”Anh rể quá khen, vậy…” Cậu ta vô thức nhìn về phía viên đá đang được Chính Phong mân mê trên tay
“Đây cầm lấy!” Anh ta nhếch môi lười biếng đưa viên đá về hướng cậu ta
“Cảm ơn anh rể!! Anh thật tốt!! Sau này có gì em đều sẽ báo cáo cho anh” Cậu ta nhận quà tất nhiên biết bản thân nên làm gì cho phải đạo
“Ừm… Chỉ là…” Anh ta bỏ lửng câu nói từ tốn đứng lên kéo áo choàng ngay ngắn lại
“Sao ạ?” Tề Uy cũng nương mắt nhìn theo anh
“Tuyệt đối không được cho chị của cậu biết chuyện chúng ta đã nói ngày hôm nay cũng như sau này, hiểu không?” Chính Phong có phần mạo hiểm vì dù sao hai người họ mới là chị em ruột thân thiết nhưng nghĩ lại nếu cậu ta có khai hết mọi chuyện cho chị của mình thì cũng không thành vấn đề gì, chỉ muốn thử xem Tề Uy có phải người dùng được hay không.
“Việc này…” Cậu ta cúi đầu ngẫm nghĩ
“Được em hứa!” Rồi cũng đưa ra quyết định
Chính Phong cười thoả mãn, mặt trời sáng bừng rọi nắng nhẹ lên khắp người anh, tựa như một bức tượng phát sáng. Anh ta rảo bước ra khỏi hoa viên. Để lại Tề Uy đang cực kì phấn khích với viên đá trên tay
___________________
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua từng chút. Trịnh lão cùng Vũ Minh trước sau đều về tới hâm nóng không khí trong Trịnh gia.
“Ông nội!!! Anh họ!!!” Tề Uy không khác mấy lúc gặp Tề Vy, dáng vẻ như trẻ con bay múa không chút đổi thay từ phòng đánh bida lao ra ôm chặt Trịnh lão cùng Vũ Minh
“Thằng nhóc này bao lâu rồi mới lết xác về? Muốn ta đợi con chết luôn sao?” Trịnh lão vờ như đang tức giận
“Ông nội con cũng thật nhớ ông nhưng việc học hành đâu thể trì trệ, con cũng vất vả lắm mới có thể về đây gặp ông” Cậu ta không ngượng miệng nịnh hót vài câu
“Anh thì thấy cậu càng ngày càng dẻo miệng” Vũ Minh bên cạnh khẽ ra lệnh cho người hầu lấy quà từ va li ra.
“Em chỉ nói thật thôi mà, nhưng anh họ hình như… Anh có quà cho em thì phải”
“Thật là không biết phải nói em như thế nào… Đây này” Anh vừa nói xong người hầu đã đem đến trước mặt ba chiếc gương to, chủ tịch của một hãng thời trang lớn có khác, anh ta tặng cậu ấy ba bộ sưu tập thời trang được làm thủ công tại Pháp của các hãng trứ danh, từng đường may mũi chỉ đều cực kì hoàn hảo, không chút sơ sót. Từ áo quần đến giầy hay tiểu tiết khăn choàng, nón đều là hàng cực phẩm giới hạn trên thế giới, riêng về mặt chất liệu và thiết kế lại do “FLY” đề ra yêu cầu như hổ mọc thêm cánh khiến các cậu ấm cô chiêu của giới thượng lưu điên đảo muốn tranh giành, nhưng số người sở hữu được chỉ đếm trên đầu ngón tay mà nay Tề Uy lại có thể không làm gì thậm chí không cầu có được cũng đã được cung cấp cho đủ ba bộ sưu tập.
“Anh họ là nhất!!!!!!” Cậu ta tất nhiên không mất nhiều thời gian để nhận ra trước mắt mình là loại đồ thượng hạng gì. Nhảy dựng lên chạy đến lấy từng món trong gương ra xem thật kĩ, mắt sáng như nến trong đêm.
Căn nhà nhộn nhịp hẳn lên, Trịnh lão nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Chính Phong.
“Thằng nhóc ấy đâu, đầu của nó rốt cuộc có ổn không?” Thật sự lần trước nếu không phải do Vũ Minh cản lại ông đã lập tức bay về xem tình hình của Phong.
“Anh ấy đang ở trên phòng” Tề Vy có chút bối rối. Cô còn định sẽ “đem” anh ta xuống nhưng Chính Phong một mực không có ý gì muốn xuống lầu, cứ ngồi ì trong phòng.
Trịnh lão thận trọng thở dài nhấc chân đi lên tầng người hầu liền theo sau không ít. Khi ông về mọi việc trong dinh đều được trở về với quy chế cũ, vệ sĩ cùng người làm trong nhà phải quay về đầy đủ phân bố khắp dinh dù phần lớn dinh thự đều không có ai ở chỉ toàn là phòng trống. Chả bù lúc ông ta đi, chỉ còn ít ỏi vài người vừa vặn xung quanh gian chính của toà dinh.
Ông đặt tay lên khoá cảm ứng, lẽ ra đã được dở bỏ nhưng sau lần đập đầu vài tuần trước của Chính Phong thì nó lại lần nữa yên vị bên cửa phòng.
Nghe thấy có người vào Chính Phong không có phản ứng gì rõ rệt chỉ nhìn về phía cửa phòng.
