, nhưng đặc tính Kbas của trứng… À, đơn giản mà nói, dù ta đã cải tạo tử cung bọn họ, nhưng bọn họ lại thuộc dạng “đồ dùng một lần”, tức là một người phụ nữ cả đời cũng chỉ có thể sinh được một tân nhân loại. Cứ như thế, đầu tư quá nhiều mà thành quả lại quá ít, kém xa lý thuyết giống đực nhân loại chỉ cần được cải tạo và *** thành công, sẽ có thể sinh ra vô số tân nhân loại. Nguyên liệu hữu hạn, bọn ta quyết định chọn giống đực nhân loại để tiếp tục kế hoạch này. Bởi vậy, kế hoạch cuối cùng đổi tên thành “Kế hoạch phụ thể”.”

Mập đang phát run, không biết là vì giọng điệu thờ ơ Emerson dùng lúc thường xuyên nói ra những từ “đồ dùng một lần”, “giống cái”, “giống đực”, hay là vì đã biết chắc tương lai không có ngày mai của mình. Lão già hòa nhã bác ái nhìn mập, bên dưới ôn hòa dẫn thẳng tới tử hình.

“Mười hai tiếng nữa, chúng ta sẽ làm khảo nghiệm đầu tiên. Ta cam đoan, cậu sẽ có một trải nghiệm khó quên.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.