Mạc Ly Hiên ngập ngừng, đôi mắt vẫn không rời dungnhan tuyệt sắc ấy, nghe tin nàng chết hắn gần như phát điên, hắn hận Phượng Mặc Yên không quý trọng nàng, hận Phượng Mặc Khuynh không bảo vệ được nàng, cũng hận chính bản thân sao không mang nàng cùng về Tây Quốc. ” Hân Hân, ngươi có biết Phượng Mặc Yên?”
Mộc Khả Hân trong lòng hơi động nhưng chỉ thoáng qua, lúc nào nghe cái tên này nàng đều có cảm giác như vậy. ” Phượng Mặc Yên? Tiêu Dao Vương Gia Nam Quốc, đã từng nghe danh qua”
Hắn hoàn toàn chấn động, đối với Phượng Mặc Yên nàng không có yêu, hận gì trên mặt, chỉ một bộ dáng bình thản. Giống như đang nói về một người xa lạ. Không lẽ nàng bị mất đi ký ức.
“Nàng còn nhớ bản thân là ai không? Còn nhớ ta không?” Mạc Ly Hiên u buồn lên tiếng.
Nàng im lặng, mắt cụp xuống không lẽ hắn là người quen thân thể này, vậy nếu nàng sai suất không phải chính là tự đưa vào chỗ chết. Với võ công của hắn muốn giết nàng như bóp một con kiến. Nhưng bây giờ nàng có thân phận riêng, cứ đưa nó ra chắc chắn hắn sẽ không làm được gì, nàng không biết Bạc Khinh Nhiễm mạnh cỡ nào nhưng tin chắc hắn sẽ không phải người yếu ớt ” Ta là ai? Không phải chính là cửu công chúa Nam Quốc và giờ là Nhiếp Chính Vương Phi ”
Lần này hắn có thể chắc chắn nàng bị mất đi ký ức, nhưng hắn vẫn không hiểu tại sao nàng lại thành Phượng Ngữ Lan. Có lẽ nên tìm hiểu thêm. Nhưng như vậy không phải tốt hơn sao? Nàng quên đi Phượng Mặc hai huynh đệ, tuy cũng quên đi hắn nhưng hắn có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm với nàng, về phần Bạc Khinh Nhiễm cũng không cần lo nhiều, hắn ta chỉ quan tâm đến quyền lực, nữ sắc không làm hắn tâm động.
Mạc Ly Hiên lấy lại bộ dáng phớt phơ, đi đến cạnh nàng, tà tứ cười “Ta nhầm người, mong Cửu Công Chúa thứ lỗi”
Hắn không xưng nàng là Nhiếp Chính Vương Phi, vì nàng sẽ thành Hoàng Hậu Tây Quốc, sao có thể là Nhiếp Chính Vương Phi được. Biết như thế khi xưa hắn đã không từ hôn Nam Quốc, như vậy nàng đã thành thê tử của hắn rồi. Tiện cho Bạc Khinh Nhiễm rồi.
Mộc Khả Hân lòng nghi ngờ không buông xuống ngược lại càng tăng lên, hắn đảm bảo nhận ra nàng là ai, không phải nói rằng nhận ra thân thể này, nhưng hắn không muốn vạch trần nàng cũng không hỏi thêm “Không sao, bây giờ ta muốn đi ngủ, xin mời công tử ra ngoài”
Mạc Ly Hiên ngồi dựa vào trên ghế, đôi tay chống lấy đầu nhìn nàng “Dù sao ta cũng là khách, đây là cách Nam Quốc Công Chúa đón khách sao?”
Mộc Khả Hân cười nhẹ, đôi mắt ánh lên sắc lạnh ” Ta là Công Chúa Nam Quốc lễ nghi đương nhiên phải có, nhưng với điều kiện người đó có xứng đáng nhận lễ của ta không”
Hắn ma mị nở nụ cười, Hân Hân dù mất trí vẫn là Hân Hân, độc miệng lạnh lùng như vậy, vẫn làm hắn đau lòng. Đứng lên đi đến trước mặt nàng nói ” Ta không chỉ nhận lễ của nàng, còn xứng nhận được nàng”
Nhếch mày khinh thường, nàng im lặng uống trà, Mạc Ly Hiên lại tiếp “Sau này gặp lại, ta phải đi rồi”
” Không tiễn” Mộc Khả Hân mở miệng, phất tay ý bảo đuổi khách.