“Ngô thiếu gia, con ra sao rồi?” Nhìn vết thương còn đang dán một lớp băng trắng dù không quá lớn nhưng cũng khiến Trịnh lão đau lòng. Ông vốn xem anh ta là cháu trai ruột thịt còn gả cháu gái cho.
“…” Không hồi đáp nhưng anh khẽ gật đầu ý nói mọi thứ rất ổn
“Thằng nhóc này vô duyên vô cớ lại đi đập đầu vào tường, giận ông sao? Ai làm con phiền lòng hay… Con thật sự không thích cháu gái ta đến vậy? Không muốn cùng nó một chỗ?” Ông ngồi đối diện anh ở bàn trà ngoài ban công lớn.
“…” Anh vẫn không mở miệng chỉ lấy bình trà rót cho Trịnh lão một tách
“Haizz con thật là khiến ông không tài nào ngừng lo được”
“Ông đừng lo… Con ổn!” Năm chữ vỏn vẹn lại đánh động mạnh mẽ tâm trí Trịnh lão
“Con…!! Thật sự là ổn sao?” Định nói gì đó nhưng ông cũng thôi chỉ hỏi kĩ lại
“…” Anh gật đầu
“Tốt lắm, vậy để ta kể con nghe về chuyến đi lần này, con biết không ta đã gặp lại bạn học cấp ba của mình….” Tinh thần Trịnh lão phấn chấn lên hẳn, ông luôn miệng mà kể anh nghe.
Nắng nhẹ phủ xuống, hồ bơi bên dưới cũng vì thế lấp lánh hơn, trên ban công sang trọng là một ông lão tươi vui kể chuyện cho cháu rể mình nghe, dáng vẻ ông rất bình dị dù khí thế quyền quý toả ra nhưng không tài nào cản được ý muốn gần gũi của người khác đối với ông. Đối diện là người con trai dù khép kín nhưng trên môi vẫn ẩn hiện nụ cười, từ mái tóc đến đôi chân dài bắt chéo đều được nắng ấm bao lấy, anh ta dường như sinh ra là để hoà nhập với sự nhẹ nhàng thanh tao của thiên nhiên
________________
Về phần Tề Vy sau khi Trịnh lão và Vũ Minh trở về thì công việc của cô lại quay vòng như cũ. Hơn năm giờ sáng cô đã chuẩn xong mọi thứ, ăn chút đồ nhẹ sẽ liền đến công ty cùng Vũ Minh. Cô ăn vận tinh tế, chiếc váy liền màu trắng ôm lấy cơ thể quyến rũ do thường xuyên tập luyện của cô, giầy cao gót, thứ “vũ khí lợi hại” mà Vy không thể thiếu. Cô không trang điểm chỉ thoa ít kem dưỡng vì trước sau gì chuyên viên trang điểm trong công ty cũng sẽ thay cô làm việc đó.
“Em không mang áo ấm sao? Trời đang chuyển lạnh đấy” Vũ Minh cùng cô rời bàn ăn
“Tiểu thư để tôi” Quản gia là một trong số ít người có mật khẩu vào phòng của cô nên muốn giúp cô lấy áo
“Không cần tôi muốn tự mình chọn”
Cô khẽ khàn vào phòng vì thầm nghĩ Phong đang ngủ
“A!” Không ngờ anh ta đang đứng bên cửa sổ gần giường cô nằm, bóng lưng cao lớn in dài trên sàn trải thảm
Rõ ràng muốn hỏi anh vì sao lại dậy sớm nhưng rồi cô nuốt lại, thẳng lưng đi vào phòng thay đồ chọn áo khoác. Gần hai tuần nay cô cùng anh không ai nói gì với nhau, chỉ im lặng. Qua những biểu hiện lạ đời của anh chỉ khiến cô phát điên lên. Cô chọn cách bình ổn, cứ mặc ai nấy sống. Anh cần cô sẽ giúp nhưng thiết nghĩ người hầu trong nhà nhiều thế này thì cô chẳng có cơ hội mà giúp anh. Cô muốn dùng sự tĩnh lặng này để suy xét lại tâm trí mình, có phải cô đơn độc quá lâu nên mới dễ dàng run động với con người kì quặc này?
Chính Phong tất nhiên cảm thấy lạ, cô nàng bình thường xông sáo hoạt bát nay lại nín thin. Có khi cả ngày cô cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, chẳng lẽ cô đang giận? Vì chuyện trong phòng tắm sao? Nhưng sau lần đó cô còn quan tâm anh mà… Cô bắt đầu chán nản anh? Bắt đầu từ bỏ anh? Hôm nay cô lại dậy sớm đi đến công ty. Anh ta là vô thức mà nghĩ đến cô.
Cô lấy một cái áo khoác len xám đi ra ngoài, Chính Phong kịp lúc bắt lấy cổ tay cô. Cô không quá bất ngờ, hít sâu xoay đầu nhìn vào mắt anh
“Cẩn thận!” Vỏn vẹn hai từ cùng cái xoa đầu anh lại thả cô đi. Xúc cảm tưởng đã nguội lạnh bị đánh thức phun trào lan ra toàn thân cô. Người đàn ông này, bị điên sao? Khi không lại như vậy. Anh ta cứ như đang chơi một trò gì đó, làm tình cảm nồng nhiệt của cô trổi dậy sau đó đập bỏ nó rồi lại thổi phồng lên từng lần từng lần.