Đến cửa Nhiếp Chính Vương Gia, Bạc Khinh Nhiễm bứơc xuống trước đưa tay ra đỡ nàng. Mộc Khả Hân lờ qua tay hắn đi lên trước, đôi tay đưa giữa không trung cứng đờ bỏ xuống, đôi mắt xám tro hờ hững lay tia kì dị. Hắn phân phó người chăm sóc nàng xong cũng quay đến chính điện.
Nô tì đi sau, Mộc Khả Hân bước đi chậm rãi, đôi mắt nhìn vườn lê trắng trước mặt, mở miệng hỏi “Bạc Khinh Nhiễm không có thê thiếp nào sao?”
Hai nô tì đi sau cúi thấp đầu, người dám kêu tên Nhiếp Chính Vương như vậy sợ chỉ có Vương Phi. ” Dạ thưa, không có”
Bao nhiêu người mơ ước vào Nhiếp Chính Vương Phủ, nhưng làm sao có thể được. Vừa chỉ hôn là bị từ chối, nếu ép thì sẵn sàng giết tại chỗ, ai còn dám gả cho Nhiếp Chính Vương. Kể cả Hoàng Thượng cũng quay mặt làm ngơ.
Mộc Khả Hân hơi bất ngờ, người ưu tú lại còn là mĩ nam tử như hắn trong phủ lại không thê không thiếp, nếu không phải là cuộc hôn nhân bị bắt buộc này chỉ sợ hắn cũng không rước thê. Nam nhân thời nay năm thê tứ thiếp, hoàng thượng mỹ nam ba ngàn, chỉ mình hắn là không màn nữ sắc. Thật sự rất kì lạ.
Đi vòng hoa viên, nàng thấy mệt cho tỳ nữ lui xuống, một mình trở về điện Vương Phi. Đến đây lâu xác định có thể không trở về hiện đại được. Nàng cũng nên dự tính tương lai, không thể cứ mãi trong Nhiếp Chính Vương Phủ này được, đứng sau nam nhân không phải tác phong của nàng. Có thể ổn định nàng sẽ rời đi, mang một khoảng tiền lập nghiệp, thành một thương gia.
Tối khuya thanh vắng, Nhiếp Chính Vương Phủ tĩnh lặng trong đêm, bóng đỏ ẩn trong bóng đêm lẳng lặng đi vào phòng Vương Phi Điện. Mộc Khả Hân tay cầm tách trà cứng lại, đi vào không gây tiếng động, chỉ có gió xung quanh thay đổi rất nhỏ, nàng đoán nếu không phải người đó muốn báo cho nàng chắc có lẽ nàng cũng không biết hắn đến. Chứng tỏ hắn là nhân vật có võ công rất cao cường. ” Không biết giữa đêm khuya đột nhập phòng nữ nhân là có chuyện gì?”
Trong đôi mắt ánh lên lay động, giọng nói này hắn đã đợi bao lâu rồi, hắn còn tưởng không bao giờ nghe được tiếng nàng nữa “Hân Hân, nàng còn sống ”
Mộc Khả Hân nhíu nhẹ mày, ngước lên nhìn nam nhân trước mặt, ngũ quan bình thường chỉ riêng đôi mắt lại xinh đẹp lạ thường, hồng y như lửa, ở hắn toả ra khí chất đặt biệt cuống hút. Xưng hô nàng là ” Hân Hân “, sao lại xưng hô như vậy, đúng là tên nàng là Mộc Khả Hân, nhưng từ khi đến đây nàng chưa nói cái tên này cho bất kì ai.
” Ngươi là ai?” Mộc Khả Hân mở giọng nhè nhẹ không chút gần gũi hỏi.
Hắn ngạc nhiên, hắn đã dịch dung thành Thạc Vi, sao nàng lại không nhận ra. Không giống giả bộ, trong mắt nàng không mang theo tia cảm xúc, cùng lắm chỉ có tò mò. ” Ta là Thạc Vi”
Thạc Vi? Hình như nàng có nghe ở đâu rồi, nhưng vẫn không nhớ ra ” Ngươi quen ta sao?”
Mạc Ly Hiên kinh hoàng mở to đôi mắt xinh đẹp, nàng hỏi hắn biết nàng không, nàng không nhận ra hắn hay hắn nhận sai người? Không đúng, đôi mắt, bờ môi khuôn mặt, khí chất này sao có thể có người thứ hai ngoài nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ta đã trở lại tadaaa sorry đã để mọi người chờ
Ta biết chương này ngắn nhưng ta buồn ngủ quá huhu mai ta bù nha ~~~
Chúc mọi người năm mới vui vẻ
Thật sự dạo này ta lo cho DBSK và Yunjae nên bỏ bê truyện, thành thật xin lỗi ? Ta quên nói, ta là Cass, không biết trong đây có ai là Cass không??