Hắn đi ra khỏi cửa sổ, hồng y thoắt ẩn trong màn đêm chỉ còn tiếng nói mị người vọng lại “Còn nữa tránh xa Bạc Khinh Nhiễm ra, hắn là người nguy hiểm”
Nàng đâm chiêu suy nghĩ, biết rõ về Bạc Khinh Nhiễm, còn kêu thẳng tên Nam Quốc Tiêu Dao Vương Gia, chứng tỏ hắn là một người có thân phận không bình thường. Lớn nhất là trong hoàng thất, trong hoàng thất lại họ Thạc, rốt cuộc hắn là ai? Có quan hệ thế nào với thân thể này.
Chánh điện, nam nhân trong trang phục thẫm màu ngồi trên chiếc bàn gỗ, tay cầm bút viết trên mặt trang giấy. Bạc Khinh Nhiễm ngừng lại, trầm giọng lên tiếng ” Thanh”
Nam nhân đứng cạnh nghiêm cẩn cung kính trả lời ” Có thuộc hạ “
” Nam Quốc Tiêu Dao Vương Phượng Mặc Yên có giữ thuốc giải của Nhuyễn Cốt Đan?” Hắn trầm giọng. Thần Y Hạ Tuyết Thần quanh năm ẩn dật, không ai tìm được hắn, chỉ có hắn tìm người khác. Nên muốn tìm thuốc giải đó chỉ có thể bên người Nam Quốc Tiêu Dao Vương.
Thanh khó hiểu trong lòng, chủ thượng tìm thuốc giải cho nhuyễn cốt đan làm gì? Nó không phải loại độc gì nguy hiểm, chỉ là làm cho cơ thể yếu hơn bình thường, không thể vận công. Càng không thể tập võ công, nhưng với võ công của chủ thượng ai có thể hạ độc được hắn. ” Dạ, năm đó trước khi biến mất Thần Y Cốc Chủ Hạ Tuyết Thần đưa cho Tiêu Dao Vương một viên thuốc Nhuyễn Cốt Đan. Vốn chỉ là sẵn tay đưa, vì viên thuốc đấy cũng không giúp gì nhiều”
Bạc Khinh Nhiễm nhắm mắt, tại sao hắn lại đi hỏi về viên thuốc đó, nữ nhân đó vốn chỉ là vật bù nhìn không đáng kể, hắn rõ ràng không cần đi quan tâm nàng ta, nhưng hắn lại để tâm, tức giận người hạ độc nàng, muốn vì nàng tìm thuốc giải. Hắn điên thật rồi. ” Bắc Quốc dạo này có gì thay đổi sao?”
” Bắc Hoàng Mộ Dung Cảnh Hy ngày càng lớn mạnh, thế lực phía sau hắn theo điều tra hình như liên quan đến võ lâm, còn lại không tra cứu được gì, cũng không rõ thế lực đó mạnh bao nhiêu” Thanh dõng dạc trả lời. Bắc Quốc Hoàng Vị vốn là của Lạc Vương Mộ Dung Sơ Tuyết- Hoàng Thúc của Bắc Hoàng bây giờ, nhưng tại vị chưa đầy nửa năm thì truyền ngôi lại cho Mộ Dung Cảnh Hy, nhàn nhã làm một Lạc Vương Gia. Nghe đồn Mộ Dung Sơ Tuyết là một mĩ nam tử, ôn nhu tựa ngọc. Hắn xem ra chủ thượng đã mĩ đến như vậy, còn có trong cung một Tây Hoàng mị hơn cả nữ nhân, không biết Mộ Dung Sơ Tuyết còn đẹp cỡ nào.
Bạc Khinh Nhiễm mày kiếm nhíu nhẹ, Bắc Hoàng Mộ Dung Cảnh Hy không phải vật trong ao, đến hắn còn không tra được thế lực đằng sau của hắn ta. Sau này Phượng Mặc Yên đăng ngôi đế chỉ sợ tất cả sẽ không yên bình như bây giờ nữa